Edit: MinaMẹ Kỷ không nói gì thêm, “Không nói nữa, về nhà hẵng nói tiếp.” Cúp điện thoại.
Mở túi hồ sơ, ngắm nhìn giấy kết hôn, Kỷ Thượng Thanh cũng nhìn theo, hỏi: “Giấy kết hôn là thật à?”
“Thằng bé vừa gọi nghe giọng vội vàng thế chắc đúng thật.” Nói, mẹ Kỷ đưa giấy kết hôn cho Kỷ Thượng Thanh: “Này, ông xem xem, nhìn ảnh chụp xứng đôi đấy chứ.”
Kỷ Thượng Thanh cầm, xem kỹ, ngay cả giấy kết hôn của mình ông cũng không để bụng như vậy, đăng ký xong liền cất đi, lúc sau mua phòng ở cần dùng tới cũng không có hứng thú xem lại.
Mẹ Kỷ dựa lại gần xem cùng ông, “Ông nhìn con trai ông này, lúc ấy thằng bé biết tin tức kia rồi mà lúc chụp ảnh vẫn cười tươi vậy, may mà thằng bé không sống vì ánh mắt của người khác.”
Kỷ Thượng Thanh gật đầu: “Ừ.”
Thật ra ấn tượng của ông về Hạ Mộc vốn rất bình thường, cô và những cô gái khác con nhà danh môn có chênh lệch lớn, những cô gái ưu tú đó Hạ Mộc không thể theo kịp.
Nhưng lần ở sân bay bắt gặp cô và Kỷ Tiện Bắc, ông đã hết sức ngạc nhiên khi thấy con trai mình trầm tĩnh ít nói còn có một mặt mà ít ai hay biết, giống như cậu thiếu niên mười mấy tuổi đang vui đùa với Hạ Mộc ở sân bay.
Cũng chính lúc ấy, ông cảm thấy nếu con trai ông và Hạ Mộc đến với nhau thật ra cũng không tệ, ít nhất con ông không còn là người máy máu lạnh chỉ biết làm việc, cũng bắt đầu có hỉ nộ ái ố.
Kỷ Thượng Thanh đưa giấy kết hôn cho mẹ Kỷ: “Cất đi đi, còn phải tiếp tục ứng phó với hai ông cụ trong nhà, bọn họ đang hoang mang, đợi đến khi bình tĩnh lại, nói không chừng phát giác được ngay bản thân bị lừa.”
Tuy bọn họ già rồi, nhưng không hề hồ đồ.
Đều không phải người bình thường.
Mẹ Kỷ: “Tiện Bắc chắc chắc có tính toán khác, hôn nhân với Hạ Mộc là hỉ sự duy nhất của thằng bé, thằng bé không lừa xong một lần liền thôi đâu.”
Kỷ Thượng Thanh nghĩ rồi nghĩ, vẫn nói ra suy nghĩ của mình: “Nếu tôi nói, cứ ly hôn trước rồi để chúng nó chọn ngày lành kết hôn lần nữa, không phải thanh niên bây giờ chúng nó thích kỷ niệm ngày kết hôn sao? Nếu sau này năm nào cũng tổ chức vào ngày đó thì còn hơi sức đâu lo âu phiền muộn?”
Mẹ Kỷ lại bỏ giấy kết hôn ra nhìn, rồi lại cất vào túi hồ sơ.
Bà nhìn Kỷ Thượng Thanh, nhắc nhở ông: “Lời này ông nói với tôi thì thôi, nhưng tuyệt đối không được nói trước mặt thằng bé, ly hôn hay không là chuyện của chúng nó, cả đời người ai không trải qua chút gian nan? Chẳng lẽ sau này cứ ngày đó lại nhảy qua sao? Có khả năng không?”
Kỷ Thượng Thanh không lên tiếng.
Mẹ Kỷ lại lấy bản thỏa thuận ly hôn ra, bà từng nhìn qua chữ của Hạ Mộc, nhưng lâu rồi không nhớ rõ, không biết chữ này có phải chữ của Hạ Mộc thật không.
Quét mắt đọc lướt, đều là những điều khoản quy cách, đến mục phân chia tài sản, bà đọc chậm lại.
Vợ chồng không có tài sản chung, không có tranh chấp tài sản.Mẹ Kỷ thở dài, vừa rồi ở biệt thự, chắc có lẽ bố bà thấy dòng chữ này mới đột nhiên không biết làm thế nào.
Trên mạng đều nói Hạ Mộc yêu tiền của Kỷ Tiện Bắc, ai biết lúc ly hôn cô lại không đòi hỏi một xu nào.
Kỷ Tiện Bắc vừa tới nhà chưa được bao lâu chuông cửa đã vang lên, anh đi mở cửa, nhìn sắc mặt bố mẹ tiều tụy, trong lòng anh nói không nên lời cảm giác gì, chắc hẳn mấy ngày nay bọn họ đau lòng hơn cả anh.
Anh khom lưng, lấy dép lê cho bố mẹ.
“Bố mẹ uống gì không?” Anh đi vào phòng bếp.
“Uống nước ấm đi, cả đêm không uống ngụm nào.” Mẹ Kỷ đi theo sau anh vào phòng bếp.
Kỷ Tiện Bắc rót nửa ly nước ấm cho mẹ mình, áy náy nói: “Mẹ, con xin lỗi, gây phiền phức cho bố mẹ rồi.”
Mẹ Kỷ: “Không có gì, đợi thời gian trôi qua tin tức lắng xuống mọi người sẽ không còn nhớ đến nữa.”
Không thể phủ nhận hôm qua bà nhìn thấy tin tức kia, ngực đau xót vô cùng.
Dù cho mấy câu Hạ Mộc nói có phải bị kẻ gian lợi dụng hay không, nhưng người làm mẹ khi nghe con trai mình ba năm trả giá như một thằng khờ thì cảm xúc trong lòng không thể nói hết được.
Bà luôn cho rằng Hạ Mộc ngoài mẫn cảm quật cường ra thì cũng thích con trai bà, không nghĩ tới không hề có chút tình cảm nào.
Lúc sau nhận được cuộc gọi của bạn bè họ hàng, khi ấy bà với Kỷ Thượng Thanh đang ăn sáng, bà nhận máy của từng người một, Kỷ Thượng Thanh cũng vậy.
Có vài người quan tâm thật lòng, cũng có vài người hiện rõ sung sướng khi người gặp họa, đại ý là, ngày trước giới thiệu con dâu cho bà bà chướng mắt, nào ngờ lại đi tìm người như thế, bảo Kỷ Tiện Bắc mau chóng ly hôn đi, đứa con gái như vậy không được.
Tất cả mọi người cảm thấy Kỷ Tiện Bắc con trai của bà là đồ ngớ ngẩn, không có lòng tự trọng.
Lúc ấy bà muốn gọi hỏi Kỷ Tiện Bắc xem chuyện thế nào nhưng Kỷ Thượng Thanh không cho gọi, nói lúc này không ai khó chịu bằng Kỷ Tiện Bắc.
Cuối cùng bà vẫn không yên lòng, chỉ còn cách gửi tin nhắn.
Ngày đó, bà và Kỷ Thượng Thanh không ăn cả bữa sáng lẫn bữa trưa, một miếng cũng không ăn vô, mãi đến buổi tối mới bình tâm lại.
Mẹ Kỷ hơi hất cằm: “Đi thôi, ra phòng khách đã.”
Kỷ Tiện Bắc rót chén trà bưng ra cho bố anh, Kỷ Thượng Thanh nhận tách trà, ý bảo anh ngồi xuống.
Người một nhà đã lâu không giống như bây giờ, mặt đối mặt ngồi nói chuyện phiếm.
Mẹ Kỷ hỏi anh: “Giấy thỏa thuận ly hôn kia là thật à?”
Kỷ Tiện Bắc ‘vâng’.
Phòng khách yên tĩnh, tĩnh đến độ chỉ nghe thấy tiếng Kỷ Thượng Thanh thổi nhẹ trà nóng.
Vài giây sau, mẹ Kỷ nhìn anh: “Lúc Hạ Mộc đi không nói tiếng nào để lại à?”
Kỷ Tiện Bắc lắc đầu, anh vặn mở chai nước lấy trong tủ lạnh, ừng ực ừng ực uống hết nửa chai.
Mẹ Kỷ trách cứ: “Đứa nhỏ này, thời tiết thế này còn uống nước đá!”
“Không sao.” Kỷ Tiện Bắc đặt chai xuống bàn, lúc sau mới nói: “Trước khi đi Hạ Mộc ký tên vào giấy thỏa thuận ly hôn rồi đưa thẳng cho con.”
Lúc Hạ Mộc ký tên không biết bọn họ còn đi tiếp được nữa.
Lúc anh ký lại biết bọn họ chắc chắn sẽ không tách ra, dù biết sẽ không ly hôn nhưng lúc đặt bút trong lòng anh vẫn như bị ai đó dùng dao cứa rách.
Anh không dám nghĩ tới lúc Hạ Mộc ký tên đau lòng nhường nào.
Kỷ Thượng Thanh uống mấy ngụm trà, giọng điệu bình tĩnh: “Việc này đặt ở trên người ông bà bố mẹ không ai có thể thản nhiên như người dưng, tuy con với Hạ Mộc là anh tình tôi nguyện, kẻ muốn cho người muốn nhận, nhưng bố mẹ luôn ích kỷ bênh vực người mình, dù xảy ra chuyện gì thì trước hết vẫn thấy thương thấy xót con nhà mình, hơn nữa mọi người xung quanh đều mồm năm miệng mười, tự nhiên sẽ cho rằng không thể chấp nhận loại con gái như vậy.”
Dừng lại: “Thế nên con cũng phải thông cảm cho ông nội và ông ngoại con, phản ứng của họ như vậy rất bình thường.”
Kỷ Tiện Bắc gật đầu, “Con biết.”
Mấy lời khác Kỷ Thượng Thanh không nói tới, hỏi anh: “Chuyện này vẫn chưa kết thúc, ai biết mấy hôm nữa ông ngoại con lại bị người nào nói lời kích thích rồi lại gây rắc rối cho con, con có tính toán gì không?”
Kỷ Tiện Bắc: “Có, đã nghĩ kỹ cả rồi, nếu không con cũng không dám đưa giấy thỏa thuận ly hôn cho ông ngoại.” Anh đứng dậy, “Đồ để ở thư phòng, con đi lấy đã.”
“Nhiều không?” Kỷ Thượng Thanh hỏi.
“Không nhiều lắm, hai chuyến là xong.”
“Bố đi lấy với con, đỡ tốn công đi đi lại lại.” Kỷ Thượng Thanh đặt chén trà xuống.
Mẹ Kỷ: “Mẹ cũng đi giúp hai người một tay.”
Ba người cùng đi vào thư phòng, thư phòng hơi lộn xộn, đồ đạc bày la liệt.
“Con lấy tranh chữ từ đâu ra đây? Mua tặng à?” Kỷ Thượng Thanh nhìn một bức tranh chữ đặt trên mặt bàn, ngạc nhiên: “Con còn kiếm được tranh chữ quý giá của ông cụ Ôn?”
Nói xong nhìn con dấu đóng dưới góc bên phải, thế mà lại là ‘Vượng Vượng Tiên Bối’.
Ông: “……”
Kỷ Tiện Bắc: “Đó là chữ Hạ Mộc viết.” Thư phòng lộn xộn suýt không có chỗ đặt chân, anh dịch đống đồ sang một bên.
“Hạ Mộc??”
“Vâng.”
Mẹ Kỷ cũng thò qua xem, “Chữ này viết không tồi, nền tảng vững chắc.”
Kỷ Tiện Bắc: “Tuy ông cụ Ôn nhận học trò nhưng trình độ chữ viết vẫn kém xa ông cụ Ôn, dùng để đánh tráo vẫn được vì chắc chỉ có chủ tịch Ôn với ông ngoại con mới nhìn ra điểm khác nhau.”
Ánh mắt Kỷ Thượng Thanh nghi hoặc lại đầy ngạc nhiên: “Con nói gì cơ?”
Kỷ Tiện Bắc: “Hạ Mộc được ông cụ Ôn cầm tay dạy chữ, nếu không quê cô ấy nghèo như vậy, làm gì có ai lại rảnh rỗi đi luyện thư pháp?”
Nói, anh lấy một bức khác trên giá sách xuống: “Đây là lần trước Hạ Mộc tặng con, con vẫn treo ở văn phòng, bố mẹ mang về nhà treo ở phòng khách, ông ngoại tới chắc chắn sẽ hỏi bố mẹ.”
Mẹ Kỷ bừng tỉnh: “Thảo nào tối nay con không khen Hạ Mộc câu nào.”
Kỷ Tiện Bắc: “Mấy hôm nay ông ngoại bị Hạ Mộc làm cho tức muốn chết, con càng nói Hạ Mộc tốt, ông sẽ càng phản cảm, nói nhiều dễ phản tác dụng, để ông bị động tiếp nhận cái tốt của Hạ Mộc còn hơn để ông chủ động tiếp nhận,
sự bán công bội (1).”
(1) 事半功倍 /shì bàn gông bèi/: Kết quả công việc thu được hơn công sức bỏ ra hoặc dự định ban đầu.Anh chỉ chỉ mấy bức tranh chữ bên cạnh: “Bố, chỗ này bố cũng mang về đi, bố có thể tặng cho mọi người, chọn một bức tặng chú Ôn.”
Kỷ Thượng Thanh: “Biện pháp này không tệ, chú Ôn con nói trước mặt ông ngoại có tác dụng hơn bố với mẹ con nói, giờ không sợ gì khác, chỉ sợ có chút chuyện tốt lại bị người tới chỗ ông ngoại con châm ngòi, vừa hay bảo chú Ôn con đi xuôi cơn giận cho ông ngoại con, để ông tĩnh tâm lại.”
Kỷ Tiện Bắc lại dặn dò mẹ mình: “Mẹ, hôm nào mẹ gặp dì út, bảo dì út cho ông ngoại xem video ngày trước Hạ Mộc uống rượu với lão Hoàng, để ông ngoại biết, thật ra Hạ Mộc không phải tiền của ai cũng muốn, hơn nữa… Hạ Mộc cũng giống ông ngoại, vừa ngoan cố lại chết vì sĩ diện, còn biết uống rượu.”
“……” Mẹ Kỷ: “Được, việc này con yên tâm, dì út con nhất định sẽ giúp con.”
Mẹ Kỷ lại hỏi: “Bên phía ông nội con tính sao?”
Kỷ Tiện Bắc: “Không cần cố tình làm gì cả, ông nội là thương nhân, nhìn người chắc chắn chuẩn hơn bất kỳ ai, cho ông chút thời gian, ông khắc sẽ phái người điều tra Hạ Mộc, đợi ông hiểu biết Hạ Mộc rồi, ông sẽ tự nhiên tiếp nhận cô ấy.”
Vài tháng đủ để bọn họ nguôi cơn giận quay lại nhìn nhận mặt tốt của Hạ Mộc.
Bây giờ nhìn lại, mọi việc Hạ Mộc cố chấp làm trước kia hết thảy đều đúng.
Cô không hề dựa vào anh, toàn bộ dựa vào bản thân làm cho thế giới của mình xuất sắc hơn.
Lúc bố mẹ ra về, Kỷ Tiện Bắc tiễn họ xuống dưới lầu, ô-tô của bố mẹ không chứa được hết tranh chữ, Kỷ Tiện Bắc bảo tài xế lái xe việt dã đặt tranh chữ nằm nghiêng trong xe.
Mẹ Kỷ lại hỏi anh: “Không đi thăm Hạ Mộc thật à?” Trong túi hồ sơ kia bà thấy hộ chiếu của anh.
Kỷ Tiện Bắc lắc đầu: “Con không đi, nếu con đi rồi ông nội ông ngoại nhất định sẽ biết, đến lúc đó nhỡ bọn họ cảm thấy con lừa gạt bọn họ, họ nổi giận gọi điện thoại cho Hạ Mộc thì làm thế nào?”
Anh không thể để Hạ Mộc mất tự tôn trước mặt trưởng bối của anh.
“Kết hôn không phải yêu đương, giờ liên lụy đến gia đình đôi bên, con phải xử lý thật tốt, nếu không cuộc hôn nhân của con với cô ấy mãi mãi có khúc mắc.”
Mẹ Kỷ vỗ bả vai anh: “Mọi chuyện sẽ ổn thôi.”
Kỷ Tiện Bắc dùng sức gật đầu.
Ô tô rời đi, dần dần biến mất trong màn đêm.
Kỷ Tiện Bắc đút tay vào túi, đứng dưới lầu một lúc lâu.
New York.Sau khi máy bay hạ cánh xuống mặt đất, Hạ Mộc ra hải quan, theo thói quen lấy di động định gọi cho Kỷ Tiện Bắc báo đã tới nơi, nhưng đầu ngón tay chạm vào màn hình lại rụt về.
Đêm đó, Kỷ Tiện Bắc nhận giấy thỏa thuận ly hôn và giấy kết hôn của cô, có lẽ… Thật sự không có về sau nữa.
Hiện giờ vắt ngang giữa cô và Kỷ Tiện Bắc không chỉ có chênh lệch dòng họ mà còn có tam quan của cô không được mọi người tán thành, cô đã bị dán cái mác hư vinh hám giàu.
Cô nắm chặt di động, sau lưng người người vội vã lướt qua, từng nhóm từng nhóm, cô cử động nhưng chẳng thể nhúc nhích, chân đứng tê cứng mới lấy lại tinh thần.
Cất di động vào túi, hít thở sâu vài cái.
Từ ‘đau thấu tâm can’ này trước kia cô không thể nào lĩnh hội.
Mà giây phút này, cái từ này đặt trên người cô lại giải thích vô cùng dễ hiểu.
Trở lại chung cư, không gian quạnh quẽ.
Hạ Mộc xách vali lên lầu, không còn sức cất dọn, tắm rửa xong liền lên giường
ngủ.
Hôm sau tỉnh lại, việc đầu tiên là mở di động ra xem.
Lòng nuôi hy vọng quá xa vời.
Không còn câu nói
[Bà xã, yêu em.] nữa.
Từ khi tách nhau ở Bắc Kinh, đã ba ngày trôi qua, cô không nhận được tin nhắn nào từ Kỷ Tiện Bắc.
Sau lần chiến tranh lạnh vì tin tức kia, bọn họ vẫn gửi tin nhắn thoại như thường.
Hạ Mộc không nghĩ tới Cát Phỉ tới thăm cô, hôm nay có tiết học, Cát Phỉ nói cô ấy vừa hay đến New York công tác, được nghỉ nửa ngày, đang trên đường tới trường học của cô.
“Cát tỷ.” Cô chạy thẳng tới, hít thở dồn dập.
Cát Phỉ: “Đã bảo em không cần vội mà, em chạy cái gì.”
Hạ Mộc cười: “Quen rồi, từ khi sang đây, hầu như lúc nào em cũng chạy khắp các nơi, không mệt.”
Hai người sóng vai đi ra ngoài khuôn viên trường, “Học kỳ sắp kết thúc rồi chứ?” Hỏi cô.
Hạ Mộc gật đầu: “Còn một tháng nữa là được nghỉ.”
“Tìm được chỗ thực tập chưa?”
“Kỳ nghỉ hè này em không đi thực tập.”
Cát Phỉ sửng sốt, ngay sau đó nói: “Cũng đúng, nhìn em nửa năm nay quá sức rồi, cứ điều chỉnh bản thân cho tốt,
đao sắc không tốn sức chặt (2).”
(2) 磨刀不误砍柴工 /mó dāo bú wù kǎn chái gông/: Ý nói có chuẩn bị tốt trước khi làm việc gì thì có thể làm cho công việc nhanh hơn, thuận lợi hơn. (Nguồn: tangthuvien.vn)Hạ Mộc: “Em có việc phải hoàn thành, nhận một công việc, thu âm giọng nói cho kho dữ liệu của một trang mạng giáo dục trực tuyến.”
“Thế có tẻ nhạt lắm không?”
“Có chút, nhưng tháng 11 này em cũng phải về nước thi Nhất khẩu, lần này coi như đã có kinh nghiệm.”
“Vậy cũng tốt.”
Hạ Mộc thấy Cát Phỉ xách một chiếc túi trên tay: “Có nặng không? Em xách giúp chị nhé? Từ đây đến chung cư của em chắc phải khoảng mười phút nữa.”
Cát Phỉ cũng không khách sáo, đưa cho cô: “Chị xách cả dọc đường, tay mỏi nhức hết rồi.”
Hạ Mộc: “Trong này có thứ gì thế?”
Cát Phỉ cười: “Mấy loại dưa muối, hầu hết đều cay, mẹ chị nói em ở bên này không được ăn dưa muối chính tông quê nhà, bắt chị mang sang, chị nói bên này siêu thị có bán, mẹ chị không tin, suýt nữa mua cả dưa muối trong cửa hàng tiện lợi chỗ khu chung cư của chúng ta.”
Hạ Mộc hai tay ôm túi xách, sau một lúc giọng khàn khàn nói: “Cảm ơn dì hộ em.”
Cát Phỉ sợ cô thương tâm, tách đề tài, nói tới chuyện trường học các cô.
Ngày đó các cô hàn huyên rất lâu, không ai đề cập tới Kỷ Tiện Bắc, cố ý tránh mọi chuyện và người liên quan đến anh.
Sau một khoảng thời gian dài Hạ Mộc đã thích ứng, thích ứng cuộc sống không có Kỷ Tiện Bắc.
Hình thành một thói quen đã rất khó khăn, nhưng bọn họ không biết, khi phải từ bỏ thói quen đó, trong lòng lại càng đau khổ hơn.
Cô gần như đã không dùng thẻ ngân hàng trong nước vài tháng nay, di động luôn để ở chung cư, có khi ban đêm mất ngủ dai dẳng, cô bèn lấy di động ra sạc pin, mở xem một lát.
Hôm nay được nghỉ, Hạ Mộc chuẩn bị trở về Thượng Hải gặp Vạn Hi.
Thu dọn hành lý xong đã rạng sáng hai giờ, vẫn không buồn ngủ, cô lại lấy di động ra.
Vừa bật nguồn, có vô số thông báo tin nhắn hiện lên, cô kích động lại hồi hộp, còn tưởng Kỷ Tiện Bắc gửi tới, kết quả là tin nhắn thông báo tài khoản ngân hàng, số dư tăng thêm 5000 tệ.
Nghĩ nghĩ một lúc vẫn không biết tại sao, quyết định không quan tâm.
Theo thói quen đăng nhập WeChat, vẫn không có tin nhắn mới từ Kỷ Tiện Bắc.
Có Hạ Hàng gửi tới:
[ Số tiền kia chị dùng đi, chắc cũng đủ cho chị dùng trong vòng một tháng, sau này mỗi tháng em sẽ chuyển tiền cho chị, chị đừng dùng tiền của người kia nữa. ]Một đêm này, cô không thể chợp mắt được giây phút nào.
Lăn lộn trên giường, uống thuốc ngủ cũng không có tác dụng.
Buổi tối ra sân bay, Hạ Mộc không vội vã rời giường, nằm trên giường ngẩn người nhìn trần nhà.
Bỗng nhớ tới cách tháng Sáu hội nghị thượng đỉnh Tài chính diễn ra chỉ còn nửa tháng, cô giơ tay lần sờ di động trong tủ đầu giường, tìm số của Thẩm Lăng gọi đi.
Bắc Kinh đang là buổi tối, lúc này Thẩm Lăng đang ở nhà hàng.
Phòng ồn ào, mới đầu Thẩm Lăng không nghe thấy tiếng chuông di động, lúc sau Kỷ Tiện Bắc ngồi bên cạnh nhắc nhở anh: “Di động của anh kêu đấy à?”
Thẩm Lăng lấy di động trong túi ra nhìn, thấy hiển thị tên người gọi, sững sờ, bất giác liếc nhìn Kỷ Tiện Bắc, anh đã quay đầu uống rượu với người bên cạnh.
Thẩm Lăng đứng dậy đi tới bên cửa sổ nghe máy, bên kia truyền đến giọng của Hạ Mộc: “Thẩm tổng, anh có đang bận gì không?”
Thẩm Lăng: “Không, đang đi ăn với bạn, có gì phân phó?”
Hạ Mộc hỏi thẳng: “Lần trước anh nói muốn giới thiệu anh họ và mấy người chú của anh cho tôi làm quen, giờ câu nói đó còn hiệu lực không?”
Thẩm Lăng nhớ lại, việc này đã là chuyện của năm ngoái.
Lúc ấy anh không muốn Hạ Mộc có liên lạc nhiều với Nhậm Ngạn Đông, vì thế uyển chuyển bảo cô đừng phỏng vấn Nhậm Ngạn Đông nữa, anh có thể giới thiệu anh họ Tưởng Bách Xuyên và mấy người chú của anh cho cô làm quen.
Vốn năm ngoái đã tính giới thiệu trong lần hội nghị thượng đỉnh Tài chính rồi, kết quả lúc sau anh bận, Hạ Mộc cũng bận nói chuyện với người khác, thế nên không giới thiệu được.
Thẩm Lăng cười nói: “Không có hạn sử dụng, khi nào cô tiện?”
Hạ Mộc hỏi: “Diễn đàn hội nghị thượng đỉnh Tài chính tổ chức ở Thượng Hải tháng sau, các anh có đi không?”
Thẩm Lăng: “Đương nhiên có đi, cô cũng đi à?”
Hạ Mộc ‘Ừ’ tiếng.
Thẩm Lăng lại quét nhìn Kỷ Tiện Bắc bên kia, “Vậy được, tới lúc đó tôi giới thiệu Tưởng Bách Xuyên cho cô làm quen.”
Hạ Mộc nói tiếng cảm ơn, “Vậy không làm phiền anh dùng bữa nữa.”
“À, cô chờ một chút.” Thẩm Lăng gọi cô lại.
“Còn việc gì sao?”
“Có muốn nói chuyện với Kỷ Tiện Bắc không?” Thẩm Lăng hỏi, lại nhỏ giọng nói câu: “Cậu ấy ngồi ngay cạnh tôi.”
Chỉ nghe ba từ Kỷ Tiện Bắc thôi viền mắt Hạ Mộc đã ươn ướt, không ai biết cô nhớ anh biết chừng nào, cô điều chỉnh hơi thở: “Không cần, không muốn anh ấy khó chịu, nói nói anh ấy lại ăn không ngon miệng bữa cơm này.”
Thẩm Lăng cũng không miễn cưỡng, “Dạo này cô không đi làm thêm à?”
Hạ Mộc: “Ừm, nghỉ rồi.”
Thẩm Lăng: “Vậy được, muốn cô giúp một việc.”
Hạ Mộc: “Không cần khách sáo với tôi.”
Thẩm Lăng thở dài, “Mấy ngày nay khi nào cô rảnh thì gọi cho học tỷ của cô, tâm sự với cô ấy, làm công tác tư tưởng cho cô ấy nhé.”
Hạ Mộc khựng người: “Học tỷ bị làm sao?”
Thẩm Lăng: “Cô ấy không sao cả, chẳng qua tôi hút thuốc bị cô ấy đúng lúc tóm được, giận dỗi với tôi gần hai tuần nay rồi, đến bây giờ vẫn không chịu để ý tới tôi, tôi vốn định gọi cho cô nhưng lại sợ cô đang bận cuối kỳ không rảnh.”
Chủ yếu sợ tâm trạng cô cũng không tốt, thế nên không có mặt mũi tìm cô.
Hạ Mộc nhịn không được nói câu: “Đáng đời.”
Thẩm Lăng: “……”
Vài giây sau, Hạ Mộc nói: “Lát tôi sẽ gọi cho học tỷ, hẹn ngày gặp chị ấy, nhưng tôi không thể bảo đảm chị ấy tha thứ cho anh ngay.”
Thẩm Lăng ho nhẹ vài tiếng: “Không cần tha thứ ngay, cho tôi vào phòng ngủ là được.”
Hạ Mộc: “……”
Thẩm Lăng: “Được rồi, không nói chuyện này nữa.”
Anh lại nhìn về phía Kỷ Tiện Bắc, suy nghĩ hai giây: “Cô giúp tôi, tôi cũng tặng cô một bất ngờ.”
Hạ Mộc mỉm cười: “Bất ngờ gì thế?”
Thẩm Lăng: “Chờ tôi, cô đừng lên tiếng.” Anh mở loa ngoài, ấn tắt màn hình di động.
Anh bỗng lớn tiếng hô: “Hey hey hey, mọi người im lặng nào.”
Phòng yên tĩnh lại, đều nhìn về phía anh: “Có chuyện gì thế?”
Thẩm Lăng: “Em gái tôi lại bày trò mới.”
Mọi người: “……” Em gái Thẩm Lăng là quỷ nghịch ngợm, bọn họ đều nhìn con bé trưởng thành.
“Nhóc con lại bày trò gì?”
Thẩm Lăng: “Bắt tôi dùng tiếng Tây Ban Nha nói anh yêu em thì con bé mới đi ngủ.”
“Cũng tại anh chiều con bé nó quen, thế anh mau nói đi, nếu không con bé thi đại học không tốt lại đổ tội lên người anh.”
Thẩm Lăng: “Tôi không biết tiếng Tây Ban Nha.”
“Tam ca biết đó.” Người ngồi bên cạnh Nhậm Ngạn Đông chỉ chỉ Nhậm Ngạn Đông.
Thẩm Lăng: “……”
Nếu anh bảo Nhậm Ngạn Đông nói, Hạ Mộc còn không trực tiếp xé chết anh.
Nhậm Ngạn Đông vừa rồi đang chuyên chú trả lời thư từ, không chú ý bọn họ nói gì, anh cất di động ngước mắt: “Biết cái gì?”
Đường Văn Tích: “Tiếng Tây Ban Nha đó, em gái Thẩm Lăng đòi nghe Thẩm Lăng dùng tiếng Tây Ban Nha nói anh yêu em mới chịu đi ngủ, nếu không sắp thi đại học rồi, có khả năng con bé không thi tốt được.”
Nhậm Ngạn Đông nhìn về phía Thẩm Lăng, trong lòng Thẩm Lăng hiện lên từ ‘đậu má’, nhìn Nhậm Ngạn Đông ra hiệu, dùng khẩu hình miệng nói hai từ Hạ Mộc.
“Bảo Kỷ Tiện Bắc ghi âm cho anh đi, rất đơn giản, anh học là thuộc ngay thôi, giọng Tây Ban Nha của Kỷ Tiện Bắc chuẩn hơn tôi.” Nhậm Ngạn Đông nâng ly rượu vang trong tầm tay nhấp một ngụm, nhìn về phía Kỷ Tiện Bắc.
Thẩm Lăng chạy nhanh tới chỗ Kỷ Tiện Bắc: “Tôi bật ghi âm sẵn rồi, cậu mau nói đi, nếu không tiểu tổ tông kia lát lại nổi cáu.” Đưa thẳng đến bên miệng Kỷ Tiện Bắc.
Màn hình di động tối đen, không nhìn thấy bất cứ thứ gì.
Kỷ Tiện Bắc nhìn chằm chằm màn hình di động vài giây, thấp giọng nói một câu với loa điện thoại.
Thẩm Lăng cất di động: “Cảm ơn.” Lại nói với bọn họ: “Mọi ngươi ăn trước đi, không cần đợi tôi, tôi ra ngoài gọi cho em gái tôi đã.” Anh rời khỏi phòng.
Mọi người trong phòng tiếp tục trò chuyện uống rượu, không ai để trong lòng chút chuyện nhỏ này.
Nhậm Ngạn Đông thờ ơ ăn đồ ăn trên bàn, vừa rồi câu nói tiếng Tây Ban Nha kia mọi người đều nghĩ là anh yêu em, chỉ có mình anh biết, câu Kỷ Tiện Bắc nói là “Bà xã, yêu em”.