MÃI YÊU EM NHƯ VẬY[ Mãi yêu em như vậy ] Chương 8PUBLISHED ON 24 Tháng Chín, 2018Bạn nghĩ gì về bài viết này?
Chương 8Edit: Quỳnh NhưBeta: MinaNụ hôn nồng nhiệt qua đi, Kỷ Tiện Bắc khẽ hôn trán cô: “Đi tắm đi.”
“Ừm, em lên lầu tắm đây.”
“Tắm xong nhớ ngủ sớm chút.”
Kỷ Tiện Bắc buông cô ra.
“Anh còn muốn ra ngoài?” Hạ Mộc hỏi.
“Không, đi thư phòng xử lý chút chuyện Công ty.”
Hạ Mộc lên lầu, Kỷ Tiện Bắc tắm ở phòng tắm dưới lầu rồi đi vào thư phòng, trả lời xong email, sau đó lấy điện thoại gửi tin nhắn cho mẹ: ( Mẹ, đơn thuốc lần trước, mẹ lại kê thêm lần nữa, bảo nhà thuốc sắc sẵn, ngày mai con gặp mẹ lấy.)
Mẹ Kỷ: ( Nếu không phải con gọi mẹ là mẹ, mẹ còn tưởng rằng con đang dặn dò thư ký của mình.)
Kỷ Tiện Bắc cười: ( Con là thư ký của mẹ.)
Mẹ Kỷ nói không dám, hỏi: ( Sao lại muốn sắc thuốc sẵn?)
Kỷ Tiện Bắc nói sơ lược nguyên nhân.
Mẹ Kỷ: ( Con thế mà lại lo đến cả những chuyện nhỏ nhặt này.)
Kỷ Tiện Bắc: ( Vì cháu trai cháu gái sau này của mẹ, con không thể qua loa.)
Mẹ Kỷ: ( Chà.)
Kỷ Tiện Bắc: ( Mẹ ngủ ngon.)
Mẹ Kỷ không trả lời lại.
Kỷ Tiện Bắc để điện thoại xuống, lấy một điếu thuốc ngậm trong miệng, chưa kịp châm thuốc, chuông điện thoại vang lên, anh liếc mắt nhìn, người gọi tới:
Đường Văn Tích.Kỷ Tiện Bắc châm thuốc rồi mới từ từ nhấn nút nghe, thuận tay mở loa ngoài.
“Anh, xảy ra chuyện lớn.” Giọng nói gấp gáp.
“Nói đi.”
“Sao anh chẳng có chút khẩn trương nào vậy?”
“Khẩn trương thì có thể không xảy ra chuyện gì sao?”
“… … ….”
Kỷ Tiện Bắc không kiên nhẫn nói: “Cậu không nói thì tôi cúp máy đây.”
Đường Văn Tích: “Nói nói nói, chẳng là trên diễn đàn trường học Hạ Mộc xuất hiện bài viết không hay, nói cô ta ngoài mặt ra vẻ thanh cao, nhưng bên trong thối rữa.”
Ngón tay cầm thuốc Kỷ Tiện Bắc hơi ngừng lại: “Nói rõ ràng chút.”
Đường Văn Tích: “Em có bạn học cũ làm giảng viên ở trường Đại học Z gửi cho em đường link trang web, nói có em trên đó, em vội vàng nhìn xem, không nghĩ tới là có người nặc danh đăng hình Hạ Mộc nửa đêm bước ra từ khách sạn 5 sao, hình cô ta đi lên xe hơi sang trọng, nhưng không nói đến những chuyện khác.”
“Xe đó là của anh?” Kỷ Tiện Bắc hỏi.
“Không phải của anh, là của em.”
“…”
Đường Văn Tích cũng ý thức được mình vừa nói gì liền nghẹn họng, vội vàng giải thích nguyên nhân: “Có lần anh cùng Hạ Mộc đi ăn tiệc buffet, uống rượu không tiện lái xe, vừa lúc em ở gần đó, tiện thể chở hai người về nhà.”
Kỷ Tiện Bắc nhớ lại, hỏi: “Trong ảnh chụp còn có ai?”
“Tổng cộng có hai tấm, tấm thứ nhất em và Hạ Mộc đứng trước ô tô…” Còn nữa, Đường Văn Tích không dám nói thẳng, lời nói đến bên miệng bèn tìm từ thích hợp diễn đạt: “Đứng trước ô tô nói chuyện, anh đang nói chuyện điện thoại ở bồn hoa quay lưng về phía chúng em. Tấm thứ hai là Hạ Mộc mở cửa xe, chuẩn bị ngồi lên.”
Ngừng một chút, anh ta hỏi Kỷ Tiện Bắc: “Có cần em gửi đường link bài viết cho anh không?”
Kỷ Tiện Bắc gảy tàn thuốc: “Không cần.” Điều anh quan tâm là: “Cậu lái xe gì?” Anh không hề có ấn tượng.
Đường Văn Tích: “Lamborghini.”
Kỷ Tiện Bắc: “…Tôi biết rồi.” Lại hỏi: “Bài viết này chỉ đăng trên diễn đàn trường học của cô ấy? Những trang web bên ngoài có không?”
“Tạm thời chưa có, nhưng mà không thể nói trước chuyện này được, có thể lớn có thể nhỏ, em nói một tiếng với người bên trong, nếu có thể, để bọn họ xử lý một chút.”
“Được, bên trường học để tôi sắp xếp, cậu nói với bạn học rằng Hạ Mộc là sư muội của bạn bè cũ, chỉ là nể mặt bạn bè nên giới thiệu công việc cho cô ấy, hai người không có quen biết.”
Tắt điện thoại, Kỷ Tiện Bắc dụi đầu thuốc.
Siêu xe, đàn ông có tiền, làm tình nhân, mấy lời như vậy Hạ Mộc vốn không để trong lòng, cô là người sống cho bản thân mình, ai nói gì cũng không ảnh hưởng tới cô.
Nhưng trường học có giáo sư.
Giáo sư Âu Dương.
Đó là điểm yếu duy nhất về mặt tình cảm trong lòng cô, là người ân nhân cô để tâm nhất.
Nghĩ tới nghĩ lui, Kỷ Tiện Bắc vẫn gọi điện thoại cho giáo sư Âu Dương, “Tiện Bắc hả, đã trễ thế này còn gọi, có việc gì à?”
Kỷ Tiện Bắc cũng không vòng vo: “Giáo sư, thầy đã xem bài viết trên diễn đàn nhà trường chưa?”
Giáo sư Âu Dương nói thật: “Đang xem.”
Vừa rồi cháu gái Viên Dịch Lâm gọi điện cho ông, còn lo lắng sợ chuyện này gây ảnh hưởng không tốt cho ông.
Dù gì cô cũng là sinh viên tốt nghiệp loại xuất sắc từ học viện, vậy mà lại làm ra loại chuyện không vẻ vang này.
Ông đang lo lắng không biết giải thích làm sao với lãnh đạo nhà trường.
Kỷ Tiện Bắc nói thẳng: “Giáo sư, bóng lưng người trong hình là con.”
“???” Giáo sư Âu Dương cẩn thận nhìn kỹ lại, đúng là anh.
“Hạ Mộc không phải là cùng người nào có quan hệ gì, mà là cùng với em.”
“….”
Giáo sư Âu Dương kinh ngạc nói không nên lời.
“Giáo sư?”
“Em nói em và Hạ Mộc….” Giáo sư Âu Dương có cảm giác không thể tin.
“Dạ, em với cô ấy từ đại học năm thứ 2 đã ở bên nhau, giáo sư, là em thích cô ấy, nên mới muốn cùng cô ấy bên nhau, không giống như bọn họ phán đoán lung tung là loại quan hệ kia.”
Giáo sư Âu Dương nắm chặt di động trong tay, vẫn luôn trầm mặc, Kỷ Tiện Bắc đã nói vậy rồi, ông còn có thể trách móc gì nữa?
Ông hỏi Kỷ Tiện Bắc: “Em định xử lý thế nào? Chuyện này nếu không làm sáng tỏ, sẽ ảnh hưởng đến thanh danh cả đời của một cô gái, bây giờ là thời đại Internet, dù chỉ lời đồn cũng có thể giết chết người.”
Ông nói: “Hạ Mộc còn trẻ, cuộc sống chỉ vừa mới bước vào giai đoạn đầu.”
Kỷ Tiện Bắc nói đã biết.
“Em định xử lý thế nào? Có muốn làm sáng tỏ chuyện này một chút không?
“Em tạm thời chưa có ý định công khai mối quan hệ với cô ấy.”
Giáo sư Âu Dương lại ngầm hiểu lời này thành, gia thế Kỷ Tiện Bắc như thế, chắc sẽ không cưới Hạ Mộc, lại càng không vì một cô gái mà hao tổn tâm sức.
Kỷ Tiện Bắc giải thích: “Hạ Mộc suy nghĩ chín chắn hơn so với bạn học cùng tuổi, dù sao tuổi tác vẫn còn nhỏ, kinh nghiệm xã hội lại không có, nếu như bây giờ công khai, với thân phận của em có thể mang đến nhiều lợi ích cho công việc của cô ấy, nhưng sẽ không tránh khỏi kéo theo rắc rối, cô ấy nhất định không đủ năng lực để giải quyết.”
Tính cách Hạ Mộc như thế, vừa nhạy cảm lại bướng bỉnh, không cần bố mẹ anh nói hai câu, cô chắc chắn sẽ tự động rút lui trước.
Cô đặt lòng tự trọng của mình lên trên những thứ khác, anh không cho phép kẻ nào chà đạp lên nó, kể cả người nhà anh.
Quan trọng là bọn họ chênh lệch hơn chục tuổi, anh thành thục có tiền, cô trẻ tuổi lại không tiền, trong mắt người khác vô tình lại suy nghĩ thành loại quan hệ kia.
Lúc trước anh chính là nghĩ đến miệng lưỡi thiên hạ đáng sợ, muốn cho cô cuộc sống sinh viên bình thường nên mới không công khai mối quan hệ với cô, vốn định đợi cô tốt nghiệp tìm được công việc phù hợp rồi mới công khai, không nghĩ tới mọi chuyện lại trở nên phức tạp như vậy.
Giáo sư Âu Dương hỏi ngược lại: “Con định làm gì?”
Kỷ Tiện Bắc dừng một chút: “Giáo sư, em có một yêu cầu quá đáng.” Đây là lần đầu tiên anh nhờ vả người khác giúp đỡ.
Giáo
sư Âu Dương sửng sốt một chút, nói với anh: “Giữa chúng ta không cần khách khí.”
Kỷ Tiện Bắc: “Giáo sư, em muốn nhờ thầy nói với nhà trường xóa bài viết trên diễn đàn, sau đó thầy đứng ra làm sáng tỏ chuyện này một chút, nói là thầy bảo học trò cũ giới thiệu công việc cho cô ấy nên mới đi ăn cùng nhau, không phải như những gì bài viết trên diễn đàn suy đoán.”
Giáo sư Âu Dương xoa xoa ấn đường: “Trước mắt mà nói, đây là lời giải thích tốt nhất.”
Với Hạ Mộc, với lãnh đạo nhà trường đều lợi nhiều hơn hại.
Kết thúc cuộc gọi, Kỷ Tiện Bắc thở phào nhẹ nhõm.
Anh cầm hộp thuốc, vừa muốn lấy ra một điếu, nghe tiếng gõ cửa phòng, anh để thuốc lại trong hộp, cô không thích mùi thuốc lá, trước mặt cô, anh chưa từng hút thuốc.
Anh thuận tay cầm lấy cây bút: “Vào đi.”
Hạ Mộc đẩy cửa ra, mặc áo choàng tắm, tóc còn ướt xõa trên bả vai, biểu tình nghiêm túc, cô nhìn anh chăm chú, giống như đang tìm từ thích hợp để nói.
Ngay lúc cô không biết nên mở miệng nói thế nào, Kỷ Tiện Bắc nói: “Anh biết cả rồi, đã xử lý tốt mọi chuyện, em yên tâm lên lầu ngủ đi.”
Hạ Mộc chớp mắt vài cái, khó tin nói: “Anh biết em muốn nói gì?”
Kỷ Tiện Bắc gật đầu: “Bài viết trên diễn đàn đã xử lý, em không cần để ý người khác nói thế nào.”
Hạ Mộc chần chừ một chút, đi vòng qua bàn làm việc ngồi trên đùi anh: “Anh nhận tin tức đúng là nhanh thật.” Cô nói: “Em vừa mới biết, là do bạn cùng phòng nói, còn anh sao lại biết?”
Kỷ Tiện Bắc: “Đường Văn Tích, bạn cậu ấy nghĩ em là bạn gái cậy ấy.” Hỏi cô: “Em ở trường học đắc tội người nào?” Mấy tấm hình đều là chụp vài tuần trước đó, vậy mà hiện tại mới truyền ra.
Hạ Mộc: “Em không cần đắc tội người nào, sự tồn tại của em cũng đủ làm nhiều người ngứa mắt rồi.”
Kỷ Tiện Bắc bật cười: “Khiêm tốn chút được không?”
Hạ Mộc lườm anh một cái, quay lại chủ đề khi nãy, Kỷ Tiện Bắc an ủi cô: “Chuyện này em đừng để trong lòng, anh sẽ tìm hiểu rõ nguyên nhân.”
Hỏi cô: “Có nghĩ đến người nào không?”
Hạ Mộc lắc đầu: “Dù sao cũng không phải Viên Dịch Lâm, cô ấy vừa mới nói với mọi người anh là bạn trai, sẽ không ngốc đến độ trong chốc lát liền phát tán hình của anh lên mạng.”
Về phần là người nào, cô nhất thời nghĩ không ra, cũng không muốn quan tâm.
Cô nói: “Thật ra trước giờ em chưa từng để ý đến người khác nhìn mình như thế nào, điều đó không quan trọng, em không phải sống vì các cô ấy, chỉ là cảm thấy hơi có lỗi với… giáo sư Âu Dương, làm thầy bị liên lụy.”
Kỷ Tiện Bắc khuyên cô: “Không sao, anh đã gọi điện thoại cho giáo sư Âu Dương, giải thích rõ ràng, nói em là bạn gái anh, không phải loại người như trên diễn đàn nói.”
Hạ Mộc sững sờ vài giây, mỉm cười: “Em thật vui vì có thể có người thông minh như anh làm bạn trai.”
Kỷ Tiện Bắc cười nói: “Cảm ơn bạn gái quá khen.” Anh muốn hút thuốc, nên vỗ vỗ lưng cô: “Chuyện đã không sao rồi, đi lên ngủ đi.”
Anh vừa nói, vừa tùy ý viết lên cuốn sổ, viết tới viết lui toàn là tên của cô.
Hạ Mộc rút bút khỏi tay anh sau đó quăng lên bàn, đổ hộp thuốc lấy 1 điếu thuốc đặt giữa ngón tay anh, hơi nhếch cằm: “Đây mới là thứ anh muốn cầm trong tay ah.”
Kỷ Tiện Bắc: “…”
Anh im lặng nhìn cô, bị chọc tức mà bật cười.
Tóc cô ướt sũng, nước chảy theo từng lọn tóc nhỏ xuống, hẳn là khi nãy chưa kịp lau khô tóc đã chạy xuống đây.
Anh cắm thuốc lá vào miệng cô: “Giữ giùm anh một lát.” Cầm khăn đang khoác trên vai cô, bắt đầu cẩn thận lau tóc cho cô.
Hạ Mộc để thuốc lá lên bàn, ôm lấy cổ anh, chủ động hôn anh.
Kỷ Tiện Bắc ném khăn qua một bên, đáp lại nụ hôn của cô.
Anh kiên nhẫn lại dịu dàng hôn cô như thế.
Hạ Mộc bị anh hôn đến mức thở không ra hơi, áo choàng tắm của cô bị Kỷ Tiện Bắc cởi ra ném lên bàn.
Cô vất vả lắm mới rời khỏi môi anh, “Em lạnh.”
“Anh mặc áo sơmi của anh cho em nhé.” Giọng nói quyến rũ của anh cứ quẩn quanh bên tai cô.
Nói xong, Kỷ Tiện Bắc đứng lên, cởi áo sơmi, mặc áo vào cho cô, nút áo còn chưa cài đã xoay người cô lại, dùng sức giam cô trong ngực mình.
Lưng cô tựa vào người anh, hai người kề sát nhau.
Hạ Mộc đột nhiên run một cái, khó khăn quay đầu tìm môi anh, muốn tìm kiếm sự an ủi. Kỷ Tiện Bắc không cho, chỉ dùng sức giữ eo cô, chuyên tâm vận động nhịp nhàng.
Cô liếc anh một cái: “Em ghi thù này, em muốn ăn liên tục một tuần lễ món Salad trộn với tiêu xanh và ớt đỏ.”
Kỷ Tiện Bắc: “…”
Anh cúi đầu xuống hôn cô, Hạ Mộc hừ một tiếng, quay sang chỗ khác đưa lưng về phía anh.
Kỷ Tiện Bắc cười, chạm khẽ nụ hôn nóng bỏng vào sau tai cô.
Hạ Mộc không khỏi co rúm người lại, Kỷ Tiện Bắc ma sát khắp nơi trên người cô, Hạ Mộc nhịn không được rên lên thành tiếng, hai tay nắm chặt mép bàn, nhưng tuyệt nhiên không xoay người lại.
Kỷ Tiện Bắc siết chặt vòng tay ôm cô một chút, sườn mặt dán ở cổ cô, thấp giọng dụ dỗ: “Bảo bối, quay lại đi.”
Hạ Mộc nhất quyết không muốn nghe anh: “Cổ bị trật rồi, không xoay được.”
Kỷ Tiện Bắc cười, dùng tay siết chặt eo, tay còn lại nắm cằm cô, xoay mặt cô lại, nhẹ nhàng ngậm lấy môi cô.
Trái tim Hạ Mộc run lên một cái.