*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit: MinaHạ Mộc sửng sốt, trước nay anh chưa bao giờ nói những câu buồn nôn qua điện thoại, dù ngày trước đi công tác hơn mười ngày, anh cũng không nói những lời như vậy.
Bên kia an tĩnh, đang chờ cô trả lời.
Đến nỗi nhớ anh không, cô cũng không biết nói sao, bởi vì chuyện của em gái, cả ngày tâm trạng cô rối bời, không có thời gian cho tình yêu trai gái, nhưng khó hiểu là, sau khi nghe thanh âm của anh, cô bỗng bình tĩnh trở lại.
Cô nói: “Nhớ, rất nhớ.”
Khóe môi Kỷ Tiện Bắc hiện lên ý cười, “Bảo bối, ngủ ngon.”
Anh bận, Hạ Mộc cúp điện thoại chuyển thành âm tĩnh đặt sang một bên.
Nằm trên giường không ngủ được, cô ngồi dậy nhìn ngoài cửa sổ.
Thị trấn vùng ngoại thành không khác làng xóm vùng nông thôn là bao, ngoại trừ đường đi thuận tiện hơn chút thì 11 giờ rưỡi đèn đường đã tắt.
Thỉnh thoảng có tiếng còi xe hơi vang lên, còn lại đều luôn yên ắng.
Bỗng nhiên không biết chó nhà ai sủa ‘gâu gâu’, sau đó những con chó nhà lận cận cũng bắt đầu sủa theo.
Tiếng sủa oẳng oẳng không dứt.
Không bao lâu sau, rốt cuộc cũng im lặng.
Hạ Mộc vẫn luôn chờ em gái, gần 1 giờ đêm Hạ Nam mới trở về, trong sân truyền đến tiếng xe đạp điện, cô đứng dậy xuống giường.
Chốc lát Hạ Nam đi lên, cô ấy vỗ vỗ ngực: “Ai da, chị suýt nữa hù chết em rồi!” Trong phòng đột nhiên có bóng người đi lại, cô ấy hốt hoảng.
Hỏi Hạ Mộc: “Sao chị vẫn chưa ngủ thế?”
“Quen ngủ muộn, giờ này chưa buồn ngủ.” Hạ Mộc rót cốc nước cho em gái.
“Tiểu Nha có tỉnh dậy không?”
“Tỉnh một lần, muốn đi tiểu, có lẽ do buổi tối ăn nhiều dưa hấu.” Hạ Mộc đưa em gái cốc nước.
“Buổi tối em không cho con bé ăn dưa hấu cũng không cho uống nước, hầu như nửa đêm con bé không tỉnh lại.” Hạ Nam ngồi xuống trước bàn, bận rộn cả đêm, chân tay rã rời.
Hạ Mộc cũng kéo chiếc ghế ngồi xuống, đèn bên ngoài không bật, mượn ánh đèn trên hành lang, trong phòng coi như sáng sủa, cô hỏi em gái: “Ngày nào em cũng nửa đêm mới về, không sợ sao?”
“Cũng bình thường.” Hạ Nam cười: “Quen rồi, em đạp xe nhanh, không sao đâu.”
“Không phải em nói muốn từ chức à, nói với quản lý chưa?”
“… À, là thế này, đêm nay quản lý của bọn em không tới.”
“Lại diễn!”
Hạ Nam nhấp môi, không biết nói gì.
“Tiền là chuyện nhỏ, an toàn là chuyện lớn.” Hạ Mộc cố ý dọa em gái: “Nếu em xảy ra chuyện gì, một mình Tiểu Nha sẽ sống sao, em đã nghĩ tới chưa? Vốn dĩ bà nội con bé trọng nam khinh nữ, không thích con bé, em thật sự muốn trông cậy vào bà nội con bé nuôi nấng con bé sao?”
Hạ Nam hơi há mồm, lại không nói, dùng sức nắm cốc thủy tinh.
Hạ Mộc rèn sắt khi còn nóng: “Hôm nay từ chức đi, sau này chỉ đi làm sáng ở cửa hàng trang phục thôi, buổi tối ở nhà chăm sóc Tiểu Nha.”
Trong lòng Hạ Nam cũng sợ hãi, chẳng may xảy ra chuyện gì, Tiểu Nha không thể sống một mình, cô ấy gật đầu, nói rằng hôm nay sẽ nói rõ ràng với quản lý.
Nhưng áp lực tiền nong đặt toàn bộ lên người chị gái, cô ấy dùng sức bóp thành cốc.
Buổi sáng.
Hạ Nam đến cửa hàng trang phục làm việc, Hạ Mộc không đưa Tiểu Nha đi nhà trẻ mà mang cô bé đi ăn hamburger, đi khu giải trí chơi trò chơi, Tiểu Nha cực kỳ phấn khích, chơi đến vã đầy mồ hôi.
Ăn cơm trưa ở bên ngoài, Hạ Mộc mang Tiểu Nha về nhà ngủ trưa.
“Dì cả, con ngủ mà vẫn mơ thấy trò chơi.” Tiểu Nha mở to đôi mắt nhìn Hạ Mộc.
Hạ Mộc mỉm cười: “Được, mấy ngày tới con không cần đi nhà trẻ nửa, con chỉ cần đi chơi với dì cả.”
Tiểu Nha vui vẻ ôm đùi cô nhảy tới nhảy lui.
Hạ Mộc dẫn theo Tiểu Nha đi bắt xe, Tiểu Nha nói: “Dì cả, con không muốn ngồi xe, chúng ta đi bộ về nhà đi.”
“Nhưng trời nóng lắm.”
Tiểu Nha nói: “Dì cả, con không nóng, con muốn đi bộ.”
Hạ Mộc bị biểu cảm nghiêm túc của cô bé chọc cười, chỗ này cũng cách phòng trọ không quá xa, đi bộ mất khoảng mười mấy phút, cô liền theo ý của Tiểu Nha.
Đi ngang qua một cửa hàng tiện lợi, ngoài cửa đặt tủ lạnh, Tiểu Nha nhìn chằm chằm vào tủ lạnh, không nói muốn ăn, nói với Hạ Mộc là: “Dì cả, con đi đường nóng quá.”
Hạ Mộc: “… …”
Bật cười, khó trách muốn đi bộ về, hóa ra là muốn ăn kem.
Nhưng vừa rồi ở khu giải trí đã ăn kem rồi.
Cô do dự, cuối cùng vẫn mua.
Hạ Mộc mua một que kem nhỏ cho Tiểu Nha, còn mình cầm một que kem to, nắm tay Tiểu Nha vừa đi vừa ăn.
Cô đi trên phố lớn hay ngõ nhỏ ở Bắc Kinh thì tỉ lệ quay đầu là tám chín phần mười, ở đây càng nhiều hơn.
Đã quen bị người qua đường quay đầu lại nhìn, Hạ Mộc sớm không còn cảm giác mới mẻ, chỉ lo chuyên tâm ăn que kem to của cô.
Khi bọn cô còn bé loại kem to này đã có, chẳng qua bây giờ tính tiền theo viên, trước kia một hào, nhưng cô và em gái chưa ăn bao giờ, lần nào cũng chỉ nhìn em trai ăn.
Khi ấy ước mơ duy nhất chính là kiếm nhiều tiền mua kem que ăn.
Di động vang lên, là bạn cùng phòng Tư Đồ Đồng Đồng gọi tới.
Hạ Mộc
tìm bóng râm dừng lại, bảo Tiểu Nha dựa vào thân cây ăn kem, cô gạt ra phím nhận máy.
“Hạ Mộc, ở Bắc Kinh không? Ngày kia tớ đi, tối nay hoặc mai cùng đi ăn một bữa đi.”
“Đang trên tuyến đường 36.” Hạ Mộc cười nói.
“Cậu về quê?”
“Ừ.”
“Đành chờ đến lúc khai giảng vậy.” Tư Đồ Đồng Đồng tiếc nuối nói.
Hạ Mộc: “Khai giảng tớ sẽ mời cậu, đến lúc đó tớ được phát tiền lương, không thịt không vui.”
“Được, nhất định phải chặt đẹp cậu.” Tư Đồ Đồng Đồng cũng bắt đầu nói giỡn, cô ấy phát giác thật ra Hạ Mộc dễ ở chung hơn tưởng tượng rất nhiều, trước kia bị vẻ ngoài của cô lừa, cho rằng nội tâm và bề ngoài của cô giống nhau, lạnh lùng như núi tuyết, rất khó tiếp cận.
“Cậu đang đi dạo phố à?” Tư Đồ Đồng Đồng nghe thấy âm thanh ồn ào.
“Không, đang đi trên đường.”
“Đàn ông trên thị trấn đã mắt lắm đó.”
“Phụ nữ cũng được đã mắt.”
“Ha ha, Hạ Mộc, cậu…” Tư Đồ Đồng Đồng suýt nữa mắng ra miệng, lời tới bên miệng lại nhận ra đối phương không phải Trư Trư, cô ấy không thể tùy tiện mắng loạn.
Hạ Mộc thực ra chẳng sao cả, vốn dĩ đúng là đang đùa giỡn, cô nói nốt nửa câu sau của Tư Đồ Đồng Đồng: “Chừa lại chút mặt mũi biết không hả? Có phải không?” Cô vừa nói vừa cười.
Khẽ cắn một miếng kem.
“Nói đùa thôi, quen châm chọc Trư Trư, nghe mấy lời như vậy tự dưng muốn phản bác lại.” Tư Đồ Đồng Đồng giải thích, nói tiếp: “À, Hạ Mộc, quê cậu có đẹp không?”
“Ừ, non xanh nước biếc, địa linh nhân kiệt, cậu nhìn tớ chẳng phải biết rồi sao?”
“Ha ha.” Tư Đồ Đồng Đồng cười không ngừng lại được: “Oaaaa, Hạ Mộc cậu thật có khiếu hài hước, cậu nói, sao chúng ta không chơi vui như này sớm hơn chứ.”
Nói đến địa linh nhân kiệt, Tư Đồ Đồng Đồng thuận miệng hỏi: “Hạ Mộc, sau này cậu quyết định ở lại Bắc Kinh không? Có muốn về quê không? Để tiện chăm sóc bố mẹ.” Dù sao cô ấy đã dự tính về tỉnh, không áp lực công việc, còn có thể ở bên bố mẹ.
Bên tai im lặng trong chốc lát, Hạ Mộc nói: “Không, vất vả lắm mới ra khỏi vùng núi, nào có ai bằng lòng quay về?”
Tư Đồ Đồng Đồng chớp chớp mắt, lập tức không biết phải nói tiếp sao, bắt đầu nhớ lại đã nói câu gì không nên nói, khiến Hạ Mộc bỗng dưng nhạy cảm?
Cô ấy vội ngắt lời: “Tớ cũng muốn ở lại Bắc Kinh, Bắc Kinh thật tốt, nhưng bố mẹ tớ không nghĩ thế, nói người không có chí tiến thủ như tớ không thích hợp ở lại đây, đến lúc đó thể nào cũng không nuôi nổi bản thân.”
Tư Đồ Đồng Đồng thở dài: “Thật hâm mộ Trư Trư, trong nhà có tiền, chẳng cần bận tâm bất cứ thứ gì.”
Nói đến Trư Trư, cô ấy lại nghĩ tới: “Đúng rồi, ngày kia tớ sẽ đến nhà Trư Trư chơi mấy ngày, khoảng tầm lúc nào cậu từ dưới quê lên? Nếu có thời gian cậu cũng đến Thượng Hải chơi đi? Trư Trư rất mong cậu đến chơi đấy.”
Hạ Mộc từ chối: “Trở về phải đi làm ngay, để sau này rảnh nha.”
Tư Đồ Đồng Đồng nói công việc quan trọng, về sau có rất nhiều thời gian cùng đi chơi, đúng lúc bên kia có người tìm cô ấy, vội vàng nói tạm biệt Hạ Mộc rồi cúp điện thoại.
Hạ Mộc cầm tay Tiểu Nha tiếp tục đi về phía trước, thỉnh thoảng cây liễu ven đường vang lên tiếng ve kêu.
Rời xa đông đúc náo nhiệt.
Bởi vì sai lệch múi giờ, mà Kỷ Tiện Bắc bận rộn, Hạ Mộc và Kỷ Tiện Bắc không thường xuyên liên hệ, có khi chỉ chúc một câu ngủ ngon.
Ở thị trấn mấy ngày buồn tẻ lại nhàm chán.
Hạ Nam cũng từ chức công việc làm hậu cần nhà kho, trưa hôm đó từ chức về, trên mặt Hạ Nam không che được ý cười, Hạ Mộc trêu cô ấy: “Bị choáng à? Từ chức mà vui vẻ thế?”
“Quản lý tính gộp tiền lương mấy ngày nay cho em, phát cả tiền trợ cấp tháng 7.” Hạ Nam đếm phong bì sung sướng không khép miệng lại được.
Hạ Mộc tò mò: “Không phải bọn em làm việc ca đêm à, từ đâu ra tiền
trợ cấp thêm (*)?”
防暑降温费 (
Phí phòng ngừa thời tiết nắng nóng? ): Là tiền trợ cấp của xí nghiệp bởi vì phát đồ uống cho công nhân không đủ để chống chọi cái nắng. Dựa theo quy định, công nhân lao động ngoài trời sẽ được hưởng trợ cấp 60 tệ/ tháng… Nguồn: Baidu
( Đã giản lược.