Lam Hi thấy Mẫn Nguyệt không sao thì thở ra, cậu tuyệt đối không thừa nhận là vừa rồi bản thân đã lo lắng cho bà chị ngốc kia.
Ở bên này, tình hình của Hạ Linh Lung lại không được tốt lắm.
Hạ Linh Lung vội vàng né người, bàn tay khẽ động, khi cô ta định phóng ám khí ra thì chợt dừng lại. Không được, như vậy thì sẽ bị bại lộ, cô ta đã cố gắng đến tận bây giờ, không thể chỉ vì một chút chuyện nhỏ này mà lộ ra thân phận được.
Hạ Linh Lung hạ tay xuống, thu hồi lại cây kim nhỏ. Trong lòng âm thầm ghi mối hận này với Nam Cung Mẫn Nguyệt, cô ta rõ ràng là cố ý!
"A...a...a...!" Hạ Linh Lung nhanh nhẹn tránh con ngựa, đôi mắt long lanh nước nhìn vô cùng đáng thương. Những người gần đó cũng muốn cứu cô ta nhưng không có ai có thể đến gần con ngựa điên đó nên họ chỉ có thể ở một bên cầu nguyện cho Hạ Linh Lung.
Hạ Linh Lung lăn lộn vài vòng có chút chật vật, trên người cũng có vài chỗ bị trầy da, mái tóc rối loạn hết lên. Đây là lần đầu tiên cô ta phải khổ sở như vậy. Nam Cung Mẫn Nguyệt, mối hận giữa chúng ta lại tăng thêm rồi.
Hạ Linh Lung đã sắp chịu không nổi, lợi dụng góc khuất mà người khác không thấy, cô ta giơ chân đạp mạnh lên bụng con ngựa.
Con ngựa bị đau mà kêu ầm lên, lùi lại vài bước.
Cách xa không xa, sắc mặt Mẫn Nguyệt hơi trầm xuống, cô đoán không sai, Hạ Linh Lung quả nhiên biết võ công, hơn nữa thực lực cũng không tầm thường. Cú đá vừa rồi không có ai chú ý đến, nhưng cô thấy rất rõ, Hạ Linh Lung ra tay rất mạnh, đây tuyệt đối không phải là sức lực của một cô gái bình thường nên có. Vẻ mặt cô ta lúc đó lại hiện lên vẻ âm ngoan, tàn nhẫn như một sát thủ.
Mắt thấy Hạ Linh Lung còn muốn không tiếng động giết chết con ngựa đó, Mẫn Nguyệt nhíu mày, thuận tay lấy từ trên người ra một cục đá nhỏ màu trắng bắn đi. Sự thật đã bày ra, vậy trò chơi này của nên kết thúc rồi.
Mẫn Nguyệt xuống ngựa, bước đến chỗ Hạ Linh Lung.
Khi Hạ Linh Lung định chấm dứt mạng sống con ngựa này thì đột nhiên chân tê buốt, vì vậy không đá trúng vào bộ phận quan trọng của con ngựa được. Cô ta thoáng hoảng hốt, loạng choạng ngã xuống đất. Cục đá trắng kia trúng chân Hạ Linh Lung xong liền tan biến vào không khí, không để lại dấu vết gì.
"Soạt" Vì không chú ý nên áo của Hạ Linh Lung bị vướng móc dây cương của con ngựa, khi cô ta té xuống thì cái áo cũng bị kéo rách theo.
Con ngựa vì bị đau mà càng hung hãn hơn, nó bật người lên định đạp Hạ Linh Lung.
Hạ Linh Lung phát hiện áo mình bị rách, lộ ra mảng da thịt lớn thì hét lên, không hề chú ý đến con ngựa trước mặt.
Khi cô ta nghe thấy tiếng kêu la xung quanh thì mới ngẩng đầu, phát hiện chân của con ngựa đã sắp đạp trúng cô ta. Ánh mắt Hạ Linh Lung chuyển lạnh, rút ra cây châm nhỏ, lúc này chỉ chờ thời cơ phóng ra.
Đến thời khắc chân con ngựa đó chỉ cách Hạ Linh Lung một khoảng nhỏ thì bỗng nhiên một cái roi dài vung tới, quấn quanh cổ con ngựa, kéo nó văng ra xa.
Con ngựa bị ngã một cách đau đớn, Mẫn Nguyệt liền ra hiệu cho người quản lý chạy đến kìm chế nó.
Người quản lý đương nhiên không dám chậm trễ lập tức chạy tới, nhân viên cứu hộ trong trường ngựa cũng xông lên, tiêm thuốc mê cho con ngựa đó.
Nó hí lên một tiếng đau đớn, giống như đã quá sức chịu đựng nên nó đã ngất xỉu, không động đậy nữa. Khi nãy Hạ Linh Lung phóng cây châm đầu tiên, đã ảnh hưởng tới nó rất nhiều, sau đó còn bị cô ta đạp vào cú vào chỗ hiểm, rồi bị tiêm thuốc mê, không kiệt sức ngất xỉu mới là lạ.
Động tác phóng châm của Hạ Linh Lung chợt cứng ngắt, định ngẩng đầu lên nói cám ơn nhưng khi thấy người đứng trước mặt là ai thì liền thay đổi.
"Hạ tiểu thư, không sao chứ?" Mẫn Nguyệt đưa tay ra trước mặt Hạ Linh Lung, mềm nhẹ nói.
Cơn giận xông lên đỉnh đầu, khuôn mặt Hạ Linh Lung trở nên dữ tợn, gạt tay Mẫn Nguyệt ra.
"Nam Cung Mẫn Nguyệt, cô đừng có mà giả mù sa mưa nữa!"
Hạ Linh Lung hét xong mới cảm thấy không ổn, cô ta vì tức giận quá mức nên nhất thời quên đi hình tượng yếu đuối của mình.
Hạ Linh Lung điều chỉnh nét mặt, lại quay về vẻ điềm đạm, đáng yêu, còn mang theo chút uất ức nhìn Mẫn Nguyệt.
Mẫn Nguyệt nghiêng đầu nhìn Hạ Linh Lung, giọng điệu rất vô tội nói: "Hạ tiểu thư, cô đang nói cái gì vậy? Giả mù sa mưa gì?" Diễn kịch thôi, ai mà không biết chứ.
Hai mắt Hạ Linh Lung đầy nước, "Mẫn Nguyệt, cô đúng là độc ác, sao cô lại có thể làm như vậy với tôi?"
Những người xung quanh mờ mịt nhìn nhau, đây là có chuyện gì vậy? Không lẽ cô gái tên Nam Cung Mẫn Nguyệt kia cố tình hãm hại cô gái đó à?
Vẻ mặt Mẫn Nguyệt kinh hoàng, hiện lên sự bối rối, khổ sở. "Hạ tiểu thư, sao cô lại nói như vậy, có phải cô trách tôi vừa rồi đã liên lụy cô bị con ngựa đó làm bị thương phải không? Tôi cũng không biết tại sao lại như vậy, lúc đó tôi rất sợ, chỉ lo chạy trốn nên không nghĩ điều gì khác. Chuyện này xảy ra quá bất ngờ, tôi cũng đâu biết tại sao đột nhiên con ngựa đó lại nổi điên chứ, tôi cũng đâu thể điều khiển con ngựa đó chạy tới chỗ cô được. Hơn nữa, nếu tôi muốn hại cô thì tôi còn cứu cô sao?"
Những người khác liền bừng tỉnh, đúng vậy, làm gì có chuyện muốn hại người còn đi cứu người chứ! Cô gái kia được cứu không biết ơn thì thôi, vậy mà còn làm vẻ oan ức, muốn hãm hại người đã cứu mình. Đúng là tâm địa đen tối mà, tại sao ban đầu họ lại coi cô ta là đáng thương nhỉ?
Mẫn Nguyệt nhận thấy được dao động cảm xúc của người vây xem xung quanh. Cô khẽ cong môi, những điều này hoàn toàn giống với dự đoán của cô.
Hạ Linh Lung nghẹn, Nam Cung Mẫn Nguyệt nói rất có lí, cô ta không cách nào phản bác được. Khi cô nói còn nhấn mạnh câu "....tôi cũng đâu biết tại sao con ngựa đó lại đột nhiên nổi điên chứ..."
Điều này khiến Hạ Linh Lung có chút chột dạ, không lẽ Nam Cung Mẫn Nguyệt đã biết cái gì rồi nên mới nói như vậy sao? Không thể, cô ta làm việc rất kín đáo, tuyệt đối không có ai biết được!
Nghĩ như thế, Hạ Linh Lung thoáng thả lỏng, còn muốn tiếp tục giả vờ đáng thương bôi đen Mẫn Nguyệt. Nhưng đáng tiếc, Mẫn Nguyệt không hề cho cô ta cơ hội đó.
"Hạ tiểu thư, tôi biết cô thích Thần, cũng vì vậy mà không thích tôi. Nhưng mà sao cô lại có thể nói oan cho tôi như thế, giống như lần trước, rõ ràng tôi không có đẩy cô, cuối cùng Thần vẫn không tin tôi."
Giọng nói Mẫn Nguyệt càng lúc càng nhỏ, tựa như rất bi thương.
Có không ít người thay đổi sắc mặt, không tốt nhìn Hạ Linh Lung, thậm chí có phần chán ghét.
Hạ Linh Lung trừng lớn mắt, trước đây toàn là cô ta dùng những lời này để hãm hại người khác. Nhưng mà bây giờ cô ta lại bị người khác dùng chính lời này để nói lại. Hạ Linh Lung sâu sắc có cảm giác gậy ông đập lưng ông.
Hạ Linh Lung ấp úng, nói không nên lời. "Tôi.....tôi không có ý đó."
Mẫn Nguyệt ra vẻ thấu hiểu, "Tôi đương nhiên biết cô không có ý đó, chỉ là có một số lời nói rất dễ khiến người khác hiểu lầm."
Nhiều người bắt đầu thấy tức giận, cô gái này đúng là tâm cơ, thì ra hình tượng ngây thơ, yếu đuối trước đó chỉ là giả vờ.
Hạ Linh Lung mấp máy môi nửa ngày cũng không biết nói cái gì, cuối cùng chỉ có thể mở miệng nói hai chữ: "Xin lỗi!"
Mẫn Nguyệt tỏ vẻ rộng lượng tha thứ cho cô ta, không để ý nói: "Aizz, cô đừng nói như thế, nếu cô đã hiểu ra rồi thì tất cả đều bỏ qua hết đi, không cần phải tự trách mình."
Hạ Linh Lung cắn muốn nát môi mình mới có thể kiềm chế được bản thân không xông lên trước cào nát bản mặt tự đắc đó của Nam Cung Mẫn Nguyệt.
Mẫn Nguyệt bước lại đỡ Hạ Linh Lung dậy, lợi dụng người khác không nghe thấy được, nói nhỏ vào tai cô ta.
"Cảm giác bị đánh bại bởi chính âm mưu do mình lập ra như thế nào?"
Hai mắt Hạ Linh Lung mở lớn, ban đầu là kinh ngạc, sau đó là ngọn lửa giận dữ bùng lên. Hạ Linh Lung thấy phía sau Mẫn Nguyệt có một cục đá liền đẩy mạnh cô ra.
Mẫn Nguyệt bị đẩy mạnh cũng hơi bất ngờ, khóe mắt liếc thấy cục đá sau lưng mình liền lộ ra hơi thở băng giá. Cũng may cô đã có chuẩn bị trước, nhẹ nhàng lắc mình sang bên cạnh. Dù tránh được bị đập đầu
vào cục đá đó, nhưng mà cánh tay cô cũng bị trầy một chút.
Hạ Linh Lung đúng là để cô phải nhìn bằng ánh mắt khác, bản thân lâm vào hoàn cảnh đó vẫn nghĩ cách muốn hại người khác. Người như vậy sẽ không bao giờ chịu thua mà sẽ bất chấp mọi thủ đoạn để chiến thắng, nếu không thắng được thì sẽ phá hủy tất cả.
Trong mắt Mẫn Nguyệt lóe lên tia sáng lấp lánh đầy hứng thú, Hạ Linh Lung có lẽ là một đối thủ khó đối phó nhất của cô. Chỉ là như vậy chẳng phải càng thú vị hơn sao?!
Lam Hi vừa thấy Mẫn Nguyệt bị đẩy ngã liền tức giận chạy đến.
"Cô làm cái gì vậy hả?!"
Tiếng hét của cậu lập tức thu hút mọi người, bọn họ không ngờ Mẫn Nguyệt đã tha thứ cho Hạ Linh Lung mà cô ta lại còn làm như thế.
"Cô ta đúng là ác độc, cô gái kia đã rộng lượng bỏ qua vậy mà còn không tha. Ban đầu tôi còn tưởng cô ta hiền lành, yếu đuối lắm chứ."
"Hiền lành? Cô không biết đâu, khi nãy cô ta đẩy cô gái kia, ánh mắt nhìn qua rất đáng sợ. Hiền lành, ngây thơ gì đó chắc chắn chỉ là giả vờ thôi."
"Đúng vậy, đúng vậy, theo tôi thấy cô ta cũng không yếu đuối vậy đâu, con ngựa điên lúc nãy hung dữ đến vậy mà cô ta vẫn có thể trốn thoát khỏi cú đá của nó thì chắc hẳn bản thân phải có võ thì mới làm được như thế."
"Nhìn qua chỉ là một cô gái nhỏ thôi không ngờ lại âm hiểm đến thế. Thật đáng sợ."
"A!" Một cô gái đứng trong đoàn người kêu lên một tiếng, cô run run chỉ tay vào Hạ Linh Lung. Mọi người đồng loạt nhìn theo hướng cô gái đó chỉ, phát hiện thấy da thịt Hạ Linh Lung bị lộ hơn một nửa.
Nguyên nhân là do lúc Hạ Linh Lung đẩy Mẫn Nguyệt vì không chú ý cái áo rách kia không được cô ta giữ lại liền rớt xuống, hơn nữa còn có xu hướng rách nhiều hơn. Bây giờ Hạ Linh Lung muốn che như thế nào cũng không được.
Hạ Linh Lung hét lớn một tiếng, rối rít cúi đầu che thân thể, đáng tiếc cho dù cô ta có che như thế nào vẫn không ngăn được ánh mắt của người khác.
Một đám đàn ông gần đó hai mắt mở lớn, tham lam nhìn Hạ Linh Lung, trong mắt không dấu nổi vẻ thèm muốn. Phụ nữ thì khác, chỉ càng thêm chán ghét Hạ Linh Lung.
Dù văn hóa cởi mở đến thế nào thì việc bị lộ da thịt trước nhiều người như vậy vẫn dẫn tới việc bị đàm tiếu, không ai chấp nhận nổi.
"Các người không được nhìn nữa, không được nhìn!" Hạ Linh Lung lúc này đã không còn giữ được bình tĩnh nữa, hóa thành người đàn bà hung dữ, chua ngoa.
Mẫn Nguyệt đứng một bên mắt lạnh nhìn tất cả, trong lòng không hề có một chút đồng tình nào. Cô thừa nhận bản thân không phải là một người lương thiện, nhưng cũng không có vô duyên vô cớ đi hãm hại người khác. Nhưng với người có ý đồ xấu với cô thì cô tuyệt đối sẽ không nương tay mà trả thù lại.
Hạ Linh Lung cũng vậy, nếu như không phải cô ta động tay động chân lên con ngựa kia muốn hại cô bị thương thì cô tuyệt đối sẽ không khiến cô ta trở thành như bây giờ.
Đây bất quá chỉ là quả báo đến sớm mà thôi, người ta thường nói, tự tạo nghiệt, không thể sống!
Hạ Linh Lung hai tay ôm ngực, hung ác mắng chửi Mẫn Nguyệt.
"Nam Cung Mẫn Nguyệt, đây tất cả đều là do cô, là do cô! Cô cứ chờ đó, tôi nhất định sẽ đem những gì của ngày hôm nay trả lại cho cô, để cho cô cảm nhận cái gì gọi là sống không bằng chết."
Mẫn Nguyệt cười lạnh, "Cuối cùng cũng chịu lộ ra bản chất thật sự của mình rồi sao. Nhưng mà cô sai rồi, tất cả đều là do cô tự làm tự chịu, đừng có trách người khác."
"Không phải, là tại cô, nếu không phải tại cô thì Thần vẫn là của tôi....."
Mẫn Nguyệt bỗng nhíu mày, sắc mặt chuyển lạnh. "Anh ấy chưa bao giờ là của cô!"
"Không, Thần là của tôi, anh ấy từ nhỏ đã định sẵn là của tôi!"
Trong lúc hai người đang giằng co, Đàm Đài Hân đã lảo đảo đứng dậy. Cả người như vừa bị xe cán qua, vô cùng đau nhức. Đầu tóc rối bời, quần áo thì dính đầy bụi đất, đâu còn bộ dáng của đại tiểu thư lúc trước.
Đàm Đài Hân nghiến răng nghiến lợi, hung ác nhìn chằm chằm bóng lưng của Mẫn Nguyệt. Cô ta nắm cái roi bên hông mình, vung lên một cái, kèm theo âm thanh vang dội.
"Nam Cung Mẫn Nguyệt, cô đi chết đi!"
Mẫn Nguyệt nghe thấy tiếng hét lớn cùng tiếng xé gió bên tai, vừa quay đầu lại thì đã thấy một cái roi ngựa vung tới. Cô chỉ kịp kéo Lam Hi và mình tránh sang một bên, cái roi đó sượt qua cổ cô, làm sợi dây chuyền hoa anh đào cô đang đeo liền rớt xuống.
"Cạch" Mẫn Nguyệt sờ sờ cổ, phát hiện không thấy dây chuyền đâu. Cô hốt hoảng tìm kiếm xung quanh, thấy nó nằm ở trong đám cỏ thì thở phào nhẹ nhõm.
Từ sau ngày nhận lại được sợi dây chuyền hoa anh đào đó, cô luôn đeo nó trên cổ. Cảm giác lúc ấy, giống như đã tìm lại được thứ nhiều năm đã mất đi, sự trống rỗng đột nhiên được lấp đầy. Cô bảo quản nó như là bảo bối, nhưng bây giờ nó lại bị người ta đánh rớt. Đôi mắt cô trở nên lạnh như băng, sát khí không kiềm chế được mà phóng ra ngoài.
"Vút" Đàm Đài Hân thấy không đánh trúng được Mẫn Nguyệt thì càng tức giận hơn, dùng lực vung roi tới lần nữa.
Lần này Mẫn Nguyệt không tránh, cô đứng im đó đối mặt với công kích của Đàm Đài Hân. Trái tim Lam Hi run lên, nắm chặt tay cô muốn kéo cô ra nhưng kết quả phát hiện là kéo không được. Cậu vừa sững sờ lại vừa lo lắng, gấp gáp không biết làm thế nào.
Cái roi tiến lại càng gần thì sát khí trên người Mẫn Nguyệt càng mạnh mẽ, mơ hồ muốn kết thành băng.
Ngay tại thời khắc nguy hiểm đó, cái roi được một bàn tay trắng nõn nắm lấy, chặn ngay trước mặt Mẫn Nguyệt.
Cô sững người, kinh ngạc ngẩng đầu lên liền bắt gặp một mái tóc đỏ quen thuộc.
"Là cô?!"
Hiên Viên Nhã một tay cầm roi, một tay sờ cằm, khuôn mặt mê man nhìn Mẫn Nguyệt. Giọng điệu cô gái này có vẻ như là quen biết cô, họ đã từng gặp nhau sao?
Hiên Viên Nhã cẩn thận suy nghĩ, một lúc lâu sau mới giật mình nhớ ra, khóe môi cong lên.
"Lại gặp nhau lần nữa rồi."
Không trách Hiên Viên Nhã không nhớ ra Mẫn Nguyệt, lần đó ở Italy, cô đã cố tình cải trang thành cô bé nhỏ ngây thơ, đáng yêu, khác hẳn hoàn toàn với hình tượng mạnh mẽ bây giờ.
Hiên Viên Nhã cũng không hỏi Mẫn Nguyệt lý do tại sao làm như vậy, cô chuyển hướng về Đàm Đài Hân cách đó không xa. Cô giật nhẹ cổ tay, Đàm Đài Hân liền bị té ngã.
Hiên Viên Nhã buông cái roi ra, ưu nhã lau tay, giọng nói vô cùng nhẹ nhàng. "Một cô gái đáng yêu thì không nên dùng roi đánh vào cô gái khác đâu. Lần sau không nên làm như vậy nữa."
Dù Hiên Viên Nhã nói rất dịu dàng, nhưng chỉ có Đàm Đài Hân mới biết, trong lời nói mang theo một cỗ áp lực rất lớn, khiến cô ta không thể không nghe theo. Đàm Đài Hân không cam lòng cắn chặt môi, dựa vào đâu Nam Cung Mẫn Nguyệt luôn có người bảo vệ cô ta mọi lúc mọi nơi như vậy.
Hiên Viên Nhã xoay người, cúi xuống bãi cỏ định nhặt sợi dây chuyền của Mẫn Nguyệt lên. Khi cô định chạm vào sợi dây chuyền, mặt hoa anh đào đã mở ra. Nhìn thấy tấm hình bên trong, bàn tay Hiên Viên Nhã cứng đờ, đồng tử co rụt lại, cả người như bị đình chỉ.