Editor: Maruru
*****
Cục thành phố không ở gần đây.
Dịch Yên phải đi qua một phần ba thành phố để tới tìm Tô Ngạn.
Đi được nửa đường thì bỗng nhận được tin nhắn của Tô Ngạn.
- Đối đối diện Cục thành phố.
Lời ít mà ý nhiều.
Dịch Yên biết, nếu Tô Ngạn gửi tin nhắn như vậy, có lẽ đã xuống lầu, đợi ở chỗ đối diện.
Dòng xe tấp nập trên quốc lộ, đèn xanh đèn đỏ, người người nối tiếp nhau.
Nhưng cả đường, Dịch Yên cũng không gặp phải nhiều đèn đỏ, hầu hết là gặp đèn xanh.
Xe chạy thẳng một mạch tới chỗ Cục thành phố, đó là một toà nhà uy nghiêm và trang trọng.
Tô Ngạn lại đợi ở đối diện đường quốc lộ, đúng lúc Dịch Yên không cần vòng một vòng qua tìm anh, cứ chạy thẳng là hai người đã có thể gặp nhau.
Mặt trời càng ngày càng chói chang, chói đến mức khiến người ta không mở nổi mắt, nhưng lại không hề nóng.
Tô Ngạn đứng ở đối diện đường quốc lộ.
Hơi cúi cổ, tay đút túi, lười biếng dựa vào thân cây.
Như là cảm nhận được điều gì đó, anh vô ý quay đầu.
Xuyên qua lớp kính chắn gió, ánh mắt Dịch Yên đang nhìn vào anh ở bên ngoài.
Nhìn thấy Dịch Yên, tấm lưng đang dựa vào thân cây phía sau của Tô Ngạn hơi dùng lực, đứng thẳng người chờ cô tới.
Dịch Yên dừng xe ở bãi đỗ xe, đẩy cửa xe bước xuống.
Bước lại gần Tô Ngạn.
Da anh trắng, quầng thâm nơi đáy mắt hơi sâu khiến cho anh có vẻ hơi lười biếng mệt mỏi, làm dịu đi không ít vẻ lạnh nhạt ngày thường.
Đôi mắt tựa như vừa mới tỉnh ngủ, còn có chút mơ màng.
Dịch Yên hỏi: "Anh vừa ngủ dậy sao?"
Tô Ngạn dùng giọng mũi ừ một tiếng: "Ừ."
Anh đang ngủ, nhưng sau khi Dịch Yên ra khỏi quán cà phê rồi nhắn tin cho anh, anh gần như là trả lời lại chỉ trong một giây.
Bởi vì yếu tố nghề nghiệp, lúc Tô Ngạn nghỉ ngơi rất hiếm khi để điện thoại ở chế độ im lặng, chơ lệnh bất cứ lúc nào cũng thành thói quen, tính cảnh giác rất cao.
Dịch Yên gửi tin nhắn cho anh, anh đã biết ngay lập tức.
Nhìn thấy tin nhắn của cô còn cảm thấy khá mơ hồ, lúc sáng cứ nghĩ rằng cô không muốn anh tới đón là bởi cô đã chán ghét mình.
Nhưng cô lại tới tìm anh.
Dịch Yên: "Có phải em làm phiền anh nghỉ ngơi rồi hay không?"
Tô Ngạn hơi lắc đầu, môi mỏng khẽ mở: "Không phải."
Lúc này Dịch Yên mới phát hiện, có vài sợi tóc rối trên đầu Tô Ngạn, có lẽ là thành ra như thế lúc ngủ.
Tay nhanh hơn ý thức một bước, cô hơi nhón chân, khẽ giơ tay vỗ vỗ vài phát vào tóc anh.
Tô Ngạn cúi đầu, ánh mắt dời qua gương mặt cô.
Những giọt nắng len lỏi qua kẽ hở trên đỉnh đầu, từng vầng sáng hắt vào da thịt cô.
Đối diện với ánh mắt Tô Ngạn, Dịch Yên mới nhận ra rằng mình đang làm cái gì.
Tay cô còn đang đặt bên cạnh mái tóc ngắn của Tô Ngạn.
Tựa như quay lại những ngày tháng trước kia, cô vẫn luôn động tay động chân với Tô Ngạn.
Tuy rằng sau khi trở về, hai người cũng từng có không ít những động tác thân mật, nhưng đều là những lúc Dịch Yên đang không tỉnh táo, không tỉnh táo khiến sự thân mật kia nên càng mãnh liệt.
Ấy thế mà, trái tim Dịch Yên lại có chút rung động thiếu nữ.
Bị đôi mắt xinh đẹp của anh nhìn chằm chằm.
Trái tim từng chút từng chút đập mạnh mẽ.
Cô yên lặng vài giây, không thu tay lại, mà ngón tay xuyên qua đầu tóc anh, khẽ xoã tung lên.
Thích làm loạn giống như trước kia.
Dường như lâu lắm rồi chưa được thấy Dịch Yên như vậy, Tô Ngạn mê mang nhìn cô.
Dịch Yên đặt gót chân xuống đất, tuy rằng bên ngoài rất bình tĩnh, nhưng sự thật là trong ngực cô (ái à) như có tiếng ngựa phi.
Đã lâu lắm rồi không có loại cảm giác này.
Cô nói hươu nói vượn: "Tóc anh ngay ngắn quá, em làm rối tóc giúp anh."
Tô Ngạn không vạch trần cô: "Được."
Dịch Yên bỗng nhiên bị bộ dạng này của Tô Ngạn chọc cười: "Sao em nói cái gì anh cũng nói được thế, có phải nếu có ngày nào đó em đưa anh đi bán anh cũng nói được hay không."
Dịch Yên cũng chỉ nói đùa, nào biết Tô Ngạn lại cực kì nghiêm túc nhìn cô.
Vài giây sau, cũng nghiêm túc trả lời: "Phải."
Dịch Yên sửng sốt.
Tô Ngạn nói sang chuyện khác: "Tìm anh có chuyện gì?"
Dịch Yên: "Anh nghĩ xem em tìm anh là vì chuyện gì?"
Tô Ngạn nhàn nhạt liếc nhìn cô một cái, lạnh nhạt nói: "Không biết."
Thật ra, có đôi lúc Dịch Yên cảm thấy Tô Ngạn cũng rất xấu xa.
Rõ ràng anh biết ở trong tin nhắn, cô là bởi vì muốn gặp anh mới đến tìm anh.
Dịch Yên cũng không để anh thực hiện được ý đồ, nói: "Tối đi ăn một bữa đi, cảnh sát Tô."
Tô Ngạn: "......"
Dịch Yên cảm thấy như Tô Ngạn đang dùng ánh mắt nhìn người thiểu năng để nhìn cô.
Dịch Yên: "Ánh mắt này của anh là sao thế?"
Giọng Tô Ngạn lạnh nhạt vang lên: "Vì hẹn ăn tối mà em lái xe tới đây nói với anh?"
Dịch Yên: "Đúng vậy, có vấn đề gì sao."
Dịch Yên không biết tại sao, hôm nay Tô Ngạn nói nhiều hơn bình thường.
Tô Ngạn: "Điện thoại của em dùng để làm gì thế?"
Trải qua một chuyện như vậy, da mặt của Dịch Yên càng ngày càng dày: "Em thích tới đây tìm anh đấy, không được à."
Lúc này, tiếng chuông điện thoại của Tô Ngạn vang lên.
Tô Ngạn duỗi tay lấy điện thoại ở trong túi ra, lười biếng nhấc tay bên kia lên, ôm Dịch Yên vào trong lòng.
"Biết rồi."
Dịch Yên ngẩn ra.
Cằm cô dựa vào vai anh, còn ngây người, Tô Ngạn khẽ động cổ tay, vò rối mái tóc cô.
"Tóc em có vẻ ngay ngắn quá, anh giúp em làm rối luôn."
Dịch Yên: "......" To gan đấy...... Còn dùng lời cô nói để bật cô......
Tô Ngạn nhận điện thoại.
Dịch Yên nghe thấy bên kia dường như có nói vài câu.
Tô Ngạn ừ một tiếng: "Lập tức tới liền."
Nói đoạn liền thả Dịch Yên ra.
Hai người cũng không nhắc đến chuyện vừa rồi, Dịch Yên thản nhiên hỏi: "Có nhiệm vụ?"
Tô Ngạn gật đầu, vẻ mặt vẫn bình tĩnh như vậy: "Ừ."
Dịch Yên: "Đừng quên buổi tối đi ăn với nhau đó nhe."
Tô Ngạn gật đầu: "Em về trước đi."
Dịch Yên: "Ừ."
————
Dịch Yên rời khỏi Cục thành phố, về nhà ngủ một giấc.
Có một khoảng thời gian, phải nhờ vào thuốc Dịch Yên mới có thể đi bài giấc ngủ, gần đây cũng không cần dùng vẫn có thể ngủ một giấc ngon lành.
Tỉnh dậy sau giấc ngủ dài khi trời đã xế chiều.
Dịch Yên đứng dậy khỏi giường, với lấy điện thoại nhìn đồng hồ.
Đã hơn 5 giờ chiều.
Dịch Yên xoa xoa mái tóc dài, vừa xoa tóc đã nhớ tới chuyện buổi sáng ở bên đường quốc lộ, Tô Ngạn kéo cô vào trong lòng.
Anh còn khẽ xoa đầu cô.
Bây giờ, không thể nói rằng hai người đã là người yêu như trước kia.
Nhưng tóm lại, dạo gần đây cũng đã đánh vỡ sự bế tắc trong mối quan hệ.
Dịch Yên nghĩ, từ từ rồi sẽ ổn thôi.
Đã hơn 5 giờ, Tô Ngạn còn chưa có liên lạc với cô, chắc là vẫn đang bận.
Dịch Yên không làm phiền anh, xuống giường rửa mặt trước.
Bước ra khỏi phòng tắm, đã không còn thấy thái dương bên ngoài cửa sổ, chỉ còn một vệt hồng phía cuối chân trời.
Đêm tối dần buông xuống.
Điện thoại nằm trên sàn nhà, màn hình tối đen, không có ánh sáng phát ra.
Gội đầu xong, tóc Dịch Yên vẫn còn ướt, cầm lấy khăn lau đầu, đi qua nhặt điện thoại lên.
Chạm vào màn hình, thông báo hoàn toàn sạch sẽ, không có dù chỉ một cuộc gọi nhỡ hay tin nhắn.
Hai người đã hẹn nhau, không đến nỗi là đến bây giờ Tô Ngạn còn chưa có nhắn cho cô chứ.
Dịch Yên đang nghĩ tới nghĩ lui, bỗng có một tin nhắn gửi đến, là của Tô Ngạn.
【Có nhiệm vụ khẩn cấp, không thể ăn cơm cùng nhau rồi.】
Thứ vốn đang chờ mong bỗng tan thành mây khói, tất nhiên là Dịch Yên cũng chút thất vọng. Nhưng cái nghề này của Tô Ngạn, việc xảy ra tình huống khẩn cấp cô cũng hiểu được.
Dịch Yên trả lời tin nhắn.
【Được, không sao đâu.】
Không có hẹn đi ăn, bản thân Dịch Yên cũng chẳng muốn tự ra ngoài ăn.
Hẹn Kỷ Đường cũng không thể đi ăn, bây giờ Kỷ Đường có lẽ cũng chưa lo nổi cho bản thân.
Buổi sáng về nhà rửa mặt xong thì lập tức đi ngủ, cứ như vậy mà ngủ một mạch cho đến buổi chiều, giữa trưa cũng không ăn.
Bây giờ Dịch Yên có hơi đói.
Sấy khô tóc xong, cô ngồi