Minh Trì Cung
Lúc này Yên Nhiên đã gặp riêng Hạ Nghiên nói chuyện.
Phương Trì cũng đứng bên cạnh.
Cô đi vào thì bà mới nói.
"Tiểu Vũ nói cho ta một số chuyện liên quan đến bệnh trạng của ta.
Thằng bé nói con sẽ biết".
Thượng Quan Hạ Nghiên nghe xong thì cười nhẹ.
Cô từ từ gỡ chiếc mặt nạ trên mặt mình xuống lộ ra khuôn mặt hoàn chỉnh.
Yên Nhiên nhìn thấy thì ngạc nhiên
"Con là...".
"Để a di bất ngờ rồi!".
"Bảo sao lúc gặp con ta cứ có cảm giác rất giống một người.
Hoá ra mẹ nào con nấy".
Yên Nhiên ngồi xuống nói.
"Được rồi lại đây bắt mạch cho ta xem" .
"Vâng!".
Thượng Quan Hạ Nghiên ngồi xuống bắt mạch cho bà.
Một lúc thì cô mới bỏ tay ra.
Bà cũng hỏi.
"Sao rồi?".
"Cơ thể của người bên ngoài thì không sao nhưng bên trong lại bị tổn hại.
Lần trước lúc con bắt mạch thì vẫn còn đỡ nhưng lần này đã hơn trước rồi".
"Độc này là độc gì?".
"Con cũng không không rõ hình như là tàn âm độc".
"Tàn âm độc!".
"Tàn âm độc một khi vào cơ thể sẽ chậm rãi ăn mòn sức khỏe và dinh dưỡng của người bị trúng như khó tiêu, suy nhược cơ thể hoặc đau ruột".
"Cái gì!".
Phương Trì bên cạnh kinh ngạc vì những triệu chứng đó đều rất giống với những thứ Yên Nhiên bị trong mấy năm qua.
"Không những vậy tàn âm độc thuộc cực âm vậy nên khi trời quá lạnh thì cơ thể sẽ thấy khó chịu.
Độc này chưa có thảo dược nào giải được".
"Nói vậy Khương viện chính thực sự...".
Yên Nhiên có chút buồn bã nói.
"Thật ra lúc trước con dị theo Khương viện chính vô tình bắt mạch cho người.
Sau khi biết được mạch tượng thì cũng không tin nhưng có một lần con thấy Khương viện chính nói chuyện riêng với ai đó".
"Được ta biết rồi.
Vậy có cách nào chữa không?".
"Tạm thời người phải dùng thuốc trong âm thầm.
Còn nữa con nghi ngờ không chỉ thuộc mà cả thức ăn của người đều có độc".
"Chuyện đó người yên tâm, nô tỳ sẽ âm thầm giải quyết!".
Phương Trì lên tiếng.
"Ừm!".
Hạ Nghiên gật đầu.
Lúc này Yên Nhiên mới lấy từ trong tay áo ra một lọ thuốc nói.
"Cái này là của tiểu Vũ đưa cho ta.
Nó nói là thuốc của con".
Thượng Quan Hạ Nghiên cầm lên ngửi thử cười nói.
"Phải ạ.
Cái này là của con điều chế ra cho người".
"Chẳng phải con nói nó không có thuốc giải?".
"Tuy những loại thảo dược thường không thể giải độc nhưng tàn âm độc có một khắc tinh".
"Là gì?".
"mộc linh thảo!".
"Hửm?".
"mộc linh thảo là loại thảo dược là thảo dược thuốc cực dương nó có thể khắc chế tàn âm độc nhưng loại thảo dược này lại rất khó hái và khó sinh trưởng".
Yên Nhiên kinh ngạc
"Vậy sao con có được nó?".
"Cái này không phải do con hái mà do nhi nữ của người cũng với Sở Thiên Vũ hái được".
"Tuyết Nhi!".
Yên Nhiên kinh ngạc.
"Chuyện về bệnh tình của người Thần Dương biết rồi chỉ là cô ấy không nói ra thôi.
Lúc cô ấy nghe được thì mặt tái mét".
"Thì ra là vậy".
"Người cũng nên cảm ơn Sở Thiên Vũ nữa đó".
"Sao vậy?".
"Lúc biết được Thần Dương đã tái mét rồi.
Là Sở Thiên Vũ vì muốn giúp cho Thần Dương mà muốn đi tìm giúp".
Nghe xong Yên Nhiên cười cười rồi nói.
"Ta biết rồi!".
"Nếu vậy con sẽ xin phụ hoàng và mẫu hậu về nước rồi trở lại làm Tần Hạ Nghiên".
"Vậy con định về nước rồi mới quay trở lại sao?".
"Chuyện đó con tự có sắp xếp.
A di yên tâm"
"Ừm!".
"Công chúa điện hạ!".
Từ bên ngoài Tần Khê cất tiếng lên.
Thượng Quan Hạ Nghiên nói.
"Vào đi!".
Nghe được sự đồng ý của chủ tử mình Tần Khê mới dám đi vào.
Tần Khê đi vào.
Cô mới hỏi.
"Có chuyện gì?".
"Bẩm công chúa.
Người của Thần Dương công chúa tới báo tin nói Sở đại nhân đã tỉnh.
Mời người qua đó một chuyến".
"Ừm ta biết rồi!".
Yên Nhiên nghe thì kinh ngạc.
"Con quen tiểu Vũ sao?".
"Lúc nhỏ thằng bé từng cứu con một lần nên cũng gọi là quen biết".
Cô nói xong liền đứng dậy đeo lại chiếc mặt nạ rồi mới hành lễ.
"Vậy Con đi trước!".
Sau đó cô bước đi.
Yên Nhiên thì cười nhẹ bà thực không ngờ sự quen biết không chỉ là thế hệ bà mà kéo dài tới cả lũ trẻ.
Tuyết Ninh Cung
Thượng Quan Hạ Nghiên sau khi nghe tin cấp tốc đi tới chỗ của nàng.
Lúc này nàng đã thay xong y phục ngồi trên giường y.
Cô đi vào.
Y thấy cô liền yếu ớt gọi.
"Đại tỷ!".
"Tỉnh rồi sao.
Ta tưởng đệ nằm đó luôn chứ".
Thượng Quan Hạ Nghiên châm chọc.
"Đệ còn nhiều chuyện chưa làm xong không thể