*Chương này có nội dung ảnh, hãy bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc nếu các cậu không thấy.
Editor: Maruru
****
Nếu là trước kia, Dịch Yên đã đồng ý cuộc gọi này từ lâu.
Nhưng giờ thì không.
Mười giây trôi qua, Dịch Yên cũng không nhúc nhích. Cô chỉ siết chặt máy, nhìn mười một con số trên màn hình kia.
Cho đến khi, Dịch Yên trực tiếp cúp máy.
Khoảnh khắc màn hình vụt tắt ấy, Dịch Yên bỗng thấy giống như được giảm áp lực, thở dài nhẹ nhõm.
Sự thu hút của Tô Ngạn đối với cô vẫn lớn như vậy. Thật ra, vừa nãy, trong một phút chốc, cô đã muốn nhận điện thoại, cô nhớ Tô Ngạn, rất nhớ.
Từ khi quen nhau đến tận bây giờ, nhớ anh nhiều năm như vậy, chưa từng nguôi ngoai.
Thế gian nhiều người tốt như vậy, nhưng cô vẫn chỉ nhớ thương cái đồ tuyệt tình này, còn trầm mê không dứt, muốn quên cũng không quên nổi.
Nhưng có thể làm gì bây giờ, năm đó là tự mình rời đi, bên cạnh anh đã có những người khác, không thể trách người ta được.
Tuy rằng, cô vẫn cứ trách anh, điện thoại cũng không muốn nhận. Cô cũng không nghĩ rằng, Tô Ngạn gọi cho cô thì có thể nói lời tốt đẹp nào.
Từ lúc gặp lại tới giờ chỉ toàn nói lời lạnh nhạt.
Dịch Yên ngồi xuống mép giường, sau một hồi lặng im thì lại mở máy ra, tiếp tục làm chuyện lúc nãy định làm, đặt cơm hộp.
Ở một thành phố khác cách đó 1000 km.
Trên quốc lộ ở ngoại ô phía Nam xảy ra tai nạn do người bị nghiện gây ra.
Dây cảnh báo* bao quanh hiện trường, một chiếc màu đỏ xe hở mui đụng phải một chiếc màu đen chạy băng băng.
* Dây cảnh báo đây nha
Mui xe đã hoàn toàn biến dạng, không thể nhìn rõ biển số xe, không thể kéo người đang ngồi ở ghế lái ra.
Đúng lúc đội phòng chống ma tuý đang ra ngoài xử lý vụ án thì đi ngang qua chỗ này, cả đám đều xuống xe.
Phía trong dây cảnh báo, nhân viên y tế và cảnh sát đang rất bận rộn.
Thôi Đồng: "Mẹ nó, lại còn đang mở mui xe, mạng cũng toi rồi."
Trần Trụ: "Cậu không thấy người cũng đã văng ra ngoài rồi sao."
Chủ nhân của chiếc xe mui trần màu đỏ đã điều khiển xe sau khi sử dụng ma tuý, lúc đụng phải người khác, đã trực tiếp bị văng ra ngoài, nằm chết trên quốc lộ.
Hứa Sính muốn hỏi Tô Ngạn vài thứ, thò đầu lại gần: "Đội phó Tô ——"
Cảm nhận được luồng khí lạnh lẽo xung quanh Tô Ngạn, Hứa Sính ngay lập tức im lặng. Hơn nữa, Tô Ngạn còn đang gọi điện thoại.
Ánh mắt Tô Ngạn nặng nề khóa chặt lên chiếc xe Mercedes Benz màu đen bên trong hàng rào cảnh báo kia.
Chỉ liếc mắt, anh đã nhận ra loại xe này giống loại xe mà Dịch Yên đi.
Ánh sáng của điện thoại hắt vào sườn mặt đang tái nhợt đi của Tô Ngạn. Mọi thứ xung quanh thật hỗn loạn, tiếng còi cảnh sát cứ vang.
Từ chỗ của Hứa Sính có thể nhìn thấy giao diện trên điện thoại Tô Ngạn.
Cho đến khoảng khắc trên điện thoại hiện ra thông báo cuộc gọi đã bị cắt đứt, Hứa Sính bỗng phát hiện đội trưởng ngồi bên cạnh lại nhẹ nhàng thở hắt ra, những ngón tay đang siết chặt điện thoại cũng dần buông lỏng.
Chủ động tắt máy nghĩa là vẫn an toàn.
Theo bản năng, Hứa Sính hỏi: "Đội phó Tô, sao vậy?"
Chỉ một giây sau, vẻ mặt Tô Ngạn đã lại thờ ơ như thường, cất máy: "Không có gì."
Động tác này Tô Ngạn vô tình khiến ống tay áo hơi trượt xuống. Là một cảnh sát, tính cảnh giác của Hứa Sính rất cao. Anb lập tức phát hiện từ cổ tay Tô Ngạn đi xuống, hình như có vết thương đã kết vảy.
Anh lập tức sửng sốt.
Nhưng chưa kịp nhìn rõ, Tô Ngạn đã đi về phía hiện trường.
————
Gần đây, Tô Ngạn rất ít khi về Tô gia.
Mẹ Tô đã gọi rất nhiều cuộc, nhưng Tô Ngạn cũng không nhận máy, đúng như dự tính.
Tô Ngạn cũng có nhà riêng ở bên ngoài, bình thường đều về đó nghỉ ngơi.
Mẹ Tô không đợi được anh, cuối cùng phải tự đi đến nhà của Tô Ngạn.
Tính cách Tô Ngạn lúc nào cũng lạnh lùng, nột thất trong nhà cũng thật lạnh lẽo. Tường chỉ sơn một màu trắng, thảm màu xám, nhưng không u ám. Được ánh sáng từ ngoài cửa sổ chiếu vào, cả căn phòng như bừng sáng.
Từ cửa chính, mẹ Tô tiến vào phòng khách, ngồi trên sô pha một lúc, không biết là đang rối rắm hay lo lắng về điều gì, bà cứ ngồi trên sô pha như vậy tận nửa tiếng đồng hồ.
Một lúc sau, bà như đã hạ quyết tâm, ngồi dậy khỏi ghế sô pha.
Ngập ngừng hai giây, rồi lập tức đi về phía phòng của Tô Ngạn.
Căn phòng này không nhỏ, nhưng lại chỉ có một mình Tô Ngạn, vừa trống vắng lại cô đơn.
Cho dù khả năng bắt sáng của căn phòng rất tốt, cũng cũng không thể xua tan cảm giác trống trải trong nhà.
Số lần mẹ Tô tới đây chỉ đếm trên đầu ngón tay, nhưng bà biết Tô Ngạn đang ở phòng nào. Bà mở cửa phòng ra, bước vào.
Nội thất trong phòng cũng toát lên sự lạnh lẽo, ga trải giường màu trắng, chăn cũng màu trắng, được gấp thành hình đậu hũ ngay ngắn. Cả phòng sạch sẽ ngăn nắp như không có nhân khí.
Trong gian phòng lạnh lẽo này, dù chỉ là 1 luồng khói trắng cũng là điều gì đó thật khác biệt.
Mà mẹ Tô đã lập tức chú ý đến điều khác biệt này.
Một hộp gỗ đặt bên cạnh tủ đầu giường của Tô Ngạn.
Bên ngoài hộp gỗ rất đẹp, sạch sẽ không chút bụi bặm, vừa nhìn đã biết chủ nhân rất giữ gìn nó.
Trong một khoảnh khắc, mẹ Tô đã bay sạch dũng khí. Bà sợ nhìn thấy những thứ không nên nhìn.
Nhưng từng phút trôi qua, cuối cùng, mẹ Tô đang đứng ở cửa cũng di chuyển, bỏ tay