Hôm Bạch Tố Trinh rời huyện Tiền Đường, mấy ả đàn bà đều âm thầm buông lỏng chiếc roi trong nhà xuống. Tuy hàng xóm xung quanh ra tiễn nàng nhiều nhưng trên mặt ai nấy đều mang ý ngập tràn vui mừng rất rõ ràng. Bạch nương nương vẫn giữ thái độ thờ ơ với chuyện này như cũ. Xưa nay, có biết bao bậc Đế vương dẫu có lập nên chiến công tuyệt vời đi nữa vẫn khó tránh bị người đời lên án kia mà, huống chi chỉ là một Bạch Tố Trinh nàng.
Có điều, xưa nay Bạch nương nương cũng chẳng phải là một người rộng lượng, vừa ra tới cửa còn dặn dò Tiểu Hôi ở lại trông nhà rằng: “Nhớ kỹ mấy kẻ đốt pháo cho ta đấy.” Nói rồi một tốp ba người cứ thế lên đường.
Vì Bạch Tố Trinh có danh tiếng Bạch đại tiên lúc trước nên có vài thứ mang theo bên mình, giờ ra ngoài dĩ nhiên nàng không chịu để đôi chân phải phí sức. Nàng thuê một chiếc xe ngựa, khoang xe rộng rãi, bên trong xa hoa lộng lẫy, ngay cả người đánh xe cũng là một chàng trai dáng vẻ vô cùng đàng hoàng tử tế. Nếu không phải do thiền sư Pháp Hải xanh mặt can ngăn, chỉ e nàng còn định mạ một lớp vàng trên viền xe nữa cơ.
Thật ra, dựa theo tính tình của thiền sư Pháp Hải thì ngay cả xe hắn cũng không chịu ngồi ấy chứ. Chẳng qua là chuyện của huyện Nhân Hòa gấp lắm rồi, nếu lại mất thời gian đường xá thì chỉ sợ lại xảy ra thêm chuyện gì khác nữa mà thôi. Tuy huyện Nhân Hòa ở ngay cạnh huyện Tiền Đường nhưng có một đoạn đường ở giữa là đường núi rất khó đi. Tính theo tốc độ đi bộ của người bình thường, nhanh cũng phải mất ba đến năm ngày. Xe ngựa của Bạch nương nương chạy liên tục suốt ngày đêm nên chỉ mất một ngày một đêm đã vào tới thành rồi.
Có thể thấy được rằng, trên thế gian này, không có tiền là không được.
Lúc ấy trời đã về khuya, Bạch nương nương và thiền sư Pháp Hải dẫn theo Linh Hoa nghỉ chân ở một nhà trọ trong huyện. Ăn uống ngủ nghỉ đương nhiên vẫn phải tốt. Bạch Tố Trinh muôn tiền biển bạc cứ thế bao hơn nửa nhà trọ lớn ấy.
Đã lâu không gặp được vị khách giàu có như vậy nên chưởng quỹ Phương Ngộ Tài của nhà trọ cười tít cả mắt. Ông ta vừa dẫn người vào trong vừa đi trước tỏ vẻ ân cần, đôi mắt lim dim, nói: “Công tử vừa đưa phu nhân vào, ngay lập tức tiểu nhân đã cảm nhận được phong thái ngời ngời không giống người thường của hai vị rồi. Tuy chỗ này của tiểu nhân không lớn lắm nhưng phong thủy lại tốt nhất huyện Nhân Hòa này đấy ạ. Hai vị cẩn thận dưới chân, chỗ này có một bậc cửa đấy… Tiểu thiên kim cũng xinh xắn quá, lớn lên chắc chắn sẽ lại là một người đẹp giống phu nhân cho mà xem. Có điều, ngài đã vào đây ở, tiểu nhân cũng không thể không nhiều lời đôi câu. Dạo gần đây tình hình trong huyện không được yên ổn cho lắm, hay có trẻ con bị mất tích, mà đều là những đứa trẻ tầm năm, sáu tuổi này đấy ạ. Ngài nhớ trông chừng con gái mình cẩn thận.”
Câu nói này của Phương Ngộ Tài vừa khéo chọc phải mục đích của hai người, Tố Trinh lập tức tiếp lời hỏi: “Những đứa bé đó bị mất tích ở đâu vậy? Lúc chúng ta tới cũng có nghe được vài tin đồn, nếu chưởng quỹ không bận thì có thể vào phòng ngồi kể cặn kẽ cho bọn ta nghe một chút.”
Phương Ngộ Tài vội vàng theo chân đi vào, kể: “Khách quý bằng lòng nghe, tiểu nhân đương nhiên biết gì nói nấy. Nhưng chuyện này ấy mà, phải kể lại từ khoảng nửa tháng trước…”
Phương Ngộ Tài kể Bạch Tố Trinh rằng, huyện Nhân Hòa vốn là một huyện rất thái bình, đừng nói đến chuyện lớn như trẻ con bị mất tích, ngay cả trộm cắp vặt vãnh cũng vô cùng hiếm ấy chứ. Thế nhưng nửa tháng trước bỗng có một người phụ nữ trong thôn tới nha huyện báo án, bảo rằng cô con gái năm tuổi nhà mình bị mất tích trên đường. Tri huyện đã lâu không gặp một chuyện lớn như vậy, bèn lập tức dẫn người đi điều tra, bắt được một đám con buôn. Đánh cũng đánh rồi, mắng cũng mắng rồi, nhưng không một kẻ nào kẻ chịu nhận, tất cả đều kêu mình không làm. Nhắc đến chuyện này cũng lạ lùng, những đứa trẻ đó đều mất tích vào đêm khuya khoắt. Dạo đầu có mấy đứa trẻ ham chơi, đến khi chạy vào trong núi bắt sâu, nghịch châu chấu thì bị mất tích. Sau đó các phụ huynh trông nom chặt hơn, không ai dám đi lên núi nữa, thế nhưng đứa trẻ này thì lại mất tích ngay trong sân nhà mình.
Bạch Tố Trinh rót cho Phương Ngộ Tài một chén trà: “Ý của chưởng quỹ là mấy đứa bé bị mất tích dạo trước mất tích ở trên núi, sau đó không ai dám đi tới đó nữa thì trẻ con trong huyện mới bị mất tích ư?”
Phương Ngộ Tài vỗ đùi: “Chính là thế ạ. Có điều sau đó đám trẻ này vô duyên vô cớ lại được tìm về ở vùng ngoại ô, tri huyện đại nhân lập tức hỏi han, kẻ nào đã bắt cóc bọn chúng. Kết quả là cả đám trẻ hỏi gì cũng đều nói không biết.”
Ngón tay trỏ của Tố Trinh đặt trên mặt bàn vẽ từng vòng từng vòng tròn nhỏ, nàng như có điều suy nghĩ mà hỏi Phương Ngộ Tài: “Vậy ngọn núi trên huyện Nhân Hòa có tên là gì?”
Chưởng quỹ đáp: “Xưa giờ nó không được đặt tên, bọn tiểu nhân chỉ biết núi này đã có từ rất lâu rồi. Vì từ xa nhìn lại
nó có hình dạng giống con hạc tiên, thế nên mọi người đều tự gọi nó là núi Hạc Phong ạ!”
Núi Hạc Phong à?!
Bạch nương nương nhăn mày, dường như đang nghĩ trong đám yêu tinh có kẻ nào từng tới núi Hạc Phong gây chuyện hay không.
Thấy phu nhân không nói, chưởng quỹ cũng không biết mình có nói sai cái gì không. Cả căn phòng lặng ngắt như tờ dễ khiến người ta cảm thấy lúng túng, ông ta đưa mắt nhìn xung quanh một chút, thấy “phu quân” của “Bùi phu nhân” đang sắp xếp đồ đạc cách đó không xa.
Nghĩ kỹ lại thì từ lúc bước vào đến giờ vị Bùi công tử này hình như chưa từng nói lời nào, kể cả khi “Bùi phu nhân” nói chuyện với lão, Bùi tướng công cũng chỉ ở cạnh đó sắp xếp đồ đạc mà thôi. Hai người mang theo kha khá đồ đạc, mấy cái rương gỗ lớn, chẳng biết bên trong là cái gì nữa. Cơ thể Bùi công tử trông có vẻ gầy yếu ấy vậy mà chuyển đồ cũng không thấy thở gấp chút nào.
Có lẽ bấy giờ Bùi công tử thấy đã sắp xếp dồ đạc ổn thỏa rồi mới lặng lẽ bước vào, hắn xách ấm trà trên chiếc bàn nhỏ chỗ hai người lên và tự mình ngồi bên đó khoan thai chậm rãi uống.
Phương Ngộ Tài thấy cũng nên chào hỏi vị “trụ cột gia đình” này một câu, thế là lão bèn híp mắt cười hỏi: “Xin hỏi một nhà ba người các vị tới đây là thăm người thân, hay là thăm bạn bè vậy ạ?”
Nhưng không biết là do tiếng nói chuyện của Phương Ngộ Tài to hay là do “Bùi công tử” không ngờ tới ông ta sẽ nói chuyện với mình nên ngụm nước trà hắn vừa với uống vào lập tức bị sặc lên. Sau khi hết sặc rồi, trên mặt hắn vẫn còn thoáng nét run run, ho khan mấy tiếng mới trả lời: “Đó không phải con gái ta.”
Chưởng quỹ nghe xong, nụ cười trên mặt cũng sựng lại, vội nói tiếp: “Vậy chắc là cháu gái rồi nhỉ? Vẫn hay nói cháu gái thường theo cậu mà, ngài nhìn diện mạo cô bé này xem, chắc chắn là…”
“Bùi công tử” lại trả lời: “Cũng không phải cháu gái ta.”
Suýt nữa thì Phương Ngộ Tài đã phun ra một câu, không lẽ đứa bé ấy là ngài nhặt trên đường chắc, thế nhưng ngoài miệng chỉ có thể đỡ lời: “Thế… chắc là người thân của phu nhân rồi. Tiểu nhân chưa từng thấy người đàn ông trong gia đình sắp xếp đồ đạc bao giờ, có thể thấy được tình cảm của ngài và phu nhân thắm thiết vô cùng.”
“Bùi công tử” vừa đưa chén trà đến miệng, lại lập tức buông xuống. Bình thường hắn là người trầm tĩnh, ít nói, những lúc nói nhiều, đương nhiên là để bảo vệ “danh dự” của mình. Thiền sư Pháp Hải chỉ nghiêm nghị ngồi trên ghế chỉ vào Bạch Tố Trinh đang thoải mái đong đưa chân mà nói: “Mối quan hệ của ta và nàng ta không hề tốt đẹp chút nào cả. Ta sắp xếp đồ đạc là vì nàng ta căn bản sẽ không sắp xếp, nàng ta cũng không phải…”
“Không phải gì cơ?”
Bạch nương nương ngồi bên cạnh xem “kịch hay” một lúc bỗng mở miệng ngắt lời, một thân lụa trắng chuyển từ trên ghế thướt tha bước đến đối diện hắn, nói: “Chẳng qua cũng chỉ chưa sinh được con trai cho chàng mà thôi, suốt ngày kêu không phải cái nọ, chẳng phải cái kia. Còn nói nữa chỉ e cô vợ này chàng cũng không chịu nhận chứ gì?”
Vừa nói, nàng còn vừa bước tới thân mật kéo kéo áo tiểu hòa thượng hai cái, sau đó mặt đầy áy náy mà nói với chưởng quỹ: “Dạo gần đây tính tình tướng công ta không được tốt lắm, chưởng quỹ đừng để ý. Lát nữa bảo nhà bếp chuẩn bị chút đồ ăn nhé, một nửa mặn một nửa chay. Dạo này cơ thể ta không khỏe, không ăn được đồ ăn dầu mỡ gì đâu.”
Chưởng quỹ luôn miệng vâng dạ, lại lén nhìn vị bên cạnh Tố Trinh, sắc mặt hắn đúng là không tốt thật, ông ta lập tức không dám ở lại lâu, nhận lời căn dặn xong vội vàng chuồn nhanh như làn khói.
Thiền sư Pháp Hải còn đang muốn giải thích nhưng chẳng còn thấy bóng người nữa, hắn lại quay mặt nhìn sang Bạch Tố Trinh, nàng đang cười đầy vẻ tiểu nhân đắc ý. Thế là hắn cũng chẳng thèm uống trà nữa. Đóng cửa, khóa lại, ngồi niệm kinh trong phòng mình.
Tới giờ cơm, Bạch nương nương lại vắt chân bước đến dưới cửa sổ phòng hắn, lười biếng hỏi: “Bị ta chọc giận bèn không thèm ăn uống nữa luôn à?”
Hai ánh nến chập chờn trong phòng, một lúc sau, cửa sổ mới chầm chậm mở hé ra một khe nhỏ, một cánh tay chuẩn xác lấy đi hai chiếc bánh bao trên tay Bạch Tố Trinh. Sau đó ngập ngừng một chút, lấy nốt món chay trên tay kia, rồi “ầm” một tiếng đóng cửa sổ lại.
Một đêm yên lặng.
Hết chương 22