Mạn Kim Sơn

Đầu bị sưng rồi!


trước sau

Sau khi hòa thượng ngốc thu thanh xà trở về thì đầu bị sưng to một cục.

Thật ra cái bát vàng kia rất nặng, Bạch Tố Trinh đùa giỡn không nặng không nhẹ, đến khi về mới phát hiện đầu của tiểu hòa thượng bị sưng vù thành một cái u to đùng.

Vốn dĩ Bạch nương nương còn định đi hỏi han con thanh xà một chút, bởi nàng cảm thấy, cái đồ vô lại mặc đồ xanh đó rất có thể là tiểu Thanh. Kết quả là vừa nhìn thấy cái u trên đầu thiền sư Pháp Hải, nàng không còn tâm trí đâu mà đi hỏi nữa, nàng vắt đôi chân dài rề rà đi đến phòng hắn để bôi thuốc cho hắn.

Trước kia, khi chưa làm trụ trì, thiền sư Pháp Hải cũng đã đi khắp nơi, bắt rất nhiều yêu, trải qua tam tai bát nạn, bị thương uống thuốc cũng là chuyện bình thường mà thôi. Lúc Bạch Tố Trinh cầm chiếc bình sứ trắng bước vào, hắn vẫn đang ngồi khoanh tròn trên chiếc đệm cói mà thành tâm niệm kinh.

Ánh nến trong phòng chập chờn theo cánh cửa mở, đầu thiền sư Pháp Hải  bóng loáng, cục u trên đầu theo ánh nến mà lúc sáng lúc tối. Bạch nương nương vắt chân bước vào, đóng cửa, chốt khóa lại, đặt bình sứ xuống bàn, xắn ống tay áo phải lên chuẩn bị bôi thuốc.

Thấy dáng vẻ của nàng thiền sư Pháp Hải cũng lập tức hiểu, hắn nhíu mày một cái, né đầu sang nói: “Ta không cần bôi thuốc đâu.”

Bạch Tố Trinh cũng nhíu mày theo, cà lơ phất phơ gác một chân lên chân kia, ngoẹo đầu sang một bên nhìn hắn nói: “Là không cần bôi thuốc, hay là không cần ta bôi thuốc cho?”

Thiền sư Pháp Hải liếc nhìn Bạch Tố Trinh nói: “Không cần cô bôi thuốc.”

Bạch nương nương ghé lại gần nhìn hắn chằm chằm, đôi mắt phượng híp lại, cười như không cười, dải lụa trắng từ cổ tay chầm chậm xoắn lửng, cho thấy rõ ràng là muốn trói hắn lại.

Thiền sư Pháp Hải ngẩng đầu nhìn xà nhà.

Hắn không muốn đánh nhau với Bạch Tố Trinh lắm, từ núi Nga Mi cho đến huyện Tiền Đường, lần nào đánh nhau xong hắn cũng phải sửa mái nhà. Bạch Tố Trinh lại là kẻ chỉ biết mở to mắt nhìn người ta sửa, lần này lũ yêu tinh kia không có ở đây, hiển nhiên người sửa vẫn chỉ là mình mà thôi.

Thiền sư Pháp Hải còn nửa cuốn kinh văn chưa hiểu, không muốn hơn nửa đêm lại trèo lên sửa những lỗ thủng trên nóc nhà, chỉ đành tức giận đặt chuỗi hạt châu trong tay xuống, cầm thuốc trên bàn tới.

Thuốc trong chiếc bình sứ trắng này vẫn là lọ thuốc mà lần trước lúc Bạch Tố Trinh bị thương hắn đã đưa cho nàng dùng. Nó là loại thuốc được tinh chế từ những thứ thượng hạng, là do Thánh thượng đã thưởng cho cha hắn, rồi cha hắn đưa lại cho hắn.

Thiền sư Pháp Hải vẫn luôn mang bình thuốc theo bên mình, cho tới nay cũng chưa từng dùng. Hắn cũng không hiểu sao lần đó thấy nàng bị thương, hắn lại đưa cho nàng dung nữa.

Trong phòng thiền sư Pháp Hải không treo gương đồng, cũng chẳng có vật dụng gì có thể dùng để soi được, hắn bèn dùng ngón tay sờ trên đầu một cái, sờ phải chỗ đau thì dốc ra một ít thuốc bột rồi xoa lên đầu.

Bạch Tố Trinh thấy vậy cũng không ngăn cản hắn, chỉ tiện tay kéo cái gối trên đầu giường hắn mà ôm vào ngực, chớp chớp mắt nói.

“Ngài làm sao bôi lên được chứ?”

Thiền sư Pháp Hải nói: “Cứ như vậy mà bôi lên thôi.”

Nói xong, khum tay lại, ụp thuốc bột lên đầu một cái, mặc dù hơi lệch một chút nhưng hơn nửa cũng đắp trúng rồi, chỉ còn chút thuốc bột dư lại rơi xuống thành hai vệt trên đầu.

Bạch Tố Trinh tròn mắt nghẹn lời mà nhìn, không ngờ tới tiểu hòa thượng lại ngốc nghếch như vậy. Nàng mím môi rồi bật cười mà nói: “Liệu có phải người xuất gia đều ngu ngốc giống như ngài không thế?”

Thiền sư Pháp Hải không hiểu nàng đang cười cái gì, hắn đưa tay lau trán một cái, cả tay dính thuốc bột, cũng bật cười theo.

Khuôn mặt chú tiểu thanh thuần tuấn tú, khi cười có hai má lúm, đôi mắt sáng ngời, mang theo vẻ sạch sẽ trong sáng y như một đưa trẻ vậy. Bạch nương nương ngồi một bên nhìn, đôi chân dài vắt lên nhau khe khẽ động một cái.

Nàng hơi muốn nói với hắn rằng: Ngài cười lên rất ưa nhìn.

Nhưng nàng còn chưa nói, ngay vào lúc tiểu hòa thượng ngước mắt nhìn nàng, nàng lười biếng bò dậy khỏi chiếc đệm cói. Vạt váy trắng bị nàng kéo lê trên đất cũng cuộn xoay lại tạo thành một đường cong đẹp đẽ, Bạch Tố Trinh thướt tha nói với thiền sư Pháp Hải: “Nếu bôi thuốc xong rồi thì cũng đến lúc tới thăm vị yêu tôn đại nhân kia một chút xem sao rồi đấy nhỉ.”

Thiền sư Pháp Hải đặt chiếc bát vàng kia ở trong phòng khu phía bắc.

Hai người đi thẳng tới sau nhà, vừa mới đẩy cửa phòng ra một kẽ nhỏ đã thấy thanh xà trong hình dạng con rắn đang cãi nhau với năm con quỷ trong bát rồi.

Nửa người con yêu bị ép trong bát, duy có nửa phần trên là vươn lên được thì cũng chỉ đến được miệng bát. Cái đầu rắn của nó còn bị thương, đó là do Bạch Tố Trinh dùng thanh bảo kiếm Hùng Hoàng của mình đập vào nửa bên trán nó.

Trước đó nó là một công tử nho nhã trong động yêu, giờ đây, giọng nói vẫn nho nhã, chẳng qua là nghe có vẻ không được tốt lắm. Nó há miệng mắng: “Cái lũ không có nghĩa khí, chỉ là mấy lá bùa vớ vẩn đã bán đứng ta rồi, cẩn thận sau khi ra khỏi đây ta giết hết đám bọn bây đó! Có phải chuyện ta bị thương cũng là do bọn bây nói cho cô ta biết không hả?!”

Năm con quỷ kia nói: “Không phải đâu, bọn tiểu nhân chưa nói mà. Xương cốt ngài không đươc tốt, cả ngày lẫn đêm đều mang vẻ bệnh tật, chẳng phải người khác vừa nhìn đã nhận ra ngay hay sao chứ?”

Thanh xà tức
giận, cái đầu rắn chỉ hận không bò ra ngoài ngay lập tức được, mắng: “Cái gì mà bệnh tật ngày đêm hả? Nếu không phải vì cứu bọn bây thì ta đây lại để con cá chép tinh kia đánh bị thương chắc?”

Năm con quỷ nói: “Đó cũng là do ngài cướp phụ nữ của người ta trước đấy chứ, nếu không nó đâu tự dưng bắt bọn tiểu nhân làm gì? Nó cũng chẳng ăn được kia mà.”

“Đúng vậy, ngài cả ngày chỉ biết phong lưu vui vẻ, cũng chẳng hiểu nuôi mấy ả phụ nữ kia có cái ích lợi gì nữa.”

“Nuôi cũng toàn là những kẻ không thể cùng chung sống hòa bình với nhau nữa chứ. Hễ có người tới, gặp kẻ khác là muốn đánh, lần trước còn có tám nữ yêu đánh nhau ngay trong động nữa, chẳng phải họ còn đánh cả ngài đấy sao?”

Thanh xà rụt “cổ” không nói, cuối cùng nó nghển đầu lên mép bát, liếc đôi mắt rắn nhìn ra ngoài nói.

“Bạch nương nương cũng có lòng nhỉ, nghe hết rồi thì mời vào nói chuyện đi thôi.”

Bạch Tố Trinh cảm thấy rất thú vị, đẩy cửa bước vào, bước chân chậm chạp. Nàng cẩn thận quan sát thân mình nó, đôi mắt nó, toàn thân nó xanh biếc, không có một chút sắc màu khác nào, là một con rắn xanh đẹp đẽ.

Thiền sư Pháp Hải cũng vào phòng ngồi, nói với nó: “Chúng ta không mở kết giới mà ngươi đã nhốt lũ trẻ trong động kia ra đâu, nếu không muốn ta làm mất hết tu vi của ngươi ngay bây giờ thì lập tức thả những đứa trẻ trong ấy ra đi.”

Thế nhưng thanh xà chẳng hề có chút sợ hãi, ngược lại, nó còn khiêm tốn hỏi: “Vẫn chưa biết vị này phải xưng hô thế nào đây?”

Tiểu hòa thương đưa một tay làm lễ phật nói: “Gọi ta là thiền sư Pháp Hải.”

Mỗi khi tiểu hòa thượng nói với người lạ rằng, cứ gọi ta là thiền sư Pháp Hải, Bạch nương nương lại vô cùng buồn cười.

Nàng cảm thấy hắn hình như rất thích ra vẻ già dặn thì phải, tự cho rằng bản thân như vậy nhìn rất có dánh dấp uy nghiêm.

Thanh xà nghe xong thì gập thân rắn lại một chút, giống như là hành lễ, vẻ vô cùng biết điều mà đáp lời: “Thất kính rồi.”

Nó nói với hai người rằng, nó có thể thả lũ trẻ kia, còn có thể trả lại linh nguyên đã hút nữa nữa. Điều kiện tiên quyết ấy là, Bạch Tố Trinh và thiền sư Pháp Hải phải thả nó và năm con quỷ kia ra.

Trên tay nó cũng không hề dính máu, lần này là vì bị con chép tinh kia đánh cho nguyên khí bị thương nặng nên mới dùng đến hạ sách này mà thôi. Nay nó cũng đã bình phục rồi, cũng chẳng phải thật sự muốn lấy mạng những đứa trẻ kia, dù cho hai người không tới, nó cũng vẫn định sẽ trả lại cho lũ trẻ kia.

Lời thanh xà nói nửa giả nửa thật, nhưng chuyện nó bị thương nặng là thật. Còn về chuyện có phải nó lấy linh nguyên để trị thương thôi, chứ không phải có tâm tư lấy linh  nguyên để tăng tu vi hay không, thì chẳng ai biết rõ được.

Đêm hôm ấy, cả nhóm ba người lại lên núi Hạc Phong một chuyến nữa, thanh xà giữ lời thả đám trẻ kia ra. Nó nhốt bọn trẻ ở một chỗ cũng vẫn ở núi Hạc Phong, gió núi thổi to lạ thường.

Trước đó Bạch Tố Trinh không để ý, nay nhìn kỹ mới phát hiện, chỗ này gần kề dòng nước. Bên trái đối diện với sông Linh Tuyền, bên phải áp sát một nhánh của hồ tây, không khí ẩm ướt, cây lá um tùm, quả thật vô cùng thích hợp để rắn nước sinh sống, ngay cả nàng cũng có phần muốn dựng nhà cắm trại ở đây luôn.

Thiền sư Pháp Hải lập pháp chú trên người nó, để nó ra khỏi bát, bảo hóa thành hình người, rồi gọi mấy đứa trẻ bị bắt tới. Thanh xà ngồi khoanh chân, làm phép trả lại linh nguyên cho lũ trẻ, chỉ thấy một luồng sáng xanh thoáng qua, sau đó thần chí những đứa bé ngốc kia dần tỉnh táo trở lại.

Thiền sư Pháp Hải báo cho phụ huynh của lũ trẻ đưa chúng về, Linh Hoa vừa nghe nói em trai mình về thì còn đến sớm hơn cả cha mẹ mình, chạy một mạch vào, ôm lấy thằng bé trai gầy yếu chực khóc.

Cả đám trẻ đều được dẫn về cả.

Sau khi thanh xà làm phép xong, vì trong thoáng chốc bị rỗng bởi chỗ linh nguyên đã hút bị nhả ra, nó hôn mê liên tục mấy ngày trời.

Vốn dĩ thiền sư Pháp Hải định nhét nó vào trong bát để giải hóa tu vi của nó, bởi dù gì cũng là một con yêu đã động tới tà niệm, không ai dám chắc nó sẽ không tiếp tục hại người nữa.

Thế nhưng lúc hắn chuẩn bị làm phép thì Bạch Tố Trinh lại ngăn cản.

Nàng nói với thiền sư Pháp Hải rằng: “Ta muốn giữ con yêu này lại.”

~ Hết chương 28 ~

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện