Ăn uống xong, cô đi tắm rửa rồi mới được vào tẩm điện thị tẩm.
Do là lần đầu, cô căn bản không có kinh nghiệm, càng không biết ứng xử sao cho đúng.
Mấy tháng trước, Triệu Minh Triết vẫn còn như oan gia với cô, vừa thoải mái nói chuyện vừa không cần phải câu nệ như bây giờ.
Nhưng bây giờ lại thành phu thê, cô thật tình không thích ứng kịp.
"Nàng đang nghĩ gì vậy?" Triệu Minh Triết vừa nói vừa khẽ vuốt tóc cô
"Người đã bao giờ nghĩ, chúng ta sẽ có ngày này chưa?"
"Sao đột nhiên nàng lại hỏi vậy?"
"...Không có gì."
"Tịnh Kỳ, nhìn ta." Triệu Minh Triết nói rồi lấy tay hơi xoay mặt cô lại, lúc này ánh mắt của cô lẫn Triệu Minh Triết đều nhìn nhau.
Tình thế này là lần đầu cô trải qua nên bất giác bị đỏ mặt, cô cảm nhận rõ thân nhiệt mình đang nóng lên vội chùm chăn xoay người về phía khác "Ngại rồi."
"Người còn trêu ta!"
"Ta chính là thích dáng vẻ này của nàng.
Nàng không biết đâu, khi nàng ngại hay tức giận, hai má nàng đỏ lên thật sự rất đáng yêu."
"A Triết!"
"Nào.
Ta đã là phu quân của nàng rồi.
Còn gọi ta như vậy?"
"Ta thích đó.
Được không?"
"...Được được.
Nàng thích là được."
"Mà ta có điều thắc mắc."
"Nói đi."
"Rốt cuộc trong hậu cung này, tâm người đặt ở đâu? Trữ Tú Cung, Hàm Phúc Cung, hay Trường Xuân Cung?"
"Ở chỗ nàng."
"Ta không đùa đâu A Triết."
"Ta nói thật lòng mà."
"....Ta không tin."
"Ta là nam nhân đại trượng phu, nhất ngôn cửu đỉnh.
Nàng lại dám không tin?"
"Người trước giờ hở chút là trêu chọc ta, người với ta ở cạnh như oan gia vậy."
"Nàng đó, ngốc hết thuốc chữa.
Nếu ta không yêu nàng thì đêm nay đến cung của nàng làm gì."
"Cũng đúng...!muộn rồi.
Ngày mai người còn phải thượng triều đó." cô nói xong liền nhắm chặt mắt lại
"Xem nàng kia, có vị hoàng hậu nào như nàng chứ." Triệu Minh Triết thấy dáng vẻ của cô thì bật cười thành tiếng nhưng rồi cũng im lặng
Mấy tháng sau, Triệu Minh Triết gần như đêm nào cũng tới cung của cô.
Thi thoảng sẽ đến các cung khác nhưng hôm sau liền sai người đem nào là bảo vật nơi này, nơi kia tiến cống, còn có điểm tâm, hay trang sức, y phục.
"Nương nương người xem, hoàng thượng đúng thật là thương người nhất." Cảnh Luân nói nhưng cô cũng chỉ cười nhẹ đáp lại
Cô không giống những nữ nhân khác, thứ cô muốn không phải những thứ này.
Minh Đức hoàng đế năm thứ hai.
Đã hai năm trôi qua, các phi tần trong hậu cung vẫn vậy, từng người từng người lần lượt mang thai.
Chỉ có cô là mãi không có động tĩnh.
"Cầm Nương, người nói xem.
Tại sao mãi ta vẫn không có thai?"
"Nương nương, người đừng vội.
Con cái là duyên số.
Cũng đã đến giờ uống thuốc rồi, hoàng thượng đặt biệt căn dặn mỗi ngày người đều phải uống hai bát thuốc.
Tốt cho thân thể, dễ mang thai."
"Ừm." cô gật đầu nhẹ rồi uống cạn chén thuốc đó
Hai năm qua, tình cảm của cô dành cho Triệu Minh Triết cũng ngày một nhiều hơn.
Nhưng cô vẫn mong ngày nào đó có thể tự do hơn một chút.
Tuy là hoàng hậu, làm chủ lục cung, mẫu nghi thiên hạ nhưng đây không phải nhưng thứ cô mong muốn.
Tối hôm đó.
"Tịnh Kỳ."
"Thần thiếp tham kiến hoàng thượng." cô thấy Triệu Minh Triết thì vội hành lễ
"Đứng dậy đi.
Ta có bất ngờ cho nàng." Triệu Minh Triết nói rồi nhìn về phía đằng sau, Cảnh Giang đang bưng hai bộ thường phục
"Sao lại có thường phục ở đây?"
"Nàng thay đồ đi.
Chúng ta xuất cung, đón thất tịch."
"Thật sao?"
"Ừm.
Mau lên." nghe Triệu Minh Triết nói vậy cô không kìm được mà vui mừng ra mặt nhưng vẫn phải giữ đúng lễ nghi
Thay sang bộ thường phục đúng thật là thoải mái hơn nhiều.
Vu Diệp và Bạch Phong xuất cung cùng cô và Triệu Minh Triết.
Đường phố vẫn náo nhiệt như xưa, nhất là vào buổi tối.
Khung cảnh thật sự rất tráng lệ.
Triệu Minh Triết kéo cô đến một tiệm trang sức vì nhìn trúng cái gì đó trong khi ánh mắt cô không rời khỏi được cây kẹo hồ lô bên kia.
"Nàng xem, mẫu đơn vàng này cao sang, quyền quý.
Rất hợp với nàng." Triệu Minh Triết vừa nói vừa cài lên tóc cho cô
"Thật vậy sao?"
"Vị phu nhân này đúng là cao sang, quý phái nhưng lại thanh tao.
Phu nhân, người thử cây trâm hoa quế này của tôi xem." ông chủ vừa nói vừa đưa ra cây trâm
"Không cần đâu.
Ta lấy cây trâm này." Triệu Minh Triết nhìn cũng không thèm nhìn cây trâm kia liền nói rồi kéo tay cô rời đi để cho Bạch Phong trả tiền
"Thiếp hợp với hoa mẫu đơn thật sao?" cô hỏi lại
"Đương nhiên..." Triệu Minh Triết nói rồi nghĩ gì đó lại ghé vào tai cô nói nhỏ "Nàng là hoàng hậu của ta, đương nhiên là quốc sắc thiên hương.
Mẫu đơn này hợp với nàng nhất." nghe vậy cô cũng chỉ cười không đáp lại "Bình thường nàng lén ra khỏi cung là đi đâu chơi hả?"
"Minh Bội Quán.
Sao vậy?"
"Vậy tới đó đi.
Mời phu nhân dẫn đường." Triệu Minh Triết nói khiến cô bật cười nhưng rồi cũng dẫn Triệu Minh Triết tới Minh Bội Quán
"Tiểu Quế, lâu lắm mới thấy cô tới.
Đây là?" Bội Sam vội nói
"Đây là phu quân của ta.
Bạch A Triết, còn đây là Bạch Phong." cô đáp
"À, ra vậy.
Cô lên lầu đi, ta sẽ mang rượu lên ngay."
"Thanh ca có trên đó chứ?"
"Tất nhiên rồi." Bội Sam cười đáp
Nghe vậy cô liền hí hửng đi lên lầu.
Đã lâu lắm rồi cô không được vui vẻ như vậy.
"Tiểu muội muội...!Hoà..." Quách Nghĩa Thanh nhìn thấy cô thì nói nhưng rồi lập tức thay đổi sắc mặt, lời còn chưa thành câu đã bị Triệu Minh Triết cắt ngang
"Quách công tử, lại gặp nhau rồi.
Lần trước chưa giới thiệu, ta là Bạch A Triết.
Còn đây là đệ đệ ta Bạch Phong."
"....Ah...! Bạch công tử, mời ngồi." Quách Nghĩa Thanh nói rồi cô cùng Triệu Minh Triết ngồi đối diện với huynh ấy còn Vu Diệp và Bạch Phong ngồi bàn bên cạnh
"Nghe phu nhân nhà ta kể về công tử đã lâu, nay mới có dịp gặp mặt.
Đúng là có duyên thật."
"Đúng vậy.
Đúng vậy." Quách Nghĩa Thanh gượng gạo trả lời "....Ta nhớ ra trong nhà có việc gấp, xin phép cáo lui trước."
"Ơ..." cô ngơ ngác không hiểu chuyện gì xảy ra mà thốt lên
"Vậy hẹn Quách công tử lần sau đàm đạo." Triệu Minh Triết nói
"Thanh ca, để ta tiễn huynh." cô nói mà không thèm liếc đến Triệu Minh Triết một cái liền đi theo Quách Nghĩa Thanh xuống lầu "Thanh ca.
Thanh ca ca."
"Tiểu muội muội của ta ơi.
Làm ơn đừng đi theo ta nữa."
"Huynh làm sao vậy?"
"Ta hỏi muội, vị trên kia là gì của muội?"
"Phu quân của muội."
"Vậy thì muội là hoàng hậu, đúng chứ."
"Huynh biết rồi?"
"Ta đã sớm đoán ra muội và tiểu Diệp không phải người ở đây.
Lại còn thường lén lút.
Nhưng ai có ngờ đâu.
Muội lại là hoàng hậu."
"Nhưng sao huynh biết...!người đi cùng muội là hoàng thượng?"
"Tiểu Diệp không nói với muội, một năm trước ta đã vô triều làm quan.
Yết kiến hoàng thượng nhiều lần sao? Ta còn vừa được phong là tướng quân nữa đó."
"Huynh vào triều làm quan? Còn là quan võ sao?"
"Ta phải theo phụ thân ta chứ."
"Xin lỗi huynh, để huynh khó xử rồi."
"Ta không dám nhận đâu."
"Thanh ca! Cho dù thật sự ta là ai, nhưng dù sao huynh cũng nhận ta