Editor: Maruru
****
"Vậy cậu muốn như thế nào?" Kỷ Đường hỏi.
Kỷ Đường sẽ không an ủi người khác, nói chuyện thẳng thắn, cả buổi mới nặn ra những lời này.
"Có thể làm sao bây giờ?" Dịch Yên uể oải cười, "Cứ như vậy đi."
Kỷ Đường trầm mặc vài giây, nói: "Cậu thay đổi."
Trước kia Dịch Yên tự tin, thẳng thắn, nghĩ thích cái gì là thích cái đó.
Dịch Yên lơ đễnh "Nào có người sẽ không thay đổi?"
Đêm đông, dấu chân ngoài đường thưa thớt, phảng phất như không có ai, mọi người đều đang say chết ở thành phố này, im hơi lặng tiếng.
Chiếc đèn đường treo trước cửa ngõ cùng tia sáng màu trắng thật cô độc, Dịch Yên híp lại mắt, vòng sáng của đèn đường lúc nhỏ lúc to.
"Huống hồ......" Cô không biết là đang nói với Kỷ Đường, hay là nói với chính mình.
"Có lẽ tớ không thích anh ấy nhiều đến vậy."
Kỷ Đường nhắc nhở cô: "Năm đó là cậu, chia tay với anh ta."
Năm đó sau khi Dịch Yên đi rồi, có một khoảng thời gian rất dài cô không liên lạc với Kỷ Đường, về sau liên lạc với nhau, Kỷ Đường cũng đã sớm quên chuyện này, anh ngay từ đầu cũng không biết là Dịch Yên chia tay trước.
Dịch Yên hoảng hốt trong chốc lát, thời gian quá dài, đến nỗi những chuyện đó đều bắt đầu trở nên mơ hồ.
Nhưng cuối cùng Dịch Yên cũng không tiếp tục cái chủ đề chia tay này, mà là hỏi: "Cậu có còn nhớ rõ trước kia ở trường, người ta đều nói thế nào không?"
"Cái gì? Nói cái gì?" Kỷ Đường không hiểu.
" Bọn họ đều nói Tô Ngạn không thích tớ, Tô Ngạn chỉ là bị tớ bám đến sợ."
Kỷ Đường không đồng ý: "Năm đó anh ta vẫn thích cậu, nếu không anh ta cũng sẽ không ——"
Chưa dứt lời, Kỷ Đường đã bị một giọng nói ở đầu bên kia đánh gãy.
Có người gọi một tiếng chị Dịch Yên.
Dịch Yên quay đầu lại, là Thôi Y Y đang đuổi theo, trên chân còn mang giày đi trong nhà.
Thôi Y Y chạy đến bên cạnh Dịch Yên, đưa ví tiền cho cô: "Chị quên cầm ví tiền."
Dịch Yên nhận lấy: "Cảm ơn, vào nhà đi."
Thôi Y Y xoay người, vẫy vẫy tay với Dịch Yên: "Đi đường cẩn thận."
Dịch Yên cười với cô, ừ một tiếng.
"Cậu đang ở ngoài sao."Điện thoại còn chưa tắt máy, Kỷ Đường ở đầu bên kia hỏi.
"Đúng vậy."
Kỷ Đường: "Cậu mẹ nó cẩn thận một chút, ngày tết ở bên ngoài rất loạn, cậu còn là con gái."
Nói xong mới phản ứng lại những lời này cơ bản là cái rắm, Dịch Yên ở bên ngoài chắc chắc sẽ không có chuyện không an toàn, người đánh nhau với cô mới không an toàn.
Nhưng mà cậu vẫn nói: "Ài, cậu vẫn là nhanh về nhà đi, bên ngoài lạnh muốn chết."
Hai người nói với nhau vài câu, mới tắt điện thoại.
————
Đầu năm cảnh sát cũng không được nghỉ ngơi.
Nhận được điện thoại báo cảnh sát, lập tức đuổi tới hộp đêm, cuối cùng trong một cái ghế lô*, tìm được mấy bịch ma túy.
*Ghế lô: ghế ngồi thiết kế đặc biệt trong kịch trường, một gian có vài chỗ ngồi
Lúc đá cửa xông vào, có ống chích còn đâm vào cánh tay, cả phòng tan nát bừa bãi. Mà bọn buôn lậu ma túy, đã sớm chạy mất dạng.
Tô Ngạn từ ghế lô đi ra, băng qua hành lang đi vệ sinh, đi nửa đường thì bắt gặp hai nữ sinh ghé vào một chỗ nói chuyện.
Anh không để ý, Trần Trụ vừa rửa tay xong, đúng lúc muốn vào lồng cầu thang* hút thuốc.
*Lồng cầu thang: phần của ngôi nhà được dùng làm chỗ để xây cầu thang, chỗ dành cho cầu thang
Trần Trụ đưa hộp thuốc lá về phía Tô Ngạn: "Đội trưởng, hút không?"
Tô Ngạn rũ mắt, ánh mắt dừng ở trên hộp thuốc, không biết suy nghĩ cái gì.
Trần Trụ: "Lần trước ở bệnh viện nhìn anh hút nửa điếu thuốc, còn tưởng rằng anh cũng hút loại này. Vốn cứ tưởng anh không hút thuốc lá."
Bệnh viện, thuốc, dáng vẻ khi hút thuốc của cô gái ấy.
Giữa răng môi Tô Ngạn lại nổi lên mùi vị độc đáo của nửa đoạn thuốc kia, lại còn bị người phụ nữ kia ngậm ướt miệng thuốc.
Anh nếm qua. (*Editor is ngất xỉu now*)
Trần Trụ thấy anh hút thuốc chính là lần đó, đoạn thuốc lá kia, không phải của anh.
Tô Ngạn duỗi tay rút một cây ra.
Hai người đang muốn đẩy cửa lồng cầu thang, Trần Trụ mắng: "Đám nhãi ranh này, bán ma tuý trắng. Tung tin vịt rồi chuồn thật nhanh, lần sau ——"
Chưa dứt lời, lồng cầu thang có người đang nói chuyện.
Tô Ngạn bên cạnh không nói gì. Trần Trụ theo bản năng im lặng, cửa cũng quên cả đẩy.
Bởi vì bọn họ đều nghe thấy tên Tô Ngạn.
Hai cô gái ở trong lồng cầu thang đưa lưng về phía bọn họ, đang ngồi ở trên bậc thang, một cô lên tiếng.
"Lúc nãy ở hành lang, người kia chính là Tô Ngạn, không sai đâu."
"Chắn chắn là vậy, cậu ta bây giờ còn khá đẹp trai nữa, trông rất đặc biệt."
Có lẽ là bởi vì khí chất, ngũ quan trên mặt Tô Ngạn sẽ cho người một cảm giác lạnh nhạt chán chường, khuôn mặt như cất giấu cả tầng sương sớm trên đỉnh núi, làm người ta không dám đến gần, không dám đoán tâm tư.
"Hồi cao trung, lúc Dịch Yên theo đuổi cậu ta, tớ đã phát hiện ngũ quan cậu ta thật đẹp trai, không ngờ bây giờ lại càng đẹp trai, đã nói rồi, không phải nam thần nào đến cái tuổi này đều sẽ mập ra, người đầy mỡ đâu."
Một người khác nói tiếp: "Cậu nói xem, Dịch Yên có thể hối hận hay không. Năm đó cô ta cũng thật tàn nhẫn, theo đuổi người ta chưa được mấy ngày đã đá người ta."
Nữ sinh thích tám chuyện, lại nói không ngừng: "Đáng thương nhất vẫn là Tô Ngạn, cơ bản không nghĩ tới Dịch Yên chỉ là chơi chơi cậu ta thôi. Cái loại lưu manh như cô ta, làm sao có thể thật lòng được, theo đuổi Tô Ngạn lâu như vậy còn không phải bởi vì lúc đầu Tô Ngạn không đồng ý cô ta sao. Vậy mới nói, không có được mới là tốt nhất, không theo đuổi được cô ta vẫn cứ theo đuổi, sau này theo đuổi được rồi, quả nhiên mới mấy ngày đã chia tay."
"Cậu đừng nói vậy, tớ.... hồi đó nhìn thấy Tô Ngạn đè Dịch Yên lên tường cưỡng hôn, Dịch Yên còn khóc."
(Editor: AAAAAAAAAAAAAAAAA)
"Moẹ nó?! Cậu còn nhìn lén người ta sao."
"Cái gì mà nhìn lén, ai bảo bọn họ hôn nhau ở cầu thang...."
Bên ngoài lồng cầu thang, Trần Trụ đã khiếp sợ đến mắt trợn mồm há hốc. Nhưng mà qua đôi câu, anh đã xâu chuỗi được cả câu chuyện.
Đội trưởng bị một nữ sinh từng theo đuổi mình đá, lại còn cưỡng hôn người ta.
Tô Ngạn đứng bên cạnh vẫn không chút gợn sóng, sắc mặt bình tĩnh, không sợ người khác nghe thấy chuyện của mình, lại giống như người mà người khác nói đến không phải mình.
Ngược lại là Trần Trụ, lúng túng cả lên.
Lại nghe được tiếng nói chuyện, hai cô gái kia dường như là đến đây hít thở không khí thì gặp nhau, nhìn thấy Tô Ngạn nên nổi tính nhiều chuyện.
"Sau khi Dịch Yên đi rồi, cậu ta mỗi ngày còn tới Nhị Trung tìm cô ta, sao có thể tìm được. Dịch Yên chỉ là chơi đùa cậu ta mà thôi, chính cậu ta mới lưu luyến không thôi."
Trần Trụ há hốc mồm, không biết nên nói cái gì.
Tô Ngạn thu mắt, nhìn không ra cảm xúc nơi đáy mắt.
Bên trong còn đang nói chuyện, Tô Ngạn dường như không còn hứng thú, xoay người rời đi.
Giống như tất cả đều không có quan hệ với anh, không