Mãi Mãi Cưng Chiều Em

Chương 76: Cuối cùng cũng tìm thấy em rồi


trước sau

Mấy ngày sau đó, Nam Cung Âu Thần dùng tất cả lực lượng của mình để đi tìm Mẫn Nguyệt. Anh vốn tự tin cho rằng với lực lượng của bản thân thì rất nhanh sẽ tìm ra cô. Nhưng lần này khiến anh thất vọng rồi, tin tức truyền về đều là không thấy cô. Âu Thần bắt đầu gấp gáp, lục tung cả thành phố A lên cũng không tìm được cô. Sau đó anh đột nhiên nghĩ đến có thể cô đã ra nước ngoài liền vội vàng cho người đi kiểm tra hồ sơ xuất cảnh.

Mẫn Nguyệt đúng là ra nước ngoài nhưng lại dùng chính máy bay tư nhân của mình mà đi nên dù anh có tra thế nào cũng không ra. Anh hỏi những người khác thì đều thu được câu trả lời là không biết.

Trong phòng làm việc, Âu Thần chán nản ngồi trên ghế sô pha, nhìn tờ giấy mà Mẫn Nguyệt để lại đến ngẩn người. Thời gian một tuần cô cho anh, bây giờ đã qua hai ngày rồi. Anh chưa bao giờ cảm thấy nhớ cô như vậy, hơn nữa còn có một chút lo sợ. Sợ rằng nếu anh không tìm được cô thì cô sẽ mãi mãi bỏ đi như vậy.

Âu Thần bực bội vò tóc, đầu cúi xuống suy nghĩ. Cùng lúc đó khóe mắt chợt thấy dòng chữ trên tờ giấy của cô. Trong đầu anh lóe lên tia sáng, đứng bật dậy gọi điện cho Vũ Hiên.

"Giúp tôi chuẩn bị máy bay......"

Thành phố Venice, nước Ý

Mẫn Nguyệt trên vai đeo một cái ba lô nhỏ, trên đầu đội mũ thoải mái đi trên đường phố ở Venice. Mái tóc dài được buộc gọn lại, cả người ăn mặc thoải mái, nhìn qua rất giống một học sinh cấp ba. Hơn nữa với gương mặt nhỏ nhắn theo tiêu chuẩn búp bê phương Đông thì cô đã thu hút biết bao nhiêu ánh mắt nhìn mình. Những người ngoại quốc đi đường xung quanh đều không khỏi ngoái đầu nhìn lại.

Mẫn Nguyệt không quan tâm đến điều đó, cô cố tình ăn mặc như vậy, hóa trang thành một tiểu bạch thỏ chủ yếu để tránh tai mắt của Nam Cung gia. Cô đến Italia, một phần là vì trốn Nam Cung Âu Thần. Nhớ đến tối hôm đó, Mẫn Nguyệt lại muốn nghiến răng. Anh đúng là không biết tiết chế, hành hạ cô đến nửa đêm, rốt cuộc làm bao nhiêu lần cô cũng không nhớ nữa. Làm hại cô đến buổi sáng bị đau nhức cả người, suýt chút nữa thì không thể rời khỏi đó. Cô muốn trả thù anh nên mới đến đây, thật ra nơi này còn chứa một câu chuyện nhỏ giữa cô và anh. Lúc nhỏ khi cô xem ti vi thấy khung cảnh một người con trai cầu hôn với một người con gái ở nơi được xem là thành phố lãng mạn nhất thế giới - Venice, thì rất ngưỡng mộ. Cô hỏi Thần đó là ở đâu thì anh nói: "Venice, thành phố được xem là thánh địa của tình yêu."

Lúc đó, cô không biết tình yêu là gì, chỉ biết là khi người con gái đó được cầu hôn thì vui vẻ đến bật khóc, khung cảnh xung quanh càng thêm thêm lãng mạn. Khi ấy cô đã xem Venice thành thiên đường hạnh phúc, cho rằng mỗi người đều đó đều sẽ tìm thấy hạnh phúc của mình. Vì vậy cô luôn muốn đi đến Venice, nhưng tình hình của Nam Cung gia vào thời gian đó chỉ vừa mới ổn định, Thần không thể rời đi được nên hứa với cô nhất định một ngày nào đó sẽ cùng cô đến đây. Lúc anh nói câu này thì mắt anh sáng lấp lánh như đang nghĩ tới chuyện gì đó, cô không biết nó có nghĩa là gì nhưng thấy anh rất vui vẻ thì thôi không để ý nữa.

Mẫn Nguyệt cười nhạt, chuyện đó đã trôi qua rất lâu rồi, không biết anh có còn nhớ lời hứa với cô không.

Một lý do khác nữa chính là vì đến tìm sư phụ Joker của cô, từ lúc ông ấy mất tích, cô đã dùng toàn bộ người trong tổ chức cũng không thể tìm thấy. Mẫn Nguyệt cảm thấy hơi lo lắng, nên đích thân đến nơi mà Joker xuất hiện cuối cùng để tìm ông. Thật trùng hợp là trước khi mất tích, Joker cũng đã đến Venice. Nhưng mà khi cô đến đây cũng không có thu hoạch gì, Joker giống như hoàn toàn biến mất, một chút thông tin cũng không có. Mẫn Nguyệt trong lòng thầm cầu nguyện, mong rằng ông ấy sẽ không xảy ra chuyện gì.

Cô nhìn khung cảnh xung quanh, thật không hiểu nổi rốt cuộc sư phụ Joker đến đây để làm gì. Với sở thích kỳ quái của ông, thì nơi này có gì thu hút ông ấy chứ?

Mẫn Nguyệt đi dạo dọc theo con đường ven bờ biển của thành phố, trong lúc đi tìm kiếm Joker cô liền ngẫu hứng đi đến đây. Trên khoảng đất trống cách đó không xa, có vài đứa trẻ đang chơi đá banh, cô bất giác dừng chân lại, có chút thú vị nhìn bọn nhóc đó. Không nhìn ra mấy đứa bé này còn nhỏ nhưng lực chân lại rất mạnh. Trong lúc Mẫn Nguyệt đang gật gù khen đám nhóc đó thì bỗng nhiên có một cậu bé đá banh bị lệch hướng, kết quả trái banh liền bay thẳng đến chỗ cô.

Cô chỉ là người qua đường đang đứng xem đá banh thôi mà, tại sao đột nhiên trở thành mục tiêu của trái banh đó vậy?

Khi trái banh đến gần, cô chuẩn bị nghiêng người né tránh thì bỗng có bàn tay chặn lại nó, sau đó cả người cô bị kéo ra sau, một giọng nói dịu dàng vang lên trên đỉnh đầu.

"Cô gái nhỏ, không sao chứ?"

Tư thế này quả thật rất giống với màn anh hùng cứu mỹ nhân, nhưng ở đây thì không phải anh hùng mà lại là một cô gái!

Mẫn Nguyệt vừa ngước mặt lên thì đã bị một màu đỏ làm cho chói mắt. Một khuôn mặt tinh xảo đầy khí phách hiện ra trước mặt cô, mái tóc rượu vang đỏ dưới ánh nắng mặt trời càng lên tỏa sáng. Hình ảnh như vậy thật khiến cô khó mà quên được. Mẫn Nguyệt mất một lúc mới hồi phục tinh thần, vội vàng đứng thẳng người dậy.

Lúc này Mẫn Nguyệt mới có thời gian quan sát người vừa giúp mình, thì ra đó là một cô gái, còn là một cô gái có phong cách rất mạnh mẽ. Cô ấy có vẻ lớn hơn cô, khuôn mặt trang điểm đậm nhưng không hề có vẻ gì là thô tục mà càng tăng thêm độ sắc sảo, khóe môi mang theo nụ cười như có như không rất quyến rũ. Đứng trước một cô gái có mị lực như thế này nếu không phải Mẫn Nguyệt là người có định lực cao thì cũng rất dễ dàng bị cô gái này làm cho say mê.

Nhưng mà không hiểu sao đối với cô gái này Mẫn Nguyệt có một cảm giác rất thân thiết. Dù trong lòng nghĩ như thế nào thì trên mặt cô cũng không có biến hóa, thể hiện tốt một vai trò tiểu bạch thỏ, dùng tiếng Ý ngây thơ nói: "Cám ơn cô vừa rồi đã giúp tôi!"

"Không có gì, chỉ là tiện tay giúp đỡ thôi. Đối với những cô gái dễ thương thì tôi luôn như vậy." Cô gái kia chính là Hiên Viên Nhã. Thành phố Venice vốn là tổng bộ của Hiên Viên gia, trùng hợp, nơi mà Mẫn Nguyệt đi dạo cách tòa lâu đài của Hiên Viên gia cũng không xa. Hiên Viên Nhã vừa ra ngoài làm việc đã đụng phải cô, ngay khi vừa thấy Mẫn Nguyệt thì mắt Hiên Viên Nhã liền phát sáng. Hình tượng búp bê phương Đông này chính là mẫu người mà cô yêu thích. Cô bé này đáng yêu quá, thật muốn sờ một cái!

Khóe miệng Mẫn Nguyệt giật giật, cô gái này không có vấn đề gì chứ?

Hiên Viên Nhã như nhìn ra tâm tư nhỏ của Mẫn Nguyệt, cô bật cười một cái. "Yên tâm, giới tính của tôi rất bình thường chỉ là có sở thích đặc biệt đối với những người dễ thương thôi."

Mẫn Nguyệt xấu hổ sờ sờ mũi, chưa gì đã bị vạch trần suy nghĩ rồi.

Cùng lúc đó, một đám nhóc chạy tới, vẻ mặt áy náy cúi đầu xuống. Cậu bé vừa rồi đá trái banh đó đứng ra, ngập ngừng nói: "Xin lỗi, vừa rồi em không cố ý, hai chị có thể trả lại banh của tụi em không?!"

Hiên Viên Nhã ngồi xổm xuống, xoa đầu cậu bé: "Lần sau các em chú ý một chút, xung quanh đây có rất nhiều người, nhớ cẩn thận, biết không?"

"Chúng em biết rồi!"

Hiên Viên Nhã đem trái banh trả cho tụi nhỏ, trước khi
đi còn nhân cơ hội nhéo má cậu bé kia một cái.

Mẫn Nguyệt: "......" Bây giờ cô thật sự hiểu sở thích của cô gái này là gì rồi!

Hiên Viên Nhã đứng lên an ủi cô, "Bọn trẻ ở đây thường như vậy, vừa rồi không dọa cô sợ chứ?"

"Không có!" Cô cũng không có yếu đuối như vậy!

Nhưng Mẫn Nguyệt không biết, với ngoại hình của cô hiện tại đều khiến người khác nghĩ cô là cô gái nhỏ ngây thơ.

Hiên Viên Nhã quan sát cái ba lô sau lưng Mẫn Nguyệt, mỉm cười hỏi: "Cô là người châu Á đến đây du lịch sao? Có muốn tôi làm hướng dẫn viên du lịch tạm thời không?"

Mẫn Nguyệt suy nghĩ một lát rồi đồng ý, bởi vì quả thật bây giờ cô đang tìm đường để đến một nơi. Vừa hay gặp được cô gái này thì thật tốt, đối với cô ấy trong lòng cô không hề cảm thấy đề phòng chút nào.

"Vậy làm phiền cô rồi!"

Hai người chậm rãi đi ra khỏi công viên, lúc này Hiên Viên Nhã mới nghiêng đầu hỏi: "Cô muốn đến đâu?"

Mẫn Nguyệt không do dự nói: "Tháp chuông St Mark."

"Tháp chuông St Mark? Nơi cạnh nhà thờ St Mark đó?"

Mẫn Nguyệt gật đầu, Hiên Viên Nhã lại nói tiếp: "Nơi đó đúng là một nơi rất tốt để tham quan đấy, bây giờ lên đó có thể quan sát toàn cảnh thành phố Venice này. Hơn nữa trước khi lên đó ta có thể đi ngang qua nhà thờ St Mark hay còn gọi là Vương cung thánh đường St Mark. Cô có biết không nhà thờ đó rất nổi tiếng,......."

Hiên Viên Nhã quả thật làm rất tốt chức vụ hướng dẫn viên của mình, giới thiệu cặn kẽ về những địa danh nổi tiếng cho Mẫn Nguyệt. Cứ nói như vậy cho đến khi tới chỗ tháp chuông St Mark.

Nơi đó cách chỗ bờ biển vừa rồi không xa, đi bộ khoảng hơn mười phút là tới. Gần đến nơi, Hiên Viên Nhã liền hỏi Mẫn Nguyệt: "Cô đến tháp chuông St Mark đó để làm gì?"

"Ngắm mặt trời mọc!"

Lên tháp chuông ngắm mặt trời mọc? Thì ra cũng có thể làm như vậy sao? Mặc dù câu trả lời hơi kì lạ nhưng Hiên Viên Nhã cũng không thấy có vấn đề gì. Lần sau cô cũng phải lên đó thử cảm giác ngắm mặt trời mọc mới được! Ừ, có chút thú vị.

"Bây giờ cô muốn ngắm mặt trời xem ra không được rồi, phải chờ đến sáng mai đã."

Mẫn Nguyệt gật đầu, cô chỉ muốn đi tìm đường đến nơi này trước thôi, cũng không định xem bây giờ. Mặt trời đã lên cao rồi, còn xem được gì nữa chứ!

Cả tháp chuông và nhà thờ St Mark đều nằm trong Quảng trường San Marco ở Venice. Quảng trường này rất rộng, còn là khu vực dành riêng cho người đi bộ. Sau khi hai người bước qua cảnh cổng lớn của Quảng trường thì giống như bước vào một thế giới khác.

Quảng trường được bao quanh bởi các tòa nhà cổ, giống như tạo thành một khu phố nhỏ tách biệt với bên ngoài. Trong Quảng trường có rất nhiều người tụ tập thành nhóm nói chuyện với nhau, còn có các nhiếp ảnh gia, người đi du lịch,...... Trên khoảng sân lớn của Quảng trường, một số lượng lớn chim bồ câu đậu ở đó, có vài người đi qua còn dừng lại rải thức ăn cho chúng.

Mẫn Nguyệt phấn khởi đi vào trong, quay đầu không ngừng ngó xung quanh.

Hiên Viên Nhã ở sau lưng cô nhàn nhã nói: "Rất thích nơi này có phải không?"

Mẫn Nguyệt gật đầu, nở nụ cười chân thành, "Ừ, rất thích!"

Quảng trường San Marco này chính là nơi mà năm đó cô đã thấy trên ti vi, là nơi mà cô luôn muốn đến. Cảm giác tới được nơi mà mình mong ước bấy lâu nay thật sự rất tuyệt!

Vừa nói xong, Mẫn Nguyệt chạy đến chỗ đám chim bồ câu, từ một người bán hàng gần đó, mua được thức ăn cho chim bồ câu, sau đó tự mình cho chúng ăn. Nhìn những con chim bồ câu lần lượt vây quanh mình để lấy thức ăn, cô cười rất vui vẻ. Có vài con còn sà xuống mổ thức ăn trên tay cô. Đây quả thật là một trải nghiệm rất thú vị! Giờ phút này cô thật sự giống như là một cô gái nhỏ, không hề có vẻ lạnh lùng, tàn khốc.

Hiên Viên Nhã thấy cô thích thú như thế cũng rất thỏa mãn. Trong lòng cô âm thầm tiếc hận, cô bé dễ thương đến vậy, nếu như là em gái của cô thì tốt rồi. Hiên Viên Nhã chấn động, cô chỉ mới gặp cô gái này lần đầu tiên, sao lại có suy nghĩ như thế chứ! Có lẽ do dạo này bận tìm kiếm đứa cháu gái thất lạc kia nên cô bắt đầu suy nghĩ lung tung rồi.

Hiên Viên Nhã thở dài một cái, đột nhiên có tiếng chuông điện thoại phát ra từ trong túi. Nhìn tin nhắn hiện lên màn hình, Hiên Viên Nhã liền biến sắc. Cô cất điện thoại, hướng về phía Mẫn Nguyệt lặng lẽ nói một câu: "Tạm biệt, mong rằng chúng ta có thể gặp lại!"

Sau đó Hiên Viên Nhã lẩn vào đám người, nhanh chóng đi mất.

Mẫn Nguyệt cho chim bồ câu ăn xong mới đến còn một người đi cùng với mình. Lúc cô quay đầu lại thì đã không thấy cô gái kia đâu, Mẫn Nguyệt nhíu mày. Người đã đi đâu rồi?

Tìm kiếm một hồi cũng không có kết quả, Mẫn Nguyệt có chút thất vọng. Đột nhiên cô phát hiện cô vẫn chưa cám ơn người ta, cũng chưa kịp hỏi tên cô gái đó. Mẫn Nguyệt thở dài, nếu có cơ hội gặp lại thì nhất định cô sẽ nói rõ.

Ngày hôm sau, khi trời còn chưa sáng, Mẫn Nguyệt đã đến Quảng trường San Marco. Cô không lên tháp chuông mà lại đi vào nhà thờ St Mark trước. Ngày hôm qua, cô gái kia đã nói rất nhiều về nơi này nên cô liền nổi hứng muốn đến đây xem sao.

Nhà thờ này tên đầy đủ là Vương cung thánh đường St Mark, trong tiếng Ý là Basilica di San Marco. Nhà thờ này vốn dành riêng cho người bảo trợ của Venice là Saint Mark, chuyên dùng để lưu giữ các di tích của ông.

Phía bên trên nhà thờ là năm mái vòm vương miện bằng vàng lấp lánh dưới ánh mặt trời rất đẹp. Khi bước vào bên trong nhà thờ, Mẫn Nguyệt càng ngạc nhiên hơn nữa, kiến trúc xây dựng bên trong vô cùng công phu, là hình mẫu tuyệt vời của lối kiến trúc Byzantine. Xung quanh được trang trí bằng nhiều tượng điêu khắc, tranh khảm mạ vàng và bình phong phủ trang sức rất tráng lệ. Những thứ đó không làm cho nhà thờ trở nên thô tục mà càng trang trọng, cao quý hơn, còn mang theo một sự linh thiêng.

Sau khi Mẫn Nguyệt đi một vòng trong nhà thờ liền chuyển hướng sang tháp chuông St Mark. Tháp chuông nằm ngay bên cạnh nhà thờ, nên cô không cần phải đi xa. Tòa tháp chuông này cao đến 98 mét, khi cô lên đến đỉnh tháp thì có thể quan sát toàn cảnh của thành phố với những mái nhà lợp ngói đỏ và bãi biển trong xanh gần đó cùng với vài hòn đảo lân cận.

Mẫn Nguyệt đứng cạnh lan can, vươn người hít thở không khí vào buổi sáng, tâm trạng rất dễ chịu. Trời vẫn còn hơi tối, mặt trời có lẽ một chút nữa mới lên được. Cô nhìn đồng hồ, sắp đến giờ rồi.

Bỗng nhiên từ sau lưng cô có người bước tới, Mẫn Nguyệt đang đứng ở đó liền bị kéo vào một lồng ngực rắn chắc. Khi cô định ra tay đánh lại theo bản năng thì ngửi thấy mùi hương quen thuộc trên thân thể người này thì lập tức dừng tay lại, để mặc cho anh ôm.

"Cuối cùng cũng tìm thấy em rồi!"

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện