Editor: Maruru
****
Gió mạnh mẽ ập vào trong tai, bánh xe điên cuồng ma sát với mặt đất.
Trên đường đua, tiếng động cơ motor di chuyển ầm ĩ chói tai truyền đến.
Dịch Yên và Tiền Vũ đạp xe xong cũng đã hơn 9 giờ tối.
Dịch Yên phanh xe lại, chống chân lên đất, tháo mũ bảo hiểm ra, tóc dài hơi rối.
Tiền Vũ cũng dừng xe bên cạnh cô, tháo dây mũ bảo hiểm phía dưới ra, nghiêng đầu nhìn cô.
"Đua xe cũng không tồi ha."
Dịch Yên đặt mũ trước người, duỗi tay tháo dây cột tóc trên đầu ra, tóc ào ào rơi xuống, từng sợi tóc xoã tung mềm mại.
Cô khiêm tốn nói: "Như nhau thôi."
Có người còn giỏi hơn cả cô.
Tiền Vũ không thèm khách khí, bóc trần suy nghĩ của cô: "Anh chàng chúng ta gặp phải lúc đi vào còn đua giỏi hơn em."
Dịch Yên: "......"
Tiền Vũ bỗng nhiên nói: "Anh nhận ra anh ta, lần trước gặp ở quán bar rồi."
Nghe anh nói vậy, Dịch Yên cũng không bất ngờ lắm, Tô Ngạn đẹp trai, trên người đã đầy khí chất, muốn không nhớ anh mới khó.
Cô ừ một tiếng.
"Hai người quen nhau." Tiền Vũ khẳng định.
Dịch Yên không muốn giải thích gì cả, chân nhảy qua, xuống xe.
"Tôi thắng, có thể chọn không đi ăn với."
Tiền Vũ thấp giọng cười: "Thật đúng là không khách khí chút nào."
"Đưa em về nhà nhé?" Tiền Vũ đứng phía sau hỏi.
Phía trước, Dịch Yên ngừng bước, quay đầu lại, bỗng nghiêm túc gọi tên Tiền Vũ một lần.
Tiền Vũ có hơi bất ngờ, nhìn về phía Dịch Yên: "Ừ?"
"Tôi không có hứng để nói chuyện yêu đương, với anh," cô nghiêng đầu, nhíu mày suy nghĩ một chút, "Cũng không có cảm giác."
Tiền Vũ rất ít khi gặp được kiểu phụ nữ có loại tính cách này như Dịch Yên, hợp khẩu vị anh lại còn khó theo nắm trong tầm tay. Chắc đêm nay chỉ là mượn cái cớ đua xe đạp để phân rõ giới hạn.
Nhưng mà anh cũng không phải dạng vừa đâu, nhếch một bên môi, nhẹ nhàng mà hỏi nàng: "Không có cảm giác là không thể yêu đương, nhưng chuyện khác thì sao."
Dịch Yên đương nhiên hiểu anh nói chuyện khác là có ý gì.
Gió lướt nhẹ qua đuôi tóc của Dịch Yên, cô thấp giọng cười: "Không được."
Nhìn Tiền Vũ, Dịch Yên lặp lại điều mình muốn một lần nữa: "Tôi chỉ có nhu cầu với người mình có cảm giác thôi."
Chỉ ham muốn với người mình có cảm giác, sẽ muốn lên giường với người đó cả ngày lẫn đêm.
Tiền Vũ cũng không phải là người mặt dày, hơi gật đầu: "Được, vậy sau này vẫn là bạn bè."
Dịch Yên: "Ừ."
Cô gật đầu, lên tiếng tạm biệt: "Tôi về trước đây."
Thái độ này của cô chính là không muốn anh chở về, Tiền Vũ cũng không bắt ép nữa: "Được."
Dịch Yên đi được nửa đường, Tiền Vũ ngồi trên xe ở sau đột nhiên hỏi: "Vậy em có nhu cầu, với người nọ sao?"
Chân Dịch Yên không ngừng bước, cũng không định trả lời vấn đề này, cứ trầm mặc.
Cô biết, chuyện gì cũng không thể gạt được Tiền Vũ.
"Đã làm rồi sao?" Phía sau, Tiền Vũ đột nhiên nói.
Vừa dứt lời, chân Dịch Yên dừng lại, đứng im tại chỗ.
Không biết đang nghĩ cái gì.
Một lát sau, Dịch Yên lại tiếp tục bước đi, không nhìn rõ cảm xúc: "Đã làm rồi."
Nói xong, lập tức rời đi.
————
Dịch Yên không thích đi ăn một mình ở bên ngoài, lái xe về. Sau khi về đến nhà lại gọi cơm hộp.
Gọi cơm xong, một lát sau Kỷ Đường đã gọi điện thoại đến.
Dịch Yên nhận máy: "Cái gì?"
Kỷ Đường: "Mẹ, nhiều ngày như vậy không gặp nhau, thái độ của cậu là sao đây."
"Được rồi," Dịch Yên nói, "Vì muốn thể hiện tình cảm nhớ thương của mình, trân trọng mời cậu tới nhà tớ ăn cơm hộp."
Kỷ Đường: "Cút đi."
Dịch Yên cười vang.
"Gần đây tớ bận muốn chết," Kỷ Đường than thở với Dịch Yên, "Cha tớ thấy cả ngày tớ không có việc gì làm, vứt tớ vào 1 công ty nào đó của ông làm công nhân, còn không cho tớ nói tớ là con của ông."
Khó có lúc Dịch Yên như 1 người chị: "Kỷ Đường, cha cậu làm vậy là vì muốn tốt cho cậu, cậu thật sự có tài sản để tiêu, nhưng đồ mà cha cậu để lại cho cậu, cũng chỉ xài 1 ngày là hết."
Thật ra Kỷ Đường cũng không phải lười biếng gì. Nhưng thân là phú nhị đại, sẽ không có những phiền muộn vì cuộc sống mưu sinh như người bình thường, đến nỗi thiếu tham vọng hơn những người khác. Từ nhỏ, Kỷ gia cũng không quá nghiêm khắc với anh.
Nghe Dịch Yên dạy bảo, Kỷ Đường cũng không dám mạnh miệng, biết mình đuối lý, ừ một tiếng: "Cho nên tớ ngoan ngoãn nghe lời mà tới công ty cha, không ngày nào là đến muộn hay bỏ việc."
Dịch Yên cười: "Theo tớ thì có thể oán giận, nhưng mà đừng bãi công."
"Tớ mới không làm thế," Kỷ Đường nói, "Cha tớ nói, sau này gánh nặng trong nhà đều ném cho tớ, nhưng mỗi cuối tuần cha tớ lại cho tớ nghỉ 1 ngày, thật ra cũng giống như công nhân phía dưới cha, một tuần một lần. Mẹ tớ đau lòng muốn chết, mà cha tớ thì chỉ thờ ơ."
Nói một hồi, không biết Kỷ Đường lại nghĩ đến cái gì, thở dài: "Nhưng mà vậy cũng tốt, tớ sẽ không có thời gian mà nghĩ tới những thứ khác."
Dịch Yên biết Kỷ Đường nghĩ cái gì, hỏi: "Bao lâu không liên lạc với người ta?"
Kỷ Đường: "Nửa tháng, đã nửa tháng không tìm học tỷ rồi. Cũng đúng thôi, trước giờ đều là tớ chủ động liên lạc với chị ấy, chị ấy sẽ không liên lạc với tớ."
Tuy từ nhỏ đến lớn, Kỷ Đường được hoàn cảnh làm bệ đỡ, nhưng lại rất đi trêu hoa ghẹo nguyệt, từ nhỏ đến lớn cũng chỉ thích một người như vậy, 1 lần theo đuổi đó là mấy năm.
"Bỏ đi, mặc kệ," Kỷ Đường nói, "Sao chúng mình cứ thích treo cổ chết trên 1 cái cây, treo cổ thật thì phải
làm sao bây giờ?"
Dịch Yên dựa vào cửa trước, khuôn mặt bị ánh đèn trên cửa trước phủ một tầng sáng mềm mỏng lên.
Sau một hồi lặng im, Dịch Yên mở miệng, lời nói lại không rõ thực hư: "Vậy đổi cái cây khác đi." Vậy sẽ không phải treo cổ nữa.
Kỷ Đường cũng im lặng, thật ra bọn họ đều hiểu rõ, nếu dễ dàng như vậy là có thể đổi được, hai người bọn họ hai cũng sẽ không đợi lâu như vậy.
Nghĩ lại, chuyện nãy vẫn hết sức khó khăn, Kỷ Đường nói sang chuyện khác: "Đúng rồi, gần đây công ty cha tớ có một cô gái theo đuổi tớ, một cô gái nhỏ rất đáng yêu, đơn thuần mà hướng về phía tớ, cũng không biết tớ là con trai của Sếp nhà mình."
"Chỗ ngồi của chúng tớ khá gần, cô bé này ngày nào cũng mời tớ uống Starbucks. Công nhân của cha tớ chỉ có chút tiền lương này, tớ sợ ăn đến mức người ta nghèo luôn."
Dịch Yên: "Vậy cậu còn uống."
"Không mà, tớ từ chối, nhưng em ấy vẫn cứ bám riết mà đưa cho tớ."
Nói xong, Kỷ Đường thở dài: "Nói thẳng ra thì chúng ta thật là đáng khing, người thích mình, chúng ta lại không cần, cứ mãi theo đuổi người không cần chúng ta, thật mẹ nó đúng là ngu ngốc."
Kỷ Đường nói chuyện thẳng thắn, hơi ảo tưởng, nhưng lại rất có lý.
Dịch Yên nghe anh nói mà trầm mặc.
Chuông cửa vang lên, lưng Dịch Yên từ trên tường đứng thẳng dậy: "Tớ đi mở cửa đã."
"Cơm hộp tới rồi à."
"Chắc là thế." Nói đoạn, Dịch Yên bước đến mở cửa.
Bên ngoài một người mặc đồng phục của nhân viên cơm hộp. Dịch Yên còn đang nói chuyện với Kỷ Đường, không thấy rõ mặt, nhận hộp cơm người nọ đưa qua.
Tầm mắt nhìn xuống, Dịch Yên nhìn thấy bên hông của nhân viên giao cơm có 1 túi nhỏ màu đen.
Túi nhỏ màu đen không đóng chặt, lộ ra một góc của món đồ bên trong, 1 hộp Tramadol Hydrochloride.
Dịch Yên bỗng trở nên cảnh giác, nhưng sắc mặt không thay đổi, vẫn giống như thường.
Cô nhìn về phía mặt của nhân viên cơm hộp, lúc này mới phát hiện nhân viên giao cơm hơi cúi đầu, trên đầu đội mũ lưỡi