Editor: Maruru
****
Tút——
Tút —— tút ——
Bên tai truyền đến tiếng máy lạnh băng.
Dịch Yên an tĩnh ngồi xếp bằng, cảm giác lạnh lẽo truyền từ bàn chân lên bắp đùi.
Trong bóng tối, chỉ có tia sáng yếu ớt của màn hình.
Mỗi một tiếng vang lên, là tim Dịch Yên lại đập chậm hơn một chút.
Đêm đông lạnh lẽo, que củi ướt vất vả lắm mới sáng lên, giờ lại sắp tắt.
Ngay lúc Dịch Yên cho rằng điện thoại sẽ mau dứt, vậy mà đầu bên kia nhận điện thoại.
"Xin chào."
Tim Dịch Yên như ngừng đập, sau đó lại nhảy nhót không ngừng.
Như cỏ dại mọc điên cuồng, qua một trận gió, lại mọc khắp thảo nguyên.
Anh thế nhưng không đổi số, cũng không cúp điện thoại.
Lúc Tô Ngạn học cao trung không xài di động, không phải hoàn cảnh nhà anh không tốt, chỉ đơn giản là anh không cần.
Anh không có di động, Dịch Yên tự nhiên không lấy được cách liên lạc với anh, về vẫn là Dịch Yên mua cho anh số điện thoại, bắt anh dùng anh mới dùng tới.
Mà cái số này, anh vẫn còn dùng.
Dịch Yên không nói chuyện.
Người ở đầu bên kia cũng không nói thêm lời nào nữa.
Không thể nào mở miệng, nhưng lại không muốn cúp máy.
Nhận được cuộc gọi từ một người xa lạ nhưng lại không lên tiếng, người bình thường nhất định sẽ trực tiếp cúp điện thoại. Dịch Yên biết rõ Tô Ngạn cũng là người bình thường. Có khả năng nhận không quá hai, ba giây, sẽ cúp máy.
Thế nhưng cô không muốn.
"Tô Ngạn...." Dịch Yên gọi một tiếng, thật nhẹ, như ở trong một giấc mộng hư vô mịt mờ, rồi lại như bị toàn bộ bóng đêm đè xuống, nặng ngàn cân.
Anh sẽ lên tiếng ư? Hay là lại nói cô gọi nhầm số.
Đầu bên kia như càng tĩnh lặng.
Không tiếng động, không có cả tiếng hô hấp.
Vài giây sau, điện thoại đã cúp.
Tiếng điện thoại truyền đến trong đêm tối thật đột ngột, dồn dập mà lạnh băng.
Dòng cảm xúc trong lòng Dịch Yên bị một âm thanh cắt đứt, tim bỗng chốc ngừng đập.
Cô không nghĩ rằng, Tô Ngạn sẽ trực tiếp dập máy, một lúc lâu sau, Dịch Yên bất đắc dĩ cong môi, anh luôn dùng phương thức nghiêm khắc nhất tàn nhẫn nhất, buộc cô phải đối mặt.
Chỉ là, cô vẫn như trước, cứ như bị quỷ ám.
Dịch Yên tùy tiện ném điện thoại sang một bên, ngửa người ra sau, tay chống lê trên sàn nhà.
Cầm lấy hộp thuốc, rút ra một điếu, Dịch Yên đưa thuốc lên miệng, dùng bật lửa kim loại đánh lửa. Bật lửa kêu tanh tách, một đốm lửa xanh hiện lên, nhanh chóng lướt qua.
Dịch Yên ném bật lửa sang một bên, đầu ngón tay tinh tế kẹp điếu thuốc, chậm rãi hút.
Từ đầu đến cuối Dịch Yên đều rất bình tĩnh, giống như chuyện vừa rồi chưa hề xảy ra. Hút xong, Dịch Yên nghiền điếu thuốc vào gạt tàn ở bên cạnh, sau đó từ trên mặt đất bò dậy, trở lại trên giường, đắp chăn tiếp tục ngủ.
————
Cục phòng chống ma tuý thành phố.
Căn phòng rực rỡ ánh đèn, một đám thanh niên đáy mắt toàn quầng thâm ngồi chụm lại, bưng mì tôm ăn.
"Em cảm thấy sau này em về hưu, có thể kiêu ngạo với đời không phải vì phá được nhiều vụ buôn ma túy, mà là vì em ăn được nhiều mì tôm."
Thôi Đồng là thanh niên nhỏ tuổi nhất trong đội, ậm ờ không rõ vừa ăn mì thịt bò vừa nói.
Đầu trọc Hứa Sính ngồi bên cạnh đập một phát vào gáy hắn: "Con mẹ nó còn những mấy chục năm đấy, về hưu cái gì mà về hưu."
Thôi Đồng bị đập đến sặc: "Sao lại đánh đầu em?! Đầu em bị anh đánh đến tàn phế luôn rồi."
Hứa Sính ôm tay cười: "Cái đó cũng không khiến cậu được về hưu sớm đâu?"
"Con mẹ anh!"
Hứa Sính: "Mì này nuốt không nổi, lần sau đừng mua vị này."
Người bên cạnh lập tức hưởng ứng: "Vị như bãi nôn sau khi uống say ấy."
Thôi Đồng: "....Hai vị đại ca, em còn chưa có ăn xong đâu, mấy người có thể đi ra ngoài nói chuyện hay không, bảo vệ người dân một chút được không nào?"
Lúc này cửa phòng bị đẩy ra, một thanh niên đeo mắt kính bưng bát mì vừa úp tiến vào: "Đều ăn nhanh lên, ăn xong còn phải làm việc."
Hứa Sính: "Vụ án mạng này khó nhằn đây."
"Phải, nhưng phía trên vẫn luôn thúc giục, làm không xong tiền thưởng của chúng ta cũng bị gió Tây Bắc cuốn bay luôn," thanh niên đeo kính nói, "Tôi vừa đi qua hành lang, thấy đội phó Tô ở bên ngoài nghe điện thoại, sắc mặt không tốt lắm, chắc lại có tin xấu."
Thôi Đồng đang ăn mì vẫn không quên nói chuyện: "Đội phó Tô không phải vẫn luôn nghiêm túc sao? Có cao hứng hay không đều như vậy."
Thanh niên đeo kính : "Không giống nhau, bình thường là ít nói ít cười, nhưng giờ tâm trạng của đội phó đang rất không tốt, cả người đều thở ra khi lạnh gấp trăm lần bình thường."
"Nói xem," Thôi Đồng mở to đôi mắt tràn đầy bát quái, "Chị gái lần trước đánh nhau trong con hẻm kia....Đội phó thật sự có bạn gái cũ sao?"
Vừa dứt lời, cửa phòng bị đẩy ra.
Tô Ngạn mặc áo sơmi, dưới là chiếc quần tây màu xanh đen, làm nổi bật lên dáng người cao dài.
Vốn là vẻ ngoài thanh tú, mặt mày lại như khối băng chưa tan, hốc mắt thâm, đôi mắt hai mí tự nhiên vô cùng xinh đẹp.
Cả phòng đang chưa ăn xong, vội cúi đầu xuống ăn, ăn xong lại giả vờ chơi di động.
Chỉ có Hứa Sính thảnh thơi khoanh tay dựa vào ghế, nhìn về Tô Ngạn đang tiến vào.
"Đội phó Tô, nhận được tin xấu sao?"
Tô Ngạn đi đến bên cạnh bàn, kéo ghế ra ngồi xuống: "Không có."
Hứa Sính nhìn về phía thanh niên đeo kính, ánh mắt như muốn hỏi cậu mẹ nó vừa rồi không phải nói đội phó nhận điện thoại xong sắc mặt không tốt sao?
Thanh niên đeo kính nhún vai.
Bỗng nhiên, Tô Ngạn mở miệng.
"Gọi cơm hộp đi, đừng ăn mì gói."
Cả phòng: "???"
Mọi người sững sờ nhìn về phía thanh niên đeo kính, không phải cậu nói đội phó tâm tình không tốt sao?
Tuy rằng đội phó Tô bình thường vẫn hay mời họ ăn cơm, nhưng người bình thường khi không vui sẽ mời người khác ăn cơm sao??
Thanh niên đeo kính thật sự oan uổng, lại nhún vai lần nữa .
————
Gần Tết Âm Lịch, tỉ lệ tai nạn giao thông ngày càng tăng, nơi đông người càng dễ xảy ra chuyện, mỗi ngày phòng cấp cứu của bệnh viện tiếp nhận càng nhiều người bệnh.
Kỳ nghỉ mà người ta chờ mong nhất lại thường là ác mộng của bác sĩ, vừa đến ngày nghỉ tỉ lệ người bị thương càng tăng.
Cuối tuần theo thường lệ là ngày nghỉ, nhưng bác sĩ sẽ không được nghỉ.
Y tá Tiểu Na vừa mới xong việc ở bên ngoài vội quay về phòng khám, ngồi xuống cái ghế bên cạnh: "Mệt mỏi quá, mấy tiếng rồi tôi không được ngồi."
Vừa vặn không có người tiến vào phòng khám, một y tá khác cũng than thở: "Có những người thật nóng tính, vừa nãy có một chú đang xếp hàng cứ giữ chặt tôi, nói cái gì mà hiệu suất làm việc của bệnh viện thật kém, chờ nửa ngày cũng chưa đến lượt, không biết tốt xấu liền mắng tôi một trận."
Tiểu Na: "Ngày nghỉ nhiều bệnh nhân như vậy, sao ông ta không tự trách mình không tới sớm một chút đi!"
Ngoài cửa có người bệnh tiến vào cùng tiếng khóc thút thít.
Hai y tá không nói chuyện nữa.
Dịch Yên vốn dĩ đang nhắn tin, nghe được tiếng khóc liền ngẩng đầu, nhìn thấy cánh tay phải đầy máu.
Người bệnh ngồi trên giường bệnh, Dịch Yên đeo bao tay vào đi tới.
"Sao lại như thế này?"
Người bệnh khoảng hơn bốn mươi tuổi, là phụ nữ, giọng nói bởi vì quá đau nên có chút run rẩy.
"Là do máy dập dập*."
*Máy dập dập: là một công cụ máy gia công kim loại được sử dụng để định hình hoặc cắt kim loại bằng cách làm biến dạng nó bằng khuôn. (Nguồn: Wikipedia)
Người đàn ông đi cùng người phụ nữ ở bên cạnh thúc giục: "Bác sĩ, cô thử khám cho cô ta! Xem có thể làm tay cô ta hết đau không. Cô nói xem, cô ta sao lại không cẩn thận như vậy, không phải đêm nay trực đêm sao, cô ta không để ý một chút liền bị đè tay."
Dịch Yên nhận lấy dụng cụ y tá đưa qua, cúi người xem kỹ vết thương, không mở miệng.
"Bác sĩ cô thử xem xem, tay cô ta nghiêm trọng lắm sao?"
Dịch Yên đứng dậy, kéo khẩu trang xuống: "Cũng may, sinh hoạt hằng ngày không thành vấn đề."
Người đàn ông nhíu mày: "Cái gì mà sinh hoạt hằng ngày không thành vấn đề? Còn có thể dùng bàn dập sao? Không làm sao được? Tôi nuôi không nổi cô ta."
Dịch Yên liếc người đàn ông một cái, ánh mắt nhàn nhạt.
Mà người đàn ông còn đang tức giận, cũng không phát hiện.
Người phụ nữ ngồi trên giường bệnh vẫn luôn cúi đầu, không nói chuyện.
"Anh là gì của cô ấy?" Dịch Yên hỏi.
"Chồng."
"Có tiền không?"
"Cái gì?"
"Anh có tiền chữa bệnh cho cô ấy không?"
Người đàn ông chà xát hai tay, làn da không chút thô ráp, màu da tái nhợt, mà người phụ nữ đang ngồi trên giường đôi tay thô ráp, một chút xấu hổ cũng không có: "Tôi làm gì có tiền? Tôi mà có tiền cũng sẽ không đưa cô ta tới chữa cái