Khi cô cùng Triệu Minh Bân về đến nơi.
Hoàng thượng, Triệu Minh Hiếu và Triệu Minh Triết đều đã trở lại.
Triệu Minh Bân xuống ngựa rồi bế cô xuống.
"Các con không sao chứ? Không bị thương chỗ nào chứ?" thái hậu tỏ rõ vẻ lo lắng mà hỏi han
"Con không sao.
Người đừng lo." Triệu Minh Bân quay trở lại dáng vẻ dịu dàng mà nói
"Vậy còn Tịnh Kỳ, không sao chứ con?" thái hậu hỏi thêm
"Tịnh Kỳ không sao.
Tịnh Kỳ đã khiến thái hậu lo lắng..." cô còn chưa nói dứt câu thái hậu đã gật gù quay sang Triệu Minh Bân
"Con đó, sức khoẻ không tốt còn cứng đầu.
Con từ nhỏ đã không thể lên ngựa, chắc giờ mệt lắm phải không?"
"Con không sao đâu thái hậu."
"Không sao gì chứ, đi vào đây với ta." thái hậu vừa nói vừa kéo Triệu Minh Bân vào trong lều
"Thái tử phi đã hoảng sợ một phen rồi, về cung nghỉ ngơi đi." hoàng hậu nói thêm rồi cũng đi vào trong lều nơi hoàng thượng đang nghỉ ngơi
"Dạ..." chữ dạ của cô vừa thốt ra nhưng rồi lại nhỏ dần rồi biến mất
Cô chỉ biết cắn chắn môi mà nuốt cục tức này xuống.
Rõ ràng cô là người gặp nguy hiểm hơn nữa cô cũng đâu muốn.
Tại sao đông người như vậy không ai đi lại để thái tử đi, giờ lại quay sang mặt nặng mày nhẹ với cô.
Lần đầu đi săn mà như vậy thì cứ xác định sẵn đây là lần cuối.
Cô mang mặt mày ủ rũ trở về hoàng cung.
Lại như bao ngày, ở trong Đông Cung nhàm chán này.
Cô như một con chim bị nhốt trong lồ ng vậy.
Hai ngày sau mọi người cũng trở về.
Kế đó là lễ thành hôn của Triệu Thanh Hạm.
Hôn lễ được tổ chức long trọng, từ trong cung đến khắp kinh thành ai ai cũng hân hoan, vui mừng với hỷ sự này.
Triệu Thanh Hạm trong bộ đồ tân nương đỏ rực lộng lẫy, kiêu sa xuất giá.
Ai cũng nói thất công chúa xinh đẹp như hoa như ngọc khi diện bộ y phục này nhưng cô lại chỉ thấy đau lòng.
Màu đỏ tuy đẹp nhưng có vẻ gì đó rất bi thương.
Sau khi Triệu Thanh Hạm không còn ở trong cung.
Cô cũng mất đi một vị tỷ tỷ ngày ngày bầu bạn với mình.
Cô thật sự rất muốn đến thăm Thanh tỷ nhưng cô là thái tử phi.
Căn bản không thể đến Mã gia.
Thu đi đông đến.
Mùa đông năm nay đến sớm hơn năm trước cũng lạnh lẽo hơn năm trước.
Triệu Quốc và Ôn Quốc bất hoà, sau nhiều lần đàm phán không thành liền giao tranh.
Triệu Minh Hiếu nguyện cầm binh xuất trận, thỉnh cầu này ngay lập tức được hoàng thượng phê chuẩn.
Cứ vậy, vào ngày tuyết đầu mùa.
Triệu Minh Hiếu cầm trong tay sáu vạn binh mã lao ra tiền tuyến dẹp loạn.
Thái hậu kể từ ngày đó cũng lâm bệnh.
Tuy bệnh nhưng ngày ngày người vẫn chép kinh khấn phật cầu bình an cho Triệu Minh Hiếu.
"Thái hậu, người luôn từ bi, một lòng hướng phật.
Nhưng sức khoẻ của người mới là quan trọng." hoàng hậu nói với nét mặt lo lắng lộ rõ
"Phải đó thái hậu.
Thần thiếp biết người ngày đêm lo lắng cho lục hoàng tử nhưng người cũng không nên lao lực quá độ như vậy." Vệ quý phi nói thêm, nghe câu này thái hậu đang chép kinh mới bỏ bút xuống mà nói
"Minh Hiếu đang vì Triệu Quốc ta mà cầm binh đánh giặc.
Phật tổ ắt sẽ phù hộ người có lòng.
Sức khoẻ ta ra sao ta hiểu rõ nhất.
Về hết đi." thái hậu nói với ánh mắt tức giận hiếm thấy
"Thần thiếp xin cáo lui." Hoàng hậu và Vệ quý phi đồng thanh nói rồi lui ra ngoài
"Sao con còn chưa đi?" thái hậu nhìn cô mà nói
"Thái hậu, con có một thắc mắc."
"Nói đi."
"Phật tổ thật sự có thật sao? Người thật sự sẽ đáp lại chúng ta nếu chúng ta thành tâm sao?"
"Đương nhiên."
"Vậy...!con có thể theo người.
Hàng ngày chép kinh khấn phật được không?"
"Nha đầu này, con quan tâm đ ến phật pháp từ bao giờ?"
"Người Mông Cổ bọn con vốn tin vào thần linh.
Hơn nữa con cũng muốn cầu cho đất nước không còn chiến tranh, muôn nơi có thể được thái bình, muôn dân an cư lạc nghiệp."
"....Cuối giờ Dần sáng mai đến khấn phật cùng ta."
"Dạ, Tịnh Kỳ xin cáo lui."
"Đi đi." cô nghe vậy liền cung kính lui ra
Cô cùng Cầm Liên trở về Đông Cung.
Từ sau khi Triệu Thanh Hạm xuất giá, hôm nay cô mới cảm thấy vui vẻ lên một chút.
"Sao người đột nhiên lại muốn khấn phật."
"Nghĩ ra chuyện để làm cũng tốt thôi mà Cầm Nương.
Hơn nữa, ta từng chứng kiến cảnh chiến loạn từ nhỏ.
Những dũng sĩ ngã xuống nơi chiến trường ấy có thể là nhi tử hiếu thuận, hoặc là vị lang quân như ý thậm chí là phụ thân của những đứa bé đang trông ngóng họ từng ngày.
Nếu phật tổ thật sự linh thiêng như vậy thì sớm muộn cũng sẽ khiến chiến tranh kết thúc."
"Người có lòng như vậy, thần linh chắc chắn sẽ chứng giám." Cầm Liên dịu dàng nói
Kể từ hôm đó, cô ngày ngày theo thái hậu đi dâng hương bái phật.
Lúc rảnh rỗi sẽ ngồi chép kinh.
Những ngày tháng ấy cứ yên bình trôi qua.
Mùa đông giờ cũng đã đi, mua xuân tới khiến ngự hoa viên trăm hoa khoe sắc.
Đêm tất niên, từ thái hậu, hoàng thượng đến hoàng hậu, các vị phi tần cùng hoàng tử, công chúa đều có mặt đầy đủ.
Ai cũng diện lên mình những bộ lễ phục lộng lẫy, chỉ riêng cô không thích chúng vì quá nặng người.
"Chẳng phải có tin thắng trận rồi sao, khi nào thằng bé mới về đến nơi chứ." thái hậu hơi sốt ruột mà nói
"Mẫu hậu, người an tâm đi.
Minh Hiếu sẽ sớm về đến nơi thôi." hoàng thượng an ủi nhưng không làm vơi đi phần nào vẻ lo lắng trên gương mặt thái hậu
Cô thì chỉ tập trung vào những món ăn ngon trước mắt mà thưởng thức, lâu lâu cũng không quên nhìn về phía Triệu Thanh Hạm.
Tỷ ấy đang mang thai, sắc mặt trông rất khó coi.
"Muội ăn từ từ thôi kẻo nghẹn." Triệu Minh Bân nhẹ nhàng nhắc nhở
"Hoàng huynh cứ để muội ấy ăn.
Ai biết được bữa ngon lúc nào kết thúc." Triệu Ngữ Yên dùng lời lẽ mỉa mai mà nói nhưng gương mặt vẫn hiền từ
"Ngự trù hôm nay cũng ngon lắm đó hoàng tỷ, đâu thể trách được muội ấy." Triệu Minh Triết nói rồi đưa nguyên đ ĩa thịt sang bàn cô "Ăn nhiều một chút." Triệu Minh Triết nói không ra tiếng, cô chỉ có thể nhìn khẩu hình miệng khiến cô vui như được mùa liền gật đầu lia lịa lại
Triệu Ngữ Yên nói không lại chỉ đành im lặng.
Nhưng sắc mặt biến đổi rõ rệt.
Lúc này, một bóng người cao lớn bước vào, là Triệu Minh Hiếu.
Huynh ấy đã thay từ bộ giáp