Lúc này K đang đứng bên ngoài cửa định vào đưa tài liệu giúp cho Tô thị thì nghe được mọi chuyện.
Cậu nhếch môi cười, xem ra nghe được một tin thú vị rồi đây.
K quay đi sau đó đưa tài liệu đến phòng nhân sự rồi ra ngoài.
Tuyết Đồng ở ngoài xe ngồi chờ cậu với vẻ mặt có chút không vui lãm.
K vào xe sau đó quay xuống nhìn Tuyết Đồng: "Tiểu thư! Có một người cũng muốn đối phó Mân Nhi"
"Là ai?"
Tuyết Đồng vừa nghe liền hỏi K, cậu cười: "Kiều Chính Sâm! Ông ta muốn con gái mình được gả vào Long Gia cho nên đã tìm người dạy Mẫn Nhi một bài học"
"Cô ta đúng là đi đâu cũng có kẻ thù! Nếu có người giải quyết thì không cần tôi nhúng tay vào nữa.
Nhưng mà K, cậu cho thêm vài người trà trộn vào dạy cho cô ta biết hậu quả khi dám lấy đồ của tôi"
Tuyết Đồng nhìn K lạnh lùng nói.
Tuyết Đồng thật sự rất căm ghét A Mẫn.
Những thứ đáng lý là của Tuyết Đồng cô nhưng A Mẫn lại cướp mất.
Nếu đã có người ra tay thì cô ta sẽ lợi dụng cơ hội này khiến A Mẫn mất đi toàn bộ sự tin tưởng từ Ngạo Thiên.
"Tiểu thư yên tâm! Nếu cô muốn thì tôi sẽ làm, chỉ cần tiểu thư nói là được.
"
K cười, nụ cười có chút hạnh phúc.
Tuyết Đồng thấy nụ cười đó thì cũng có chút xao xuyến nhưng lại làm ra vẻ như không có gì.
Cô ta nhìn K: "Về thôi! Tôi rất mong chờ màn kịch này đấy"
"Được! Tôi chở tiểu thư về"
K nói xong thì lái xe đi, chạy một đoạn Tuyết Đồng mới nói thêm một câu: "KI Về sau gọi tôi là Tuyết Đồng đi, chúng ta biết nhau rất lâu rồi.
Gọi tiểu thư xa lạ lãm!"
"Ừm!"
K tâm trạng lúc này có chút vui, nhưng mà là vui thật hay giả vờ thì không ai biết được.
[.
.
] Màn đêm cuối cùng cũng đã đến.
A Mẫn sau khi tắm xong đã mặc một chiếc đầm hai dây màu đen ngắn ngang gối.
Lúc này Ngạo Thiên vẫn còn bên phòng làm việc cho nên phòng của anh chỉ có một mình cô.
Đang ngồi trên giường không biết làm gì thì có tiếng bước chân.
Cô liền nằm xuống giường nhưng do động vết thương nên hơi đau tí, tuy nhiên may mắn vết thương đã lên da non rồi.
Lúc nằm xuống do hơi vội nên chiếc đầm từ ngang gối giờ đã ở nửa đùi.
Cô mặc kệ, nếu ngồi dậy sửa sẽ không kịp nên đánh liều thôi.
Cô nhắm mắt lại, tiếng của cánh cửa cho cô biết có người đã mở ra và đóng lại.
Lúc này cô giả vờ như đã ngủ say, chiêu này cô làm lúc nào cũng thành công nên rất tự tin.
"Ngủ rồi sao?"
Nghe giọng thôi là biết Ngạo Thiên rôi.
Anh ngồi xuống giường sau đó lấy tay vén tóc A Mẫn lên.
Anh nhìn thấy A Mẫn mặc đồ ngủ như vậy thì có chút nhíu mày nhưng sau đó lại nằm xuống cạnh cô thì thâm: "Mặc như vậy lại còn ngủ say, em là đang quyến rũ tôi đó sao?"
Quyến rũ cái đầu anh! A Mẫn muốn cãi lại nhưng không dám, bởi vì cô muốn kiểm chứng cho nên phải diễn cho thật.
Vì nằm một tư thế hơi mỏi lưng nên cô xoay người lại đối diện với Ngạo Thiên, mắt vẫn nhắm lại như một người đang ngủ say.
Nếu là phụ nữ khác, trong trường hợp này anh sẽ làm lơ, hoặc một phát súng tiễn ngay lên đường.
Nhưng với A Mẫn lại khác.
Lần trước vì A Mẫn đã khiến anh không kiềm chế được mà suýt vượt giới hạn, bây giờ cô lại còn dám ngang nhiên ngủ thoải mái thế này.
Ngạo Thiên đưa tay ôm eo A Mẫn nhích lại gần sau đó hôn trán cô: "Nếu em đang giả vờ, tôi sẽ hôn em đấy!"
A Mẫn đã quyết tâm thì phải làm cho được.
Cô vẫn nằm im thở đều, Ngạo Thiên thấy vậy liền cúi xuống hôn môi cô một cái nhưng cô không có phản ứng.
Thật ra thì nội tâm cô đang gào thét lắm cơ, nhưng lại không thể nào làm được gì.
"Xem ra là em ngủ thật rồi! Nhìn em lúc ngủ thật chỉ muốn ăn thôi.
"
Ngạo Thiên vừa nói vừa vuốt tóc khiến A Mẫn nổi hết cả da gà.
Anh bất chợt di chuyển tay chạm vào vai cô, nơi vết thương vừa lên da non.
Anh chỉ nói đủ hai người nghe nhưng giọng có chút tự trách bản thân: "Là tôi khiến em để lại sẹo rồi!"
Cô nghe vậy thì cũng không vui lắm, cô không trách Ngạo Thiên chuyện này.
Thấy anh tự trách như vậy thì cô ôm chặt anh sau đó nói: "Thiên!"
Ngạo Thiên nghe vậy liên nhìn A Mẫn nhưng cô vẫn ngủ say.
Lúc này anh không tự chủ mà ôm chặt cô sau đó thì thâm: "Xin lỗi! Là tôi khiến em như thế này.
Nhưng em yên tâm, tôi sẽ bảo vệ em bằng cA Mẫng mình.
"
Nghe vậy cô chỉ muốn mãi mãi như lúc này, bởi vì cô không muốn xem đó là một điều thoáng qua.
Như vậy cô đã đúng, lúc thấy chiếc hộp gỗ cô đã cảm thấy nghi ngờ