Biên tập: Bảo Bảo.
Khương Dã lạnh lùng nhìn hắn bao nhiêu, hắn lại càng cười vui vẻ bấy nhiêu, sau đó cúi đầu hôn lên môi Khương Dã.
Khương Dã cố gắng tránh né, vung tay định đấm hắn.
Hắn nghiêng đầu tránh đi, chế trụ hai tay Khương Dã thật chặt, rồi rút đôi tất từ trong túi quần ra trói hai tay Khương Dã.
Cậu bị hắn khóa chặt trên tường, hệt như một chú bướm bị đóng đinh.
Cách vách là phòng của Bạch Niệm Từ, tiếng nói chuyện văng vẳng truyền tới.
Nhà trọ này cách âm quá kém, đến nỗi mọi âm thanh đều rõ mồn một bên tai.
“Cẩn thận, không khéo là bị bọn họ nghe thấy đấy.” Cận Phi Trạch hôn vành tai cậu.
“Cách, xa, tôi, ra.” Khương Dã gằn từng chữ.
Cận Phi Trạch làm lơ, “Khương Dã, cậu không tuân thủ hẹn ước, không trả lời tin nhắn của tớ, không nghe điện thoại tớ, còn lén chạy trốn, đổi sim điện thoại, tớ giận lắm.
Tớ phải phạt cậu mới được.”
“Phạt thế nào?” Khương Dã cười khẩy, “Chặt tôi ra sao? Đồ điên.”
Cận Phi Trạch lấy một món đồ nhỏ xíu bằng cao su từ trong túi ra.
Khương Dã nhìn chằm chằm thứ này, hơi nhíu mày.
Nó có hình giọt nước, toàn thân nhẵn bóng, nhỏ nhắn và tinh xảo.
“Trong đó có máy định vị vệ tinh, dù cho cậu ở nơi nào tớ cũng có thể tìm được cậu.
Đừng cố gắng hủy nó làm gì, một khi tớ mất định vị của cậu thì điện thoại tớ sẽ tự động báo động.”
Khương Dã thờ ơ hỏi: “Cậu không sợ tôi vứt nó đi à?”
“Cậu không vứt được,” Cận Phi Trạch khẽ thì thầm bên tai cậu, “Bởi vì tớ muốn cậu nuốt nó.”
Nuốt nó, thứ đồ lớn như vậy, có khi nào cậu mắc nghẹn chết không? Cận Phi Trạch làm cái quái gì vậy? Khương Dã cảm thấy lạnh cả người, nhìn hắn với ánh mắt không thể tin nổi.
Cận Phi Trạch lôi Khương Dã lên giường, Khương Dã định tấn công hắn, song hắn lại nghiêng đi để giảm bớt lực công kích, nắm đấm của Khương Dã đều vung vào không khí.
Hắn đẩy cánh tay Khương Dã, làm cậu ngã xuống đệm giường.
Tên này hình như từng luyện Thái Cực Quyền, Khương Dã hoàn toàn không đánh lại hắn.
Hắn ép Khương Dã nằm trên giường, rút một sợi dây giày khác cột hai tay của cậu vào đầu giường.
“Buông tôi ra,” Khương Dã nghiến răng nghiến lợi, “Cậu có tin tôi kêu cứu không!”
“Đương nhiên cậu có thể kêu rồi,” Cận Phi Trạch ngâm nga cười nói, “Nếu cậu muốn bị người ta nhìn thấy bộ dạng này của mình thì cứ việc.”
Hắn cởi thắt lưng của Khương Dã ra, kéo quần xuống, mông của Khương Dã lộ ra ngoài không khí.
Cạnh giường có một chiếc gương to, hình ảnh vòng eo thon gọn trắng nõn cùng cặp mông của Khương Dã lồ lộ ra trong gương.
Cậu là một chàng thanh niên vừa trổ mã, vòng eo săn chắc, cơ bắp gầy guộc, dáng người cao gầy như cây trúc, tuy cứng cỏi nhưng lại rất dễ gãy.
Đôi chân để trần trong không khí lạnh lẽo khiến Khương Dã rùng mình một cái.
Cậu vừa thẹn vừa giận, đến mức run cả người.
Khương Nhược Sơ làm mẹ đơn thân nuôi cậu một quãng thời gian rất dài, cậu đã học cách tự lập từ khi còn rất sớm, lúc 5 tuổi đã biết tự tắm rửa mặc đồ, chưa bao giờ lõa thể trước mặt người khác.
Lần trước ở tàu hàng, dù cho từng bị làm nhục một lần, song lúc ấy Khương Dã hoàn toàn mất ý thức.
Bây giờ là lần đầu tiên cậu bị người khác nhìn thấy mình khỏa thân trong trạng thái vô cùng tỉnh táo.
Khương Dã bắt đầu thỏa hiệp, thử dỗ dành Cận Phi Trạch, “Tôi bảo đảm lần sau nhất định giữ lời.”
“Không được, tớ bảo phạt là phải phạt.” Cận Phi Trạch ra vẻ công chính liêm minh.
Kế đó, Cận Phi Trạch mở tuýp kem dưỡng da tay ra, bắt đầu mát xa lỗ hậu của cậu.
Khương Dã ngửi thấy mùi hoa anh đào nồng đậm kia thì nhanh chóng nhận ra được hắn ta sắp làm chuyện gì, ngọn lửa xấu hổ và giận dữ thoắt cái bùng cháy đốt cả cơ thể cậu.
Mặt và cần cổ cậu đỏ bừng, ngay cả thân thể cũng đỏ ửng lên.
Cậu quá mẫn cảm, chỉ cần chạm nhẹ vào thôi đã run lên.
Mấy người trong “tư liệu học tập” kẻ thì tô son trét phấn, người thì mặt mày dữ tợn, không xứng xách dép cho Khương Dã nữa.
Ban đầu Cận Phi Trạch cảm thấy chuyện này thật tẻ nhạt, nhưng bây giờ xem ra nếu là làm với Khương Dã thì có lẽ cũng không tệ lắm.
Hắn vuốt ve vòng eo Khương Dã, như thể đang chơi đùa với một món đồ sứ trân quý.
Một ngọn lửa vô danh bùng lên ở bụng dưới, hình như nó được gọi là dục vọng, cảm giác rất kỳ lạ, nhưng hắn lại cảm thấy vô cùng mới lạ.
“Tiểu Dã, cậu thật là xinh đẹp.”
Động tác của Cận Phi Trạch rất nhẹ nhàng, trong gương phản chiếu hình ảnh gương mặt đang chăm chú của hắn, ánh đèn vàng hắt lên khóe mắt đuôi mày khiến dáng vẻ hắn càng thêm nét dịu dàng.
Gương mặt Khương Dã đã đỏ như trái cà chua, cậu ra sức vùng vẫy, Cận Phi Trạch đè eo cậu lại, không cho cậu giãy dụa.
Không biết Cận Phi Trạch có từng luyện tập