.
comTruyện Mãi Ở Trong Lòng Anh Chương 41: Dịch bởi: yichuan****Thôi bà từ tối qua đến giờ vẫn chưa chợp qua mắt.
Từ bên ngoài vừa bị dày vò một trận về,chưa được một lúc liền ngủ thiếp đi.
Nghe Thôi bà nói xong mọi chuyên xảy ra tối qua,Dịch Yên như có tảng đá đè nặng trong lòng.
Lại nhìn sang Thôi Y Y đang nằm trên giường bênh.
Tim Dịch Yên như nghẹt thở.
Lần trước Thôi Y Y đến bệnh viện tìm cô,vì chuyện luôn gây rắc rối cho cô mà luôn một mực xin lỗi,bảo cô đừng quan tâm chuyện của bọn họ nữa.
Một cô gái rất hiểu chuyện.
Nhưng lại không nhận được sự bảo hộ của ông trời.
Bố cờ bạc hút [email protected] túy,mẹ thì đã chạy từ lúc cô hiểu chuyện ,cũng không mang cô theo.
Còn sót lại cô với bà nội đùm bọc lẫn nhau.
Mặc dù trước mặt mọi người Thôi Y Y luôn vui vẻ hoà đồng ,nhưng trên thực tế lại có chút tự ti,rất nhiều những lời nói và hành động vô thức đã để lộ ,đều có thể nhìn ra Thôi Y Y tự ti.
Chỉ có điều những người không thân với cô nhìn không ra.
Dịch Yên đứng dậy đi đến gần cửa sổ hít thở không khí.
Hôm nay mặt trời không lên,bầu trời một mảnh xám xịt,mây như hoà mình vào với sương mù.
Có lẽ không yên tâm Thôi Y Y nên Thôi bà ngủ không được ngon giấc,một tiếng sau đã tỉnh dậy.
Nhìn thấy Dịch Yên vẫn còn trong phòng bệnh, Thôi bà nói: " Ngày mai không phải còn đi làm sao? Nhanh đi về nghỉ ngơi,ở đây có ta là được,Y Y chưa tỉnh thì ở đây cũng không có chuyện gì.
"Dịch Yên nhìn thấy Thôi bà thức dậy, cầm điện thoại ra đặt đồ ăn ngoài.
Đặt đồ xong, chuyển ánh mắt nhìn Thôi bà.
"Tý nữa có đồ ăn ship qua đây,đều là những món ăn thanh đạm , ít nhiều nên ăn một chút "Không nói cũng biết từ tối qua đến bây giờ Thôi bà vẫn chưa có gì xuống bụng.
Thôi bà cũng là nghe lời Dịch Yên nói , mới nhớ bản thân chưa ăn gì, lại nữa là tâm trạng như hiện giờ thì nuốt xuống như nào đây.
Nhưng mà Thôi bà vẫn là hiểu lí lẽ,biết là Thôi Y Y bây giờ vẫn đang bất tỉnh trong bệnh viện, bà không thể gục xuống được.
Cháu gái tỉnh lại vẫn phải cần bà chăm sóc.
Nghe Dịch Yên nói đặt đồ ăn cho, Thôi bà liền đáp: "Được, cháu đừng lo lắng, ship đến bà sẽ ăn.
"Dịch Yên:" Vâng, sẽ ăn là tốt"Cô cất điện thoại :" Vậy cháu về trước, ngày mai lại đến xem Y Y".
Thôi bag vẩy vẩy tay :"Được, về đi ! Ngày mai còn phải đi làm, còn nhanh về nhà ăn một bữa rồi đi ngủ".
"Vâng"Lúc Dịch Yên rời khỏi bệnh viện thì trời đã tối.
Đến hầm xe lái xe ra, đường cao tốc ing ỏi tiếng còi xe.
Tô Ngạn có lẽ là bận, không gửi tin nhắn cho Dịch Yên.
Bất quá cùng thường tình, mặc dù quan hệ của hai người đã hoà hoãn hơn nhưng vẫn còn xa so với độ thân mật tình cảm giữa một đôi tình nhân.
Dịch Yên ngược lại không quá để tâmTám năm qua đi, tâm thái thả lỏng hơn ,không còn vội như thời niên thiếu.
Lúc cao trung lòng vội vàng nhưng cũng phải theo đuổi tận 2 năm.
Nghĩ đến đây cô bỗng cười một tiếng.
Tô Ngạn quả là một người khó theo đuổi.
Hơn nữa còn đặc biệt làm người ta không nhìn thấu.
Về đến nhà Dịch Yên cũng tự đặt đồ ăn cho mình.
Trong lúc đợi ship đến cô vào phòng tắm tắm rửa qua.
30 phút sau từ phòng tắm đi ra, vẫn chưa thấy gọi lấy đồ.
Dịch Yên tùy tiện quấn một lớp khăn tắm lên thân, tóc cũng không sấy khô,phần ngọn buông xuống vẫn còn đang nhỏ từng giọt nước.
Từng giọt từng giọt rơi xuống sàn nhà.
Dịch Yên đi đến cửa sổ sát đất ngồi xuống, ngoài cửa sổ sáng chưng ánh đèn của các toà nhà,những toà nhà cao tầng như ẩn như hiện trong đêm.
Dịch Yên cúi đầu nghịch điện thoại.
Một giây nào đó có một tin nhắn gửi đến.
Dịch Yên mở ra, là tin nhắn của Kỷ Đường gửi đến.
Cô mở tin nhắn ra nhìn.
Một bức ảnh chụp màn hình.
Nói đúng ra thì là một bức ảnh chụp màn hình khung trò chuyện một đoạn tin nhắn.
Kỷ Đường:"Em làm gì mà lúc nào gặp anh cũng chạy.
?Tiểu Kinh: "Đâu có ạ!"Kỷ Đường:"Còn nói không có,ảnh đã mấy ngày không được uống Starbucks rồi.
"Tiểu Kinh:!.
.
Tiểu Kinh:"Cái đó!.
không phải trước kia ông chủ nhỏ bảo tôi không cần tặng nữa sao?Kỷ Đường:" Anh có nói qua à?"Tiểu Kinh:"Có, em lúc đấy còn ghi âm lại luôn rồi nè.
"Kỷ Đường: ! ! Dịch Yên cầm khăn tắm một bên lau khô tóc một bên nhìn đoạn tin nhắn.
Kỷ Đường đúng thực là hạt vui vẻ trăm năm của cô.
Dịch Yên trực tiếp gọi điện thoại cho Kỷ Đường.
Vừa gọi 2 giây Kỷ Đường lập tức nghệ máy.
Dịch Yên vừa mở miệng liền nói:"Kỷ thiếu, lại đụng phải tường rồi.
Kỷ Đường oán trách:"Mình đều sắp buồn chết rồi mà cậu vẫn còn cười tớ"Dịch Yên:"Tớ cười cậu rồi à, tớ nói đều là sự thật "Kỷ Đường thở dài một tiếng:"hzz, cậu nói có phải tớ mang trong mình lời nguyền, tớ cứ thíchai là người đó liền không thích tớ"Dịch Yên đùa cậu:"cậu vẫn khá tự giác ngộ đấy""Dịch Yên,tui nói với bà,đừng tưởng bà là bạn tui là ông đây liền không đánh bà đâu nhá" Nói xong Kỷ Đường lại thở dài :"hzz, thôi vậy ,tui đánh cũng không lại bà"Dịch Yên cười:"bị thương như này làm gì?""Bi thương cái gì, cô nói :" Dùng sức cậu hồi cao trung về theo đuổi con gái nhà người ta đi""Đương nhiên rồi" Kỷ Đường nói:"Tớ thích ai là sẽ đi theo đuổi người đó, sẽ không đem tổn thương từng chịu trên thân mình đi làm đau cô ấy ".
Sẽ không vì quá khứ từng trải qua cái gì, người từng thích lúc trước để lại tổn thương gì mà không sống nổi.
Càng sẽ không đem những tổn thương đi làm đau người mình thích trong tương lai.
Kỷ Đường tùy là một người làm không để ý đến hậu quả, nhưng vẫn có nhiều chuyện cậu sống rất thấu đáo, hơn nữa bẩm sinh trên người toát ra khí chất lạc quan.
Rất nhiều người sống đều không toát ra được như vậy.
Dịch Yên "ừ" một tiếng:"Khá tốt"Kỷ Đường nói:" Cậu làm gì đó! Ra ngoài ăn cơm không?"Dịch Yên:" Đặt đồ ăn rồi, đến nhà mình không?""Cũng được" Kỷ Đường nói:"Dù gì mình cũng chưa ăn,mua thêm mấy lon bia đi qua, tiện mua thêm chút đồ ăn.
"Dịch Yên:"Được, qua đây nhanh lên, ăn xong tớ còn chuẩn bị ngủ"Kỷ Đường:"Biết rồi" nói xong thì liền tắt máy.
Bên này vừa tắt không láu thì ship đồ ăn gọi đến.
Dịch Yên đứng dậy đi mặc quần áo ra ngoài lấy đồ ăn, mang về để lên trên bàn.
Thời gian đợi Kỷ Đường đến cô mở mấy bài luận văn học thuật ra xem.
Ngược lại Kỷ Đường động tác rất nhanh, rất nhanh đã đến tiểu khu của Dịch Yên.
Cậu gọi điện thoại cho Dịch Yên:"Cậu ra cổng đón tớ, chú bảo an không cho mình vào"Dịch Yên để laptop xuống :"Biết rồi, đợi đó"Dịch Yên thay xong quần áo ,vào tháng máy đi xuống.
Nói với chú bảo an một tiếng trong chú mới để xe Kỷ Đường lái vào.
Dịch Yên kéo cánh cửa xe , ngồi vào ghế lái phụ.
Kỷ Đường:"Tiểu khu nhà cậu quản nghiêm thật đấy"Dịch Yên:"Vẫn luôn quản chặt như vậy, như vậy cũng tốt, quản lý chặt thì cũng ít xảy ra chuyện "Tuy nhiên đến bây giờ vẫn không hiểu nổi lần trước Thôi Hoàn Kiệt vào tiểu khu cô bằng kiểu gì.
"Nhưng mà nói về quản lý nghiêm, vẫn là biệt thự nhà cậu quản lý nghiêm hơn" Dịch Yên nói"Tất nhiên rồi, ông già tớ luôn thích sưu tầm mầy thứ đồ cổ, trong nhà bày không ít đâu, còn quý hơn cả tớ cơ, ông già mà không quản lí nghiêm để đợi trộm đến trộm mất à!""Xe đỗ