Nàng rời khỏi phòng rồi thì chạy thật nhanh đến chỗ bóng cây gần đó, tay chống vào thân cây mà thở gấp.
Không phải vì do chạy nhanh và là do tim đập loạn nhịp cả lên, mặt thì đỏ như trái cà chua.
Sau đó nàng dựa mình vào thân cây nghĩ tại sao nàng lại chủ động làm vậy, rõ ràng là nói không thích nhưng hành động thì lại chứng minh.
Nàng lắc đầu lia lịa nghĩ chuyện đó không thể nào.
Hàn Bạc đi ngang thấy chủ tử mình thẩn thờ tựa đầu vào thân cây thì lên tiếng gọi nàng.
"Công chúa!".
Rồi cô đi tới chỗ nàng.
Nàng đang thẩn thờ nghe tiếng gọi của nha hoàn mình thì hoàn hồn nhìn sang Hàn Bạc.
"Có chuyện gì, em có biết làm ta giật mình không?".
Nàng khó chịu.
"Công chúa có bao giờ như vậy đâu, sao hôm đổi tính rồi".
Nàng nghe xong thì lúng túng không biết trả lời làm sao.
"Ờ...thì.....".
"À! Hay là công chúa đang tương tư ai rồi phải không?".
Hàn Bạc tinh ý nói trước nàng.
Nàng thì chối đây đẩy.
"Em rảnh rỗi quá phải không, ta không có thời gian đâu mà suy nghĩ".
Nàng lấy lí do khác thay thế.
Nhưng Hàn Bạc quyết không tin nói tiếp.
"Có phải công chúa thích Sở Thiên Vũ không?".
"Đã bảo không có?".
Hàn Bạc không nhịn mà nói lớn.
"Vậy hóa ra người thích Sở.....ưm".Nàng nhanh chóng lấy tay bụm miệng Hàn Bạc lại.
"im đi".
Nàng tưk giận cau mày rồi bỏ tay ra.
Hàn Bạc bỏ tay ra thì cười không ngớt nói nhỏ.
"Người không qua mắt được nô tỳ đâu, nếu không khai nô tỳ sẽ đi nói với Sở thị vệ và cả hoàng hậu nương nương nữa".
"Em....".
Nàng tưk giận ra mặt và còn bất lực với nô tỳ này của mình rồi.
Hết cách đành thành thật thừa nhận.
"Được rồi, đúng như em đoán".
Nghe được câu trả lời thật lòng của chủ tử mình Hàn Bạc cười khúc khích.
Rồi quay sang nói tiếp.
"Vậy Sợ thị vệ có người thích hắn không?".
"Chắc là chưa?".
"Vậy người còn chờ gì nữa, mau công lược đi".
Nghe nhà hoàn mình nói mà nàng căm lặng.
"Em có điên không?".
"Uây công chúa, vậy là người không biết rồi, trong chuyện tình cảm không phải nam nhân nào cũng can đảm thổ lộ đâu, vậy nên không thể đợi mà phải nắm bắt, vả lại người còn lớn hơn người ta ba tuổi mà".
Nàng cau mày nhìn Hàn Bạc thật sự không hiểu ở bên cạnh mình từ nhỏ đến lớn mà không biết Hàn Bạc còn hiểu được chuyện đó.
"Hai người đang nói gì mà vui vậy?".
Y bước ra thì thấy nàng và Hàn Bạc như vậy hơi khó hiểu.
Thật ra y cũng chẳng khác gì nàng, ở trong phòng mà mặt đỏ ứng, tim đập loạn.
Nàng và Hàn Bạc nhìn thấy y thì quay đầu lại nhìn, cười tươi như không có gì.
Y khó hiểu tiến tới sát nàng khom xuống, hai khuôn mặt nhìn nhau rồi tự nhiên đỏ ửng lên quay mặt ra sau.
Hàn Bạc thấy nàng và y như vậy cũng hiểu ra vấn đề rồi liền cười te tét.
Sau một hồi định thần thì nàng mới quay lại ho vài tiếng rồi mới nói.
"Hưm, ngươi tìm ta có chuyện gì?".
Y nghe nàng nói thì mới chịu quay đầu.
"Không có gì, chỉ là ta muốn nhắc công chúa soạn đồ, ta chỉ sợ người quên ngày mai chúng ta phải lên đường".
Nàng nghe thì chợt tỉnh rồi quay sang Hàn Bạc bảo.
"Em mau giup ta soạn đồ ngày mai ta suất cung, chỉ mình ta đi thôi không đem theo người đâu".
"Dạ, em đi ngay".
Hàn Bạc cười cười mà đi dường như có tưởng tượng chuyện gì đó.
Y thì khó hiểu nhìn thái độ của Hàn Bạc rồi quay sang nhìn cô.
"Bộ có chuyện gì sao, sao ta thấy hình như Hàn Bạc cứ cười chúng ta hoài vậy".
"Ờ, không có gì đâu?".
Nàng ấp úng nói.
"Vậy sao????".
Y nghe vậy cũng đành im lặng tới khi từ ngoài cửa có tiếng vọng vào.
Tối