Về lý mà nói, họa này của Hứa Tiên là do Thanh Yến gây ra, thế nên lẽ ra hắn mới là người phải đi mạo hiểm. Nhưng mà xương cốt thân thể của Thanh gia đây lại mỏng manh như tờ giấy vậy, bảo y đi trộm linh chi ấy à, khéo còn chưa kịp cưỡi lên đám mây thì đã bị gió thổi bay mất rồi.
Vả lại, hiện giờ tên này vẫn chưa có nghe lời. Đừng tưởng y luôn cung kính với Bạch Tố Trinh và thiền sư Pháp Hải, thực ra y ủ mưu nhiều lắm.
Chẳng phải chỉ một, hai lần Bạch Tố Trinh bắt gặp thanh xà và năm con quỷ kia “bỏ nhà ra đi” lúc hơn nửa đêm đâu.
Đến giờ Bạch Tố Trinh vẫn nhớ, nàng ngồi trên bờ tường đong đưa đôi chân nhỏ nhắn, hỏi Thanh Yến định đi đâu, tên này mặt dày vô sỉ mà trả lời rằng.
“Hôm nay ánh trăng sáng quá, ta chợt say mê, bèn muốn dẫn theo năm con quỷ đeo bọc theo lượn lờ, chạy quanh thành một vòng, hấp thu chút linh khí trời đất ấy mà.”
Bạch Tố Trinh dứt khoát bắt bọn chúng đeo theo bọc mà chạy ba mươi vòng quanh thành luôn, Thanh Yến trở mặt, lại hóa thân đánh nhau với nàng đến trời u đất ám, rồi lại thua trận chẳng ngoài dự đoán chút nào.
Đây là một kẻ đã quen thói làm “ông” rồi, đâu chịu bằng lòng làm “cháu” được chứ?
Bạch Tố Trinh cũng đã từng nghĩ, bảo Thanh Yến biến thành một cô gái rồi cho y theo bên cạnh mình, nhưng mà Thanh gia kiên quyết rằng mình là một giai thẳng, lại vì đám hồng nhan tri kỷ của y nhiều vô số, thế nên Bạch nương nương cũng ngại việc đám phụ nữ kia xù lông lên, bèn thôi.
Thanh Yến không nghĩ tới thiền sư Pháp Hải cứ ngây ngô ở bên cạnh bọn họ, ấy thế nhưng lại hạ pháp chú xuống người y, uy lực không so được với sợi dây nhỏ trên chân của Bạch Tố Trinh kia, nhưng hễ y có lòng dạ nào khác, nó cũng có thể dằn vặt y đến chết đi sống lại ngay.
Thanh gia cảm thấy vô cùng buồn phiền, mỗi lần đau lòng muốn chết, y đều ở viện phía Bắc uống hai bình rượu Hoàng Thang, rồi ấm ấm ức ức tỉ tê một trận với năm con quỷ.
Mới đây Bạch Tố Trinh bảo y trông nom che chở cho Hứa Tiên cẩn thận, nếu thằng bé mà có bề gì thì y cũng phải chết theo. Thật ra thì Thanh Yến cũng không muốn Hứa Tiên chết, nhưng mà chuyện Bạch Tố Trinh và thiền sư Pháp Hải cùng tới Côn Lôn trộm linh chi này khiến y cảm thấy vô cùng không đảm bảo.
Núi Côn Lôn là chỗ nào chứ hả? Đó là ngọn núi thần nuôi ra bao đời tiên nhân rồi đấy, đương nhiên việc tiên thảo trên núi có thể kéo dài tính mạng không phải là giả, nhưng những thứ trong ấy đâu có dễ làm thân đâu.
Hôm Thanh Yến tiễn Bạch Tố Trinh đi, y đứng ở trước cửa nhà nghỉ mà rớt hai giọt nước mắt.
Đại khái là do y cảm thấy sẽ không còn gặp lại hai người nữa, ba người cũng coi như có chút tình cảm chung sống gần nhau dưới cùng mái nhà suốt mấy ngày qua, y nhìn lại tình cảm ấy mà rơi lệ, thế nên mong bọn họ cũng hãy nhìn lại phần ân tình này của y mà cởi cái pháp chú trên cổ tay ra cho y.
Lại nhắc đến thứ trên cổ tay y kia, y thật sự uất hận vô cùng, nó y như cái gì mà dùi tim đục xương trên giang hồ ấy, cách mỗi tháng lại phát tác một lần, thiền sư Pháp Hải mà không niệm chú giải nó ra, có thể là y sẽ đau khổ đến đứt từng khúc ruột mất.
Thanh Yến nói: “Đường tới núi Côn Lôn này cao xa, ta sẽ ở nhà sắp xếp xử lý ổn thỏa, có điều nếu như pháp chú trên người ta mà phát tác, thiền sư lại không thể trở về, vậy phải làm sao đây? Ta theo hai vị tiên nhân quyết một lòng trung thành, cộng thêm cả năm con quỷ cùng hỗ trợ nữa.”
Bạch nương nương không nhịn được mà ngắt lời, “Nói tiếng người.”
Thanh Yến nói: “Liệu có thể giải pháp chú cho ta trước được hay không, lỡ như hai người thất bại, ta còn có thể giúp hai người nhặt xác bảo toàn thi thể, tốt hơn việc tất cả cùng tắt thở nhiều chứ.”
Bạch nương nương nhìn y cười, gõ đầu y nổi lên một cục màu xanh.
“Tắt thở này! Nhặt xác này! Bà đây tới núi Côn Lôn hơn một ngày là quay lại rồi, đâu ra mất những một tháng hả? Ngươi ở lại trông nom nhà cửa đàng hoàng cho ta, còn dám có tâm tư nào khác, coi chừng ta lột da rắn của ngươi làm ví tiền đó!”
Thanh Yến chỉ đành đưa mắt nhìn về phía thiền sư Pháp Hải, lại thấy hắn chỉ đang chăm chú nhìn ngắm cây cối, y đành yên lặng nuốt lời định nói vào miệng mà thôi.
Hắn cảm thấy, hai kẻ một tăng một yêu này đều chẳng ai bình thường cả. Một kẻ thì oang oang hò hét thích đánh nhau, kẻ còn lại thì im lặng ngây ngốc như khúc gỗ vậy, thực sự là khiến người ta không sao hiểu được họ có thể chung sống được với nhau thế nào nữa.
Lần này Tố Trinh lại treo thiền sư Pháp Hải bay lên núi Côn Lôn, bởi núi Côn Lôn gió thổi khá mạnh, nên sợi dây buộc cũng to hơn mấy lần trước nhiều. Dường như thiền sư Pháp Hải cũng đã quen với kiểu treo như thế này rồi thì phải, cả dọc dường bị Bạch Tố Trinh treo ngang hông như vậy, hắn vẫn cứ hăng hái ngắm mây ngắm trời bình thường.
Bạch Tố Trinh bay một lúc, lại nhìn cái đầu nhẵn bóng của thiền sư Pháp Hải một lúc, cảm thấy thân người trắng bóc của hắn kia phối với bộ tăng bào rộng ấy, quả thật trông hắn chỉ như một đứa bé trong trẻo ngơ ngác mà thôi, nàng không nhịn được mà đưa tay sờ sờ cái đầu của hắn.
Vì bị treo nên thiền sư Pháp Hải không sao phản kháng được, chỉ có thể đưa cánh tay dài lên đập vào bàn tay không đứng đắn của Bạch Tố Trinh. Hai người cứ thế đi một mạch cũng coi như khá là thú vị.
Núi Côn Lôn hay còn có tên là gò Côn Lôn, nổi tiếng là nơi núi tiên đất lành, tiên nhân từ đây bước ra đều có danh hiệu cao trong tiên giới cả.
Bạch Tố Trinh là yêu, mặc dù xưng bá trên mặt đất, nhưng gần như cũng chỉ ngang ngửa với bậc thấp nhất của Cửu Trọng Thiên mà thôi, bởi thế nàng cũng biết ngoan ngoãn khiêm tốn hơn rất nhiều.
Nàng dẫn theo tiểu hòa thượng tìm một nơi tầm thường nhất đoạn sường núi mà hạ xuống, nhìn sương mù núi tiên giăng ngợp mắt mà có phần mơ hồ.
Hai người đều không biết đường, thỉnh thoảng gặp phải đoạn có nhiều lối rẽ thì lại lôi đồng xu ra tung. Mặt chính thì sẽ theo hắn, còn mặt trái thì sẽ theo nàng. Cứ như vậy hai người đoán đường mà đi loạn lung tung cả lên, ấy thế mà họ lại thật sự tìm được kia đấy.
Trong màn tiên khí giăng mờ mịt, một khóm linh chi xinh xắn mọc cạnh vách núi, tán linh chi chỉ chừng hai bàn tay, đón ánh mặt trời bên rìa núi, giống y như chiếc ô giấy dầu đỏ thắm vậy. Tố Trinh lập tức nhảy lên vách núi dựng đứng “hái” ô, tung dải lụa trắng trong tay ra cuốn nó lại, rồi cho nó vào trong túi.
Nếu như câu chuyện cứ phát triển theo hướng thuận lợi như vậy, đương nhiên sẽ khiến một số vai phụ không cam lòng rồi. Bạch Tố Trinh vừa giao linh cho trong tay cho thiền sư Pháp Hải xong thì nghe thấy tiếng hạc đồng đuổi tới nơi
Đó là một con hạc với đôi cánh khổng lồ, lông chim nở nang, tư thế tuyệt đẹp. Sau khi xuống nó còn chậm rãi bước hai bước, vừa dùng mỏ vuốt xuôi những chiếc lông chim bay loạn, vừa tức giận nói.
“Yêu nghiệt to gan, dám tự tiện xông vào núi Côn Lôn trộm linh chi, đúng là to gan làm xằng!”
Những chuyện mà Bạch Tố Trinh to gan làm xằng quả thật không ít, lúc này thấy hạc tiên, chủ yếu là sợ cái đầu của nó mà thôi.
Đây là một loài biết bay, công phu trên trời của nàng không được tốt bằng dưới đất. Tiểu hòa thượng thì cũng chẳng khác nàng, đều là bá vương trên mặt đất mà thôi, trong nhất thời nàng cũng biết gắng làm một
kẻ ngoan ngoãn, thành thật hành lễ một cái, nói.
“Tiên nhân, tín nữ Bạch Tố Trinh tuy chỉ là một con rắn trắng thành tinh ở núi Nga Mi, nhưng vẫn một lòng hướng thiện, trước nay chưa từng làm gì tổn hại đến thiên lý cả. Lần này tới đây trộm linh chi thực sự cũng chỉ là vì cứu mạng người khác mà thôi, vạn mong hạc tiên mở một con đường, để hai người bọn ta về.”
Hạc đồng nói: “Yêu thì vẫn cứ là yêu thôi, có con nào một lòng hướng thiện chứ. Thôi ở đó nói lời ngon tiếng ngọt đi, mau giao linh chi ra đây!”
Bạch Tố Trinh thầm nghĩ, mi thì sao, chỉ là một con gà chân dài thành tinh lớn lên ở trên núi tiên thì chính là tiên rồi chứ gì, ta khác vì là một con rắn thành tinh nên chính là yêu, đơn giản là biên chế khác nhau mà thôi, mi lấy gì mà coi thường ta hả?
Nhưng Tố Trinh tự nhận mình là một người biết thời thế, biết mình không thắng nổi nó, cố gắng có thể kéo dài tới lúc bibi mà không động thủ, nàng đành đau khổ bày tỏ mấy câu.
Hạc đồng vẫn cứ nhìn từ trên cao xuống nghe, nhưng sự chú ý lại chuyển dần từ Bạch Tố Trinh sang thiền sư Pháp Hải.
Nó phát hiện ra từ đầu tới giờ tên tiểu hòa thượng kia cũng chẳng thèm nhìn nó mà chỉ chuyên chú nhìn lom lom vào cây linh chi kia mà thôi. Nhất thời hạc đồng cảm thấy tiên uy của mình bị phớt lờ, nó lạnh mặt nghiêm nghị nói.
“Tên hòa thượng kia nhìn đủ chưa vậy?! Uổng cho ngươi là một người xuất gia, lại hùa theo yêu nghiệt lên núi trộm linh chi nữa ư?”
Lúc này thiền sư Pháp Hải mới để ý tới kẻ “vóc dáng cao to” này, đưa một tay lên làm động tác lễ phật một cái, nói: “Không phải để ta ăn đâu, chúng ta lấy về để cứu người thôi.”
Hạc đồng chưa bắt kịp với câu trả lời thản nhiên của hắn như vậy, nói thì không đúng trọng tâm, nó bực mình ép sát xuống dưới hai bước nói: “Ta nói là, một hòa thượng như ngươi, sao lại hùa theo yêu nghiệt đi trộm linh chi kìa.”
Thiền sư Pháp Hải nói: “À.”
Chỉ mỗi một từ như thế, và hết.
Thật ra hạc đồng đã được coi như là tán tiên của núi Côn Lôn rồi, lại vì là đệ tử dưới trướng của Nam Cực Tiên Ông, thân phận và địa vị so với các tiên đồng khác cũng cao hơn một bậc. Chính là bát tiên tới làm khách, ai nấy đối với nó đều nhất mực cung kính, chưa từng thấy kẻ nào lại “thờ ơ” với nó như vậy hết.
Hạc đồng cũng không hiểu rằng, không phải là thiền sư Pháp Hải thờ ơ, mà vì hắn là người không thích nói chuyện mà thôi.
Bảo hắn và Bạch Tố Trinh tới núi Côn Lôn trộm linh chi, nói đúng sự thật rồi đấy, lại còn bị “bắt tại trận” nữa, hắn còn gì để nói nữa đây?
Trộm đúng là trộm rồi, cũng nói đúng là vì cứu người rồi, điều gì cần nói cũng nói cả rồi, vậy còn muốn nói gì nữa?
Hạc đồng tức muốn chết, nó giận dữ đến mức những cọng lông chim gọn gàng trên mình cũng xù cả lên rồi.
Nó nghiến răng nghiến lợi trợn mắt nhìn thiền sư Pháp Hải nói: “Rốt cuộc ngươi có chút đức hạnh nào của người xuất gia không thế? Vốn dĩ người ta gặp phải yêu nghiệt sẽ diệt ngay, ngươi không những không thu cô ta mà lại còn hùa theo cô ta, còn ra thể thống gì nữa không?!”
Thiền sư Pháp Hải nói: “Bạch Tố Trinh chưa từng giết người, cũng chưa từng làm chuyện gì xấu xa cả. Nàng chỉ coi là yêu thôi, sao gán danh nghiệt cho nàng được?”
Trong mắt tiểu hòa thượng, người, yêu, tiên, quỷ thật ra chẳng khác nhau là bao, cùng lắm chỉ có diện mạo khác nhau mà thôi.
Con người mà có lòng tà ác thì cũng hẳng khác gì ma quỷ cả. Mà yêu nhưng luôn một lòng hướng thiện, hiển nhiên cũng chẳng khác gì tiên. Vạn vật trên thế gian, chẳng ai có thể lựa chọn bản thân mình ngay từ khi sinh ra đã làm yêu hay làm quỷ hết, chỉ là vì xuất thân khác mà đã vội quy kết phân tách thành ba, sáu, chín loại, thực sự là không nên tồn tại đạo ý này.
Thường ngày hắn kháng cự tay chân táy máy của Bạch Tố Trinh, cũng không phải bởi vì nàng là yêu mà xa cách, mà chỉ là vì nàng là nữ, còn hắn là tăng, tuân thủ nghiêm chỉnh theo giới luật thanh quy mà thôi.
Thiền sư Pháp Hải kiệm lời, nhưng luôn mang một đạo lý của riêng mình. Đừng nhìn hắn có vẻ là ngậm bồ hòn làm ngọt, thật ra là thế gian này có rất nhiều chuyện không đủ khiến hắn dể tâm, nếu chạm tới điểm cố chấp của hắn một chút, hắn sẽ dựa theo lý mà tranh luận ngay.
Lần đầu tiên hạc đồng bị một người phàm phớt lờ, nó không sao nuốt nổi được cục tức này, lập tức triển khai thần thương khẩu chiến với thiền sư Pháp Hải.
Hạc đồng nói: “Yêu chính là yêu, không thể để quan niệm vì nó chưa từng làm việc xấu nào làm cho mê muội được cả. Ngươi phải biết rằng, bản chất của bọn chúng chính là yêu tà, sau khi thành tinh, từ trong xương cũng mang theo vảy ngược làm phản, đám moi ruột móc tim gan trong nhân gian đều là lũ yêu tinh đấy, ngươi nói thế nào về chuyện này đây?”
Thiền sư Pháp Hải nói: “Loài người cũng có kẻ ác đấy thôi, liệu có phải vì mấy kẻ giết người thì lập tức coi những người khác đều là kẻ giết người hay không?”
Hạc đồng cả giận nói: “Ngươi đúng là già mồm át lẽ phải! Nhân gian tự có lục đạo luân hổi, có tuần hoàn nhân quả, kẻ ác sau khi chết hiển nhiên sẽ phải vào địa ngục A Tỵ, hoặc trở thành súc vật, tự họ có số phận định đoạt cả rồi.”
Thiền sư Pháp Hải nói: “Trở thành súc vật chính là do kiếp trước làm kẻ xấu. Bản thân tiên nhân vốn cũng là chim, cũng là do oan nghiệt kiếp trước chưa tan hết, thế nên kiếp này mới đến đất lành núi tiên để tu thân dưỡng tính còn gì? Vậy ngài cũng đừng nên lúc nào cũng nóng giận là được đấy.”
Hạc đồng suýt chút nữa ngất xỉu vì tức giận, mỏ nhọn của nó bỗng dúi xuống nói to: “Bản tiên chính là được đất lành sinh, núi tiên nuôi, sao có thể đưa ra so sánh với đám phàm phu tục tử kia được chứ? Ngươi đang hạ nhục bản tiên đấy à?”
Thiền sư Pháp Hải niệm một tiếng: “A di dà Phật, Phật gia nói chúng sinh bình đẳng, không phân chia giàu nghèo, cao thấp, không so đo cao sang hèn mọn, sao có thể coi là hạ nhục ngài được chứ?”
Bởi vậy mới nói, thực sự là không nên tùy tiện dây vào người không thích nói chuyện làm gì cả, bởi người ta không nói gì, có thể chỉ là để bảo vệ danh dự cho người tranh cãi với họ mà thôi.
Hết chương 31