Cái bàn vừa vỡ nát thì đồng loạt người xung quanh đều lùi lại ba bước. Âm thầm kinh hãi, em gái nuôi của Nam Cung Âu Thần tưởng đâu vô hại nhưng không ngờ lại có võ công cao bậc này.
Người ngạc nhiên nhất chính là William Johnson, là ông đã đánh giá sai cô gái này rồi. Cứ tưởng rằng là một tiểu bạch thỏ nhưng không ngờ lại là một con hồ ly giảo hoạt còn có võ công rất cao.
"Cô nói vậy là có ý gì, tôi không có âm mưu gì cả."
Mẫn Nguyệt cười lạnh, vô cùng lãnh khốc. "Ông đừng tưởng tôi không biết thuốc giải đó là giả."
William Johnson kinh hoảng, có chút bất ngờ, nhưng rất nhanh ông ta đã trấn định. "Đúng vậy, thuốc giải đó là giả. Người bị trúng độc mà lại dùng thêm lá của cây Huyết tử thì chỉ làm tăng thời gian phát độc mà thôi."
Ào ào người nghe xong liền quăng chén thuốc xuống đất, nhao lên mắng chửi William Johnson.
Ông ta không hề để ý những lời này mà cảnh giác nhìn Nam Cung Mẫn Nguyệt. "Làm sao cô biết được chuyện đó?"
Mẫn Nguyệt thong dong đứng đó, "Đương nhiên là vì tôi đã biết thuốc giải rồi."
"Không thể nào!"
"Từ nãy giờ ông không thấy thân thể tôi rất khoẻ sao."
William Johnson tỉ mỉ nhớ lại đúng là như vậy, khi người khác phát độc thì cô ta vẫn không có chuyện gì, hơn nữa còn có thể đánh nát cái bàn.
"Cô không trúng độc? Nhưng rõ ràng lúc đó cô đã uống ly rượu kia cùng với Nam Cung Âu Thần."
"Đúng vậy, tôi đã uống rượu, cũng đã trúng độc. Còn về tại sao tôi có thể khoẻ mạnh như thế này, giải thích duy nhất chính là người của tôi đã tìm ra thuốc loại thuốc dẫn kia rồi. Cái này phải nói đến cây Huyết tử kia, nó đúng là giúp tôi rất nhiều đấy."
William Johnson theo bản năng thốt ra, "Làm sao có thể!? Việc dùng nhuỵ hoa của nó làm thuốc dẫn chỉ có mình tôi biết thôi mà!"
Ông ta nói xong mới biết bản thân lỡ lời, nhưng cũng không kịp nữa rồi.
Mẫn Nguyệt khẽ cong môi, "Thì ra là dùng nhuỵ hoa sao. Vũ Hiên, anh nghe rõ rồi chứ?"
Vũ Hiên ở phía sau hớn hở đáp lại, "Nghe rõ rồi, người đâu, lập tức đi tập trung toàn bộ nhuỵ hoa của các chậu cây đó lại đây!"
Người của Nam Cung gia lật đật chạy đi, Hàn Viên Viên và Lam Hi cũng tham gia vào việc chế thuốc.
"Cô.....cô lừa tôi!!!"
"Đúng vậy, thân thể tôi không có chuyện gì là vì khi nãy lúc ông không nhìn thấy tôi đã nhổ ngụm rượu kia ra rồi nên không hề bị ảnh hưởng." Mẫn Nguyệt chỉ tuỳ tiện mượn một cái cớ để nói, nếu để lộ chuyện thân thể cô kháng mọi loại độc thì rất phiền phức.
"Ngay từ đầu cô đã tính toán rất kĩ lưỡng rồi, đầu tiên là khiêu khích tôi chơi bài để kéo dài thời gian, giả vờ thua để cuối cùng thắng được tất cả của tôi. Sau đó lại uy hiếp tôi, dù tôi có làm gì tiếp theo thì cô cũng có thể đoán được. Ban đầu tôi đã đánh giá thấp cô rồi, cô đúng thâm tàng bất lộ đó, Nam Cung tiểu thư, so với Nam Cung Âu Thần thì cô không thua chút nào."
Mẫn Nguyệt lạnh nhạt nói: "John lão đại quá khen rồi, so với việc dám uy hiếp các gia tộc trong hắc đạo của ông thì tôi làm sao bằng được chứ."
William Johnson hừ lạnh, nhìn thoáng qua đám người Nam Cung Âu Thần đang được giải độc. Lát nữa khi bọn họ đã giải độc xong thì chắc chắn kết cục của ông ta là phải chết.
William Johnson cắn răng, không được, ông ta không thể chết, bây giờ chỉ còn cách sử dụng lực lượng kia thôi.
"Dù giải được độc thì đã sao, các người cũng không thể rời khỏi đây đâu. Đừng quên, gần một nửa người ở đây là đứng về phía tôi đấy, cô nghĩ những gia tộc như bọn họ là ngồi không sao?"
Mẫn Nguyệt tà mị cười, ánh mắt như có như không liếc qua đám người đằng sau William Johnson.
"Bọn họ? Vậy phải xem bọn họ có đồng ý giúp ông không đã."
William Johnson ra vẻ đắc ý nói: "Đương nhiên là họ sẽ giúp tôi rồi!"
"Cái đó thì chưa chắc đâu." Mẫn Nguyệt vừa nói vừa đưa tay lên vuốt tóc, nhất thời để lộ ra chiếc nhẫn đeo trên tay.
Đám người kia thấy được, sắc mặt đột nhiên trắng bệch, sau đó đồng loạt nói: "John lão đại, xin thứ lỗi, chúng tôi không thể giúp ông được."
Vừa rồi bọn họ vốn cũng định giúp William Johnson, nhưng mà đột nhiên nhận được một tin nhắn. Nội dung trong tin nhắn đó là những tư liệu bí mật trong gia tộc bọn họ, chỉ cần công bố ra bên ngoài thì chắc chắn gia tộc bọn họ sẽ phải sụp đổ. Mà người gửi tin nhắn đó chính là thủ lĩnh của J, Queen!
Ban đầu họ còn không hiểu tại sao Queen lại đột nhiên gửi cái này, nhưng khi bọn họ thấy chiếc nhẫn trên tay Nam Cung Mẫn Nguyệt thì đều hiểu rõ rồi. Nên đứng về phe nào thì không cần nghĩ cũng biết.
Đám người đó lần lượt đi đến trước mặt Mẫn Nguyệt, sau đó dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, cung kính cúi đầu. "Chúng tôi đồng ý quy phục cô, Queen!"
Không khí xung quanh như bị đình trệ, ai nấy đều ngẩn ra. Có người nào có thể cho bọn họ biết là có chuyện gì xảy ra không, diễn biến nhanh quá, họ theo không kịp.
Mẫn Nguyệt không hề bất ngờ trước tình hình này, khẽ cong môi, "Mấy người quyết định nhanh thật đấy, nhưng đúng là quyết định sáng suốt."
Mấy người kia "......" Bị cô uy hiếp còn có thể không nhanh sao!
Ai ngờ William Johnson đột nhiên hét lớn, "Các người vừa gọi cô ta là gì?"
Một người trong số đó quay lại đối mặt với ông ta, đạm mạc trả lời, "Cô ấy là thủ lĩnh của J, người được mệnh danh là nữ hoàng của giới hắc đạo, Queen!"
Mẫn Nguyệt còn tươi cười vẫy tay với William Johnson, "Lần đầu gặp mặt, xin chỉ giáo nhiều hơn, John lão đại!"
Nói là lần đầu gặp mặt cũng không sai, tuy là có giao thiệp nhưng trước giờ cô luôn không xuất hiện trong các buổi họp mặt của giới hắc đạo, người đi ngoại giao không phải Tiêu Anh Kỳ thì cũng là An Triết Hàn hoặc Lâm An Nhiên. Còn Hàn Viên Viên.....cô sợ cô ấy bị người ta lừa bán đi mất.
William Johnson lúc này mới để ý thấy chiếc nhẫn khắc hình chim ưng trên tay cô. Vẻ mặt ông ta lập tức trở nên khó coi, tại sao ông ta có thể sơ suất đến nỗi như vậy. Thủ lĩnh của J đứng ngay trước mặt mà ông ta còn không nhận ra, bây giờ thì đã trở thành một cái vật cản lớn nhất phá hoại toàn bộ kế hoạch của ông ta.
Ông ta có mơ cũng không thể nào ngờ Queen lại chính là cô gái bảo bối kia của Nam Cung Âu Thần. Mặc dù biết được là bọn họ có hợp tác nhưng chắc cũng không ai nghĩ đến thực chất Nam Cung gia và tổ chức J lại là "người một nhà". King, Queen......Ha, thật có ý tứ!
Giọng nói của ông ta khàn khàn vì tức giận, "Queen, cô che giấu cũng thật sâu đấy."
"Không hẳn, là do ông không để ý đến thôi. Ngay từ đầu tôi cũng không định che giấu hoàn toàn, chỉ là muốn dùng một phương thức khác để chào hỏi ông, ai ngờ ông lại làm ra những chuyện này."
"Còn về đám người đó là sao, cô đã làm gì họ?"
Mẫn Nguyệt bẻ bẻ móng tay, không để ý nói: "À, chỉ là dùng một số tư liệu bí mật để uy hiếp bọn họ thôi. Ông cũng biết, có chuyện gì mà tổ chức J không thể tra ra chứ, chẳng phải ông cũng đã trải nghiệm qua rồi sao."
Khi có Angela trong tay thì cô muốn tra chuyện gì thì cũng rất dễ dàng, khi nãy ở ngoài vườn thấy tình cảnh bên trong thì cô đã lường trước mọi việc. Bảo Angela truy tìm toàn bộ chi nhánh của gia tộc William rồi gửi địa chỉ cho Vũ Trạch, việc đi nổ mấy nơi đó cũng là do anh ta phụ trách. Sau đó cô lại đi tìm tư liệu đen tối của mấy gia tộc kia, lợi dụng lúc người ta không chú ý mà gửi cho bọn họ xem.
Mấy người Nam Cung Âu Thần được giải độc xong thì sắc mặt liền khá hơn, thể lực đang khôi phục dần dần. Vũ Điềm Điềm cũng được Hàn Viên Viên đút thuốc giải cho, bây giờ đang suy yếu nằm ở một bên lấy lại sức.
Lãnh Mặc Nghiên và Đàm Đài Văn đương nhiên cũng nhận được thuốc giải. Dù sao với tình hình bây giờ bọn họ cũng coi như là đứng cùng một phía với Nam Cung gia.
Mẫn Nguyệt thấy tình hình đã chuyển biến tốt hơn thì thở phào nhẹ nhõm. Nhưng tâm trạng của một người khác thì đang dần xuống dốc. William Johnson càng lúc càng hoảng, ông ta không thể tiếp tục chờ đợi như vậy được, nhất định phải thủ tiêu đám người kia trước khi bọn họ hồi phục.
"Mấy người đừng đắc ý quá sớm, tôi đã bố trí những tay súng bắn tỉa ở xung quanh nơi này rồi, chỉ cần có người đặt chân ra khỏi đây thì chắc chắn sẽ bị bắn chết."
Mẫn Nguyệt ngẩn ra, cô quên mất đám người mà William Johnson bố trí ở bên ngoài, chỉ lo tìm kiếm thuốc giải và kéo dài thời gian cho Vũ Trạch.
William Johnson làm một động tác phất tay, vô cùng tiêu sái. "Ra đây đi!"
Nhưng sau khi ông ta phất tay xong thì xung quanh vẫn là một mảnh yên tĩnh. William Johnson nhíu mày, trong lòng dâng lên một nỗi bất an.
Âu Thần im lặng nãy giờ đột nhiên mở miệng, giọng nói rét lạnh tới cực điểm.
"Ông nói đám người đang bao vây bên ngoài sao? Yên tâm, tôi đã thay ông xử lý đám người đó rồi."
Biểu tình của William Johnson chợt đổi, run run nói: "Cậu nói vậy...... Không lẽ là......"
Ông ta chưa kịp nói hết thì đã thấy một đám người đi vào, dẫn đầu là Vũ Á, người bên cạnh Nam Cung Âu Thần và Lăng Sở, người
bên cạnh Lãnh Mặc Nghiên.
Hai người họ cùng với mấy người khác ở đằng sau toàn thân đều dính đầy máu, sát khí vẫn chưa hoàn toàn mất đi, giống như vừa mới từ chiến trường trở về.
Vũ Á tự động đến sau lưng Âu Thần, lấy khăn tay ra lau vết máu dính trên mặt và cổ tay, rồi sau đó mới cúi người báo cáo. "Lão đại, toàn bộ tay súng bắn tỉa ở bên ngoài đều bị tiêu diệt hết rồi. Mọi việc đều ổn cả, chỉ là chúng ta tổn hại mất 8 người, An Triết Hàn lại bị thương. Hơn nữa lần này Lăng Sở,....à người bên Đàm Đài gia có giúp chúng ta, nếu không có lẽ chúng ta sẽ mất thêm nhiều anh em nữa."
Có vài người thuộc hạ đi sau liền lùi ra, để lộ thân thể đang chảy đầy máu của An Triết Hàn đang đứng phía sau. Tuy nhìn thấy rất nghiêm trọng nhưng không hề nguy hiểm đến tính mạng, chỉ cần cầm máu kịp thời là được rồi.
Vũ Điềm Điềm loáng thoáng nghe được An Triết Hàn bị thương thì thân thể hơi run lên, tâm bắt đầu khẩn trương. Cô vội vàng liếc mắt tìm thấy hình bóng anh trong đám người, biết anh không nguy hiểm đến tính mạng thì thở phào nhẹ nhõm, sau đó vội lảng đi, làm như không có chuyện gì.
An Triết Hàn cũng theo phản xạ nhìn về phía Vũ Điềm Điềm, chỉ sợ cô lo lắng không yên. Nhưng khi anh nhìn qua chỉ thấy cô hoàn toàn bình thản, người lo lắng.....chỉ có mình anh mà thôi. Lòng An Triết Hàn trầm xuống, không lẽ cô thật sự buông bỏ tình cảm với anh sao? An Triết Hàn cụp mắt, có vẻ cô độc và bi thương.
Âu Thần nghe thấy kết quả này khẽ nhíu mày, nhưng cũng không có gì là không hài lòng. Dù sao so với dự kiến của anh đã tốt hơn, nhưng mà việc Lãnh Mặc Nghiên giúp anh thì có chút ngoài ý muốn. "Làm tốt lắm, mau đưa An Triết Hàn và những người khác đi trị thương đi."
Mẫn Nguyệt nghiêng đầu, tò mò hỏi: "Ngay từ đầu anh đã biết?"
Âu Thần sờ tóc cô, ôn nhu trả lời, "Ừ, vừa bước vào phòng thì đã biết, nhưng không có cơ hội giải quyết. Cho tới khi em chơi bài thì anh mới phái Vũ Á đi."
Hèn chi lúc nãy cô thoáng thấy anh liếc mắt với Vũ Á nhưng không biết làm gì, sau đó cô cũng quên luôn.
"Vậy còn bên Lãnh Mặc Nghiên......?"
Âu Thần biết Mẫn Nguyệt hỏi gì nhưng anh chỉ lắc đầu, ai biết tên đó đột nhiên chạm dây thần kinh nào mà chịu giúp anh.
"Có lẽ cũng là vì anh ta thôi, dù sao Lãnh Mặc Nghiên và William Johnson cũng đã trở mặt."
Mẫn Nguyệt gật đầu rồi không nói nữa.
Lăng Sở khi quay về bên cạnh Lãnh Mặc Nghiên thì đã thu hồi hết khí thế sắc bén khi nãy, muốn có bao nhiêu ngây thơ vô hại thì có bấy nhiêu.
Chỉ có người trong Đàm Đài gia mới biết người này khi nãy đã dùng phương pháp tàn nhẫn cỡ nào để giết kẻ địch. Bây giờ nghĩ lại bọn họ còn cảm thấy sợ hãi, lạnh cả sóng lưng.
Nhưng đó lại chính là điều mà Lãnh Mặc Nghiên thích ở Lăng Sở. Anh ta sau khi giải độc xong thì đã quay về với vẻ mặt hồ ly của mình, mang theo nụ cười tà mị điên đảo chúng sinh. "Chơi vui không?"
Lăng Sở liếm môi có vẻ hứng thú, "Khá hưng phấn, chỉ là người ở đây không đủ cho tôi giết, lại còn không thể mang đám thi thể đó về chơi đùa.....à không, để thí nghiệm nữa."
Mọi người: "........" Chú cảnh sát ơi ở đây có biến thái, mau đem anh ta về đồn đi! Không phải, dù là cảnh sát thì cũng không thể bắt anh ta về đồn được, biết làm sao đây, chỗ dựa sau lưng quá vững chắc!
Không còn cách nào khác vì vậy người xung quanh đều nhất trí lùi ra sau ba bước, cách Lăng Sở càng xa càng tốt.
Ngược lại Lãnh Mặc Nghiên không hề để ý chuyện này, ôn hoà cười cười. "Về nhà sẽ để cậu tiếp tục chơi, dù sao ở đây cũng là địa bàn của gia tộc William, chúng ta nên tôn trọng John lão đại một chút." Câu nói sau cùng Lãnh Mặc Nghiên còn cố ý nhấn mạnh bằng giọng điệu châm chọc và trào phúng.
Đàm Đài Văn lặng lẽ cúi đầu nói nhỏ với Lãnh Mặc Nghiên, "Lão đại, sao anh lại giúp Nam Cung gia?"
"Ai nói là tôi muốn giúp Nam Cung gia, tôi chỉ là nhìn William Johnson thấy chướng mắt nên mới chen vào giúp một tay thôi."
Đàm Đài Văn dù thấy hơi nghi ngờ nhưng cũng không dám hỏi tiếp, chỉ đành nâng cao tinh thần chuẩn bị đối phó William Johnson.
Tình hình hiện tại đã bức William Johnson tới đường cùng, nếu ông ta không làm gì thì kết cục của ông ta chỉ có chờ chết mà thôi.
Ông ta cắn răng định liều một trận, bàn tay giấu sau lưng hơi động đậy. Mắt Mẫn Nguyệt lặng lẽ quan sát tay William Johnson, thấy ông ta định đánh lén Âu Thần thì ngón tay liền ấn một viên kim cương trên đồng hồ.
Từ trên đồng hồ bắn ra một sợi dây thép thật mảnh đâm về phía William Johnson. Nếu không phải trực giác của ông ta nhạy bén thì đã bị sợi dây thép cắt đứt gân tay rồi.
William Johnson âm thầm kinh hãi, không ngờ thực lực của Queen mạnh đến mức này.
Mẫn Nguyệt lắc lắc sợi dây, cười lạnh: "John lão đại, đánh lén người khác là không tốt đâu."
William Johnson không trả lời, ông ta thu lại thái độ khinh địch vừa rồi, dùng mười phần tinh thần để giao chiến với Mẫn Nguyệt.
William Johnson dùng súng, Mẫn Nguyệt dùng dây thép nhỏ của mình. Sự chênh lệch cũng đủ cho thấy vài điều, nhưng khiến mọi người kinh ngạc là ngay từ lúc bắt đầu cho đến bây giờ cô vẫn chưa bị trúng một viên đạn nào, trong khi hai người đánh nhau ở khoảng cách gần như vậy. Có người không nhịn được thì thầm: "Dạo này kĩ năng bắn súng của John lão đại giảm rồi sao?"
"Không phải đâu, rõ ràng là do cô gái kia, à không, Queen có thực lực rất cao, phản ứng lại nhanh nhạy nên lần nào cũng tránh được. Tình hình không biết ai sẽ là người ngã gục trước đây."
Mẫn Nguyệt thong dong điều khiển sợi dây của mình như một con rắn nhỏ, lặng lẽ chèn ép William Johnson.
Ông ta cũng không hoảng, dùng súng bắn nát bố cục mà cô bày ra. Nhanh như chớp hướng về Mẫn Nguyệt bắn một phát, cô chỉ hơi nhướng mày rồi lộn người sang phía bên cạnh. Bàn tay cô dùng lực kéo sợi dây đâm thẳng về phía William Johnson.
Ông ta bắn hai phát súng vào sợi dây để làm lệch quỹ đạo của nó, khi sợi dây vòng qua người ông ta, ông ta còn chưa kịp cười nhạo thì đã cảm thấy một cảm giác nguy hiểm.
William Johnson phản xạ né qua bên trái, nhưng bên đó là đống đổ nát của cái bàn vừa rồi. Ông ta nghiến răng nghiến lợi lăn lộn một vòng, cho đến khi ông ta chật vật ngồi dậy nhìn về chỗ ban nãy không khỏi kinh hoàng.
Ngay khi William Johnson vừa né qua thì sợi dây phóng tới, sượt qua mặt ông ta. Nếu như lúc nãy không tránh nhanh thì sợi dây thép đó đã đâm thẳng vào cổ ông ta rồi.
Nghĩ vậy William Johnson liền trừng mắt độc ác với Mẫn Nguyệt.
Cô không để ý ông ta, còn chậc lưỡi tỏ vẻ tiếc nuối. "Chỉ một chút nữa thôi là được rồi..... Aiz, John lão đại, đang đánh nhau thì nên chú ý phòng thủ xung quanh một chút, đao kiếm vô tình mà."
William Johnson: "........" Đao kiếm vô tình cái đầu cô!
Ông ta tức giận, nhanh như chớp đứng dậy, bắn liền ba phát súng vào người cô.
Hai phát đầu Mẫn Nguyệt tránh rất dễ dàng, nhưng đến phát thứ ba thì đột nhiên bụng dưới của cô đau dữ dội. Sắc mặt cô thoáng trắng bệch, cả người cũng bất động, ngơ ngác đứng nhìn viên đạn đang bay tới.
Trong giây phút nguy hiểm đó, một cánh tay vòng ngang eo cô, kéo cô sang bên cạnh, trùng hợp lại nằm gọn trong lòng anh.
Âu Thần ôm chặt cô, giọng nói có chút hoảng hốt. "Cô bé ngốc, sao em lại không tránh hả?!"
Mẫn Nguyệt không biết nghĩ gì mà trầm mặc không nói, một lúc sau mới ngẩng đầu lên cười với anh. "Bởi vì em muốn đợi anh cứu em!"
Âu Thần không có thời gian để suy xét lời nói này của cô là thật hay là giả, anh chỉ kịp đẩy cô cho Vũ Hiên ở đằng sau, nói một câu "Bảo vệ cô ấy!" rồi lao vào chiến đấu với William Johnson.
Đồng dạng cùng anh bước lên trước chính là Lãnh Mặc Nghiên, đáy mắt Âu Thần loé lên sự kinh ngạc, nhưng rất nhanh liền biến mất. Hai người lần này vậy mà có thể liên thủ cùng đối phó với kẻ địch.