Tôi chăm chú nhìn Triêu Lộ, không muốn bỏ qua bất cứ một biểu cảm nào trên gương mặt xinh đẹp như ngọc ấy.
Trong lòng tôi gợn lên một nỗi thất vọng, những mong rằng Triêu Lộ sẽ lập tức chối bỏ mối quan hệ với Thành An, và điều đó có thể đem lại ít nhiều hy vọng cho Đông Ly...
Ôi, tôi muốn lừa ai vậy chứ?
Kể cả Triêu Lộ có nói một trăm lần rằng nàng không hề quen biết Thành An thì sao tôi có thể không nhìn ra được sự thật phía sau khoé môi đang run run lên kia?
Tuy nhiên tôi có thể xác định được một điều, như những gì mà Triêu Lộ đang thể hiện cùng câu nói "Thành An là một người bạn cũ" thì có vẻ như hai người họ chưa gặp lại nhau thì phải.
"Chuyện này có liên quan tới Đông Ly sao?"
Ồ, lại nữa.
Tôi tỉnh bơ đáp: "Đâu có, tự nhiên em thèm ít bánh khoai nên nhờ Đông Ly chạy đi mua thôi mà."
Thực ra Triêu Lộ cũng khá tinh ý, đoán được tôi cố tình xua Đông Ly đi chỗ khác, từ đó suy luận ra rằng con bé và Thành An có "gì đó".
Ngoài ra, ngay từ lúc chúng tôi vừa đến quán trà này, dường như Triêu Lộ luôn tìm cách hỏi han về cuộc sống của tôi trong thời gian qua. Chỉ có điều theo thứ trực giác chó gặm của tôi thì mục đích của nàng không hề đơn thuần chỉ là quan tâm.
Bởi vậy, tôi không còn cách nào khác mà trả lời một cách chung chung, không tiết lộ quá chi tiết về bản thân.
Sau câu hỏi về Thành An, Triêu Lộ không còn tỏ ra nhiệt tình như ban đầu nữa. Chúng tôi nói thêm vài câu chuyện vô thưởng vô phạt, một lúc sau thì Triêu Lộ đứng dậy, nói rằng có việc gấp nên cần phải đi ngay và hẹn tôi ngày khác gặp lại.
Thậm chí... nàng còn không tò mò vì sao tôi lại nhắc đến Thành An. Hoặc là... nàng vốn đã rõ việc tôi và Thành An có quen biết rồi?
Xâu chuỗi các sự kiện lại với nhau... tôi đồ rằng Thành An chính là vị hôn phu khi xưa của Triêu Lộ.
Y đã lợi dụng Triêu Lộ để đạt được điều gì đó, Triêu Lộ tổn thương nên rời khỏi kinh thành lấy chồng khác, bỏ lại Thành An sống trong nỗi đau đớn mất người yêu.
Nhiều năm trôi qua, Thành An vẫn không thể thoát nổi cảm giác tồi tệ, ngày đêm mong ngóng tìm được Triêu Lộ để chuộc lại lỗi lầm.
Sau đó thì như mọi người đã biết, bằng cách nào đó mọi "manh mối" dẫn đến trấn Thiên Hưng, rồi tới căn nhà nhỏ của Dương Gia mà tôi và Đông Ly từng tạm thời trú ẩn. Thành An đoán rằng rất có thể tôi đã gặp Triêu Lộ nên mới tìm đến để hỏi thăm.
Không ổn!
Nếu tất cả những điều trên là sự thật... và hiện tại hai người Thành An - Triêu Lộ đều đang ở Thăng Long, đặc biệt nếu họ có cơ hội trùng phùng thì Đông Ly...
Lòng tôi như lửa đốt, bất giác bước theo hướng Triêu Lộ vừa đi.
Do tôi chạy ra ngoài cửa quá đột ngột nên người đang bước tới không kịp tránh né. Kết quả, cằm của người nọ đập thẳng vào đỉnh đầu tôi, hắn ta ngã ngửa ra sau còn tôi thì lao mặt về phía trước.
Đối với tình huống bất ngờ như thế này, không hiểu sao phản xạ của tôi biến thành con số không tròn trĩnh.
Đợi mãi mà vẫn chưa ngã, tôi nhận ra cổ áo mình đã được phía sau tóm lấy với tốc độ kinh hoàng. Thân mình tôi hợp với mặt đất một góc khoảng bảy mươi độ, thoát khỏi cú ngã dập mặt trong khoảnh khắc.
Người kia chỉ dùng một tay đã có thể giữ được tôi, thấy không còn vấn đề gì liền kéo ngược trở lại.
Tôi trợn mắt, thở phào một cái rồi nở một nụ cười thương mại, quay người nói: "Cảm ơn..."
Ô kìa?
Huệ Vũ vương Trần Quốc Chẩn híp mắt thành một đường chỉ dài, nhìn tôi đầy phán xét.
Chỉ sợ cậu ta đòi xử mình tội vô lễ, tôi vội vã chào hỏi: "Vương vạn phúc! Ngọn gió nào đưa vương tới... ấy..."
Ánh nhìn của Trần Quốc Chẩn không dừng lại ở tôi quá lâu, cậu ta ngước mắt lên phía trước, gương mặt dài thườn thượt lại mang nét thẫn thờ, trông hơi ngốc nghếch.
Tôi vỗ vai Trần Quốc Chẩn, cũng nheo mắt nhìn theo: "Vương không sao chứ?"
Cậu ta hừ lạnh, cằn nhằn: "Con gái con đứa, mắt cô để lên trời à?"
Tôi đang nhìn gái đấy, có được không?
Dĩ nhiên tôi không dám nói câu này ra miệng mà chỉ cười xòa, luôn miệng xin Huệ Vũ vương thứ lỗi. Cậu ta nhếch miệng, lầm bà lầm bầm câu gì đó mà tôi nghe không rõ, chỉ loáng thoáng thấy nhắc đến Trần Thuyên.
Không muốn dính líu tới tên đại vương vui giận thất thường này nên tôi im lặng động não tìm một cái cớ, định bụng để Đông Ly sống chết mặc bay mà bỏ chạy một mình.
Còn chưa kịp nghĩ ra lý do nào thuyết phục thì Trần Quốc Chẩn đột nhiên nắm lấy vai tôi lắc mạnh, hai mắt như phát sáng: "Ngay cả Thượng hoàng cũng từng nói rằng cô rất kỳ quặc!"
Tôi: ...
Xin hỏi đức Huệ Vũ, tôi là trò đùa của cậu đấy à?
Mà hình như lần nào chạm mặt Trần Quốc Chẩn tôi cũng đều bị cậu ta chọc tức thì phải. Đấy, nói được hai câu thì câu nào câu nấy đều là chửi tôi chứ có được lời nào tốt đẹp đâu?
Quốc Chẩn chớp chớp mắt, hạ giọng: "Niệm Tâm này, cô có biết... ba que không?"
"Ba...que?" Tôi nhíu mày.
Cậu ta gật gật đầu, trên mặt ánh lên niềm hy vọng.
Tôi há miệng, dù rất cố gắng ngăn cản chính mình nhưng vẫn phun ra mấy lời mỉa mai: "Ba que này có cần lá để xỏ không thế?"
Trần Quốc Chẩn nhíu mày, bảo: "Vì sao lại xỏ lá?"
Nghe vậy tôi mới ngẩn người, chẳng lẽ không phải cậu ta mắng tôi là đồ xỏ lá ba que?
Tôi không dám đùa cợt với Quốc Chẩn nữa, vội thẳng lưng nghiêm túc nghe cậu ta nói.
Đột nhiên, Quốc Chẩn ngẩng phắt đầu lên, nhìn về phía sau lưng tôi một cách chăm chú rồi hỏi một câu không đầu không đuôi: "Thường ngày cô ngủ vào giờ nào?"
Tôi: ?
Này đức Huệ Vũ, có thể nói chuyện bớt xoắn não đi một chút không?
Cậu ta gắt: "Trả lời ngay!"
Tôi hết hồn: "Khoảng... ờ, khoảng cuối giờ Tuất."
Quốc Chẩn gật đầu rồi xoay một trăm tám mươi độ, chân bước nhanh như thể gắn tên lửa vào mông. Chỉ thấy trước mắt là một đám bụi mù, cậu ta biến mất nhanh như lúc mới xuất hiện, bỏ lại tôi đứng một mình với một đống dấu hỏi trên đầu.
Tôi còn chưa kịp hỏi hai anh em nhà cậu đã hết giận nhau chưa mà?
Tiếp theo đó tôi nghe tiếng bước chân dồn dập, lần này không có một Trần Quốc Chẩn thứ hai kéo lại, cả người tôi cứ thế ngã lăn xuống đất, trở thành một chiếc đệm mềm mại cho cô gái vừa mới xô ngã mình.
Tôi chán nản nằm yên không nhúc nhích, trộm nghĩ liệu có phải Trần Quốc Chẩn chạy trốn nạn đào hoa, để tôi lại chịu trận hay không.
Cuối cùng thì cô gái kia cũng đứng dậy, tỳ nữ bên cạnh tốt bụng kéo tôi lên theo, thậm chí còn thay chủ xin lỗi rối rít.
Lúc này Đông Ly đã trở lại, tay cầm một túi bánh còn bốc khói nghi ngút. Con bé hô lên: "Công chúa vạn phúc!"
Tôi ngẩn người, vốn đang bị đám tỳ nữ vây lại nên phải nghiêng đầu mới nhìn ra Huyền Trân đang đứng chống nạnh thở hổn hển, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, không rõ lý do.
Huyền Trân giật mình, xua mấy người tỳ nữ ra sau, ngạc nhiên: "Niệm Tâm?"
Tôi hành lễ: "Công chúa an khang."
Cô ngó nghiêng một hồi rồi quay lại hỏi tôi: "Khi nãy chị nói chuyện với anh Chẩn đúng không?"
Trần Quốc Chẩn chưa hề dặn dò nhờ vả gì nên tôi không chần chừ mà lập tức mách lẻo: "Phải. Hình như Vương thấy công chúa nên bỏ chạy rất nhanh."
Thậm chí còn thể hiện rất đúng tinh thần ba que xỏ lá.
Đông Ly đứng cạnh tôi từ lúc nào, giật giật tay áo hỏi tình hình. Tôi quay đầu nháy mắt với con bé một cái thể hiện rõ ràng không có chuyện gì xấu xảy ra cả.
Quả nhiên, công chúa Huyền Trân nghe vậy thì hít một hơi thật dài, chứng tỏ sự tức giận đã tăng lên gấp bội.
Tôi vốn không quá quan tâm đến chuyện của hai anh em nhà này nhưng Huyền Trân lại quay sang tôi, lớn giọng nói: "Mấy tháng trời rồi đến góc quần của anh Chẩn mà ta cũng không được thấy, chẳng biết là đang làm trò gì mà đến cả Quan gia cũng bao che cho anh ấy!"
"Thế cơ á?" Tôi buột miệng.
Huyền Trân nhìn tôi như người ngoài hành tinh.
"Đã có duyên gặp nhau ở đây rồi, chi bằng chị dùng bữa tối với ta đi!" Cô công chúa nhỏ thoắt cái đã thân thiết ôm lấy tay tôi, nũng na nũng nịu.
Tôi dõi mắt nhìn ra xa, ráng chiều đã nhuộm son cả một vùng trời. Chẳng mấy chốc nữa mà tối.
Ký ức không mấy vui vẻ về hai kẻ biến thái ngày hôm ấy vẫn khiến tôi phải rùng mình, đành nhẹ nhàng từ chối Huyền Trân: "Bây giờ cũng muộn rồi, hôm khác sớm sủa hơn thì tôi sẽ đi ăn cùng công chúa nhé!"
"Tối thì làm sao?" Huyền Trân chu môi, tỏ ý bực bội.
Đông Ly vội thay tôi giải vây: "Dạo gần đây kinh thành xuất hiện không ít bọn vô lại, công chúa nên về cấm cung thôi ạ."
Tôi ngầm đồng ý với con bé. Công chúa Huyền Trân ra ngoài chỉ dẫn theo mấy cô tỳ nữ yếu đuối như thế này đã là nguy hiểm lắm rồi... Mà kể cả cô có thị vệ cải trang đi theo thì tôi cũng không muốn ở ngoài đường lúc trời tối đâu.
Huyền Trân liếc Đông Ly một cái, rõ ràng không hài lòng với việc một đứa gia nhân lại chen vào cuộc trò chuyện giữa tôi với cô.
"Bọn vô lại nào?" Cô bật cười. " Dám thò mặt ra đây ta xé xác cả lũ!"
Qua vài lần gặp mặt ngắn ngủi, tuy tôi đã có được đại khái ấn tượng về Huyền Trân là một cô công chúa vô cùng cá tính nhưng mà... tôi lại không ngờ được là cá tính lại mạnh đến mức này đấy.
Hai anh em Huệ Vũ - Huyền Trân... có lẽ cũng là một nguồn cơn gây ra không ít cơn đau đầu của Trần Thuyên nhỉ?
Huyền Trân khăng khăng muốn kéo tôi đi tìm nhà hàng còn tôi thì chỉ muốn được về phủ trước khi trăng lên, trong lòng than thở vạn câu vạn chữ.
Như thể trời xanh đã nghe được lời cầu khẩn của tôi mà thương xót, ngay sau đó liền "ném" đến một lý do, giúp tôi thoát khỏi sự kiên quyết của Huyền Trân.
Cổ nhân từng nói: Họa vô đơn chí.
Giải nghĩa sang tình cảnh của tôi thì: Ra đường bị người đụng không chỉ một lần.
Ban đầu là Huệ Vũ Quốc Chẩn, đến công chúa Huyền Trân... và rồi tiếp tục bị người khác va trúng.
Cũng may có Đông Ly đứng cạnh nhanh chóng đỡ lấy, không thì tôi lại một lần nữa lăn đùng ra đất rồi.
Khả năng cao là trước cửa quán trà này có phong thuỷ không hợp với bát tự của tôi, chứ làm gì có chuyện đứng yên một chỗ mà nạn đến liên tiếp được?
Những việc xảy ra tiếp theo đây lại càng khẳng định cho nghi vấn này.
Người va vào tôi là một thiếu nữ chừng mười ba, mười bốn tuổi, thân hình gầy đét, gương mặt đen đúa bẩn thỉu.
Dường như con bé đang chạy trốn ai đó, sau khi lao đến thì ngã dúi dụi vào người tôi, nhận ra không chạy được nữa nên lập tức quỳ rạp xuống đất, kêu lên: "Xin các cô hãy cứu con với!"
Lời vừa dứt, khoảng hai, ba tên đàn ông chạy xồng xộc đến, mặt mũi tên nào cũng cáu bẳn bặm trợn. Chắc đến chín phần là chúng đuổi theo cô bé kia.
Ban đầu, mấy tên đàn ông còn có chút e dè không dám tiến tới, đến khi nhận ra chúng tôi chỉ là một đám đàn bà con gái thì đều thả lỏng cơ mặt, từng bước áp sát chúng tôi.
Đông Ly và tôi trao đổi ánh mắt, con bé nhanh chóng tiến lên phía trên để chắn cho công chúa Huyền Trân, còn tôi lập tức kéo thiếu nữ khi nãy ra sau lưng, cảm nhận rõ rệt cả người cô gái đang run lên vì sợ. Cả tôi với Đông Ly đều biết rằng trong tình cảnh hiện tại thì sự an toàn của Huyền Trân phải được đặt lên hàng đầu.
Gã đàn ông đứng giữa khẽ quát, cũng là phát ngôn cho cả bọn: "Con kia, mày ra đây! Hôm nay đừng hòng thoát khỏi tay ông!"
Trong lòng chửi bới không biết nay bước ra khỏi cửa bằng chân nào, ngoài mặt tôi nở nụ cười đặc trưng của dịch vụ chăm sóc khách hàng mà nói: "Các anh đây là...?"
Gã kia thấy thái độ của tôi ôn hoà nên cũng không tiện tỏ ra ghê gớm, chỉ cười cười: "Em gái này, tốt nhất là em nên tránh sang một bên. Cha mẹ con nhãi kia nợ bọn ta một khoản lớn, giờ lấy thân trả nợ thay cha mẹ là điều đương nhiên."
Ô hay, đã hỏi đến đâu mà tự phun hết ra vậy?
Tôi khinh thường, chớp chớp mắt hỏi lại: "Ai cơ?"
"Ai... hả?" Gã đàn ông ngẩn người, chưa tiêu hoá nổi câu hỏi của tôi.
"Chẳng hiểu đang nói đến cái gì luôn." Tôi đảo mắt, quay sang nháy mắt với Huyền Trân một cái.
Với tính cách của cô công chúa này thì nhất định sẽ không chịu rời đi, thậm chí còn có thể tự mình xông lên bảo vệ kẻ yếu thế. Bởi vậy để có thể đảm cho an nguy của Huyền Trân, tôi buộc phải là người lên tiếng trước.
Huyền Trân có vẻ rất thích thú, e rằng cô không thật lòng lo lắng cho thiếu nữ kia mà chỉ mong muốn được một lần "xả thân vì nghĩa" mà thôi.
Một trong hai tên đàn ông đang đứng phía sau tỏ ra mất kiên nhẫn, gầm lên: "Con kia, mày cút ra đây cho tao. Giấy nợ còn ở đây, mày có chạy đằng trời!"
Tôi đảo mắt: "Không biết các anh đang nói chuyện với ai? Ở đây chỉ có mấy chị em chúng tôi thôi, làm gì có con nợ nào chứ!"
Thân hình thiếu nữ kia gầy như que củi, hoàn toàn khuất sau lưng tôi. Thêm vào đó, Huyền Trân còn gạt Đông Ly sang một bên mà tiến lên, nghênh ngang đối đầu ba gã đàn ông không chút e ngại.
Cô khẽ nghiêng đầu, thì thầm: "Bọn vô lại mà chị nói đây hả? Cũng chỉ là hạng tôm cá mà dám to mồm."
Tôi từ chối cho ý kiến. Hơn nữa, tôi hoàn toàn không có ý gây sự đánh lộn gì ở đây, chỉ muốn kéo dài thời gian để có thể thu hút sự chú ý của quan binh đi tuần.
Chỉ là chiêu đánh trống lảng này của tôi không được hiệu quả cho lắm. Gã đàn ông ban đầu đưa tay lên ngăn người anh em phía sau lại, đoạn bảo: "Mày còn dám trốn, tí nữa về tao đốt nhà mày!"
Huyền Trân nghe vậy liền giận dữ mắng: "Hoang đường! Ngay dưới chân thiên tử, trước mí mắt của Đại an phủ sứ mà các ngươi..."
Gã kia nhếch mép ngắt lời: "Hai em gái trông có vẻ cũng là con nhà giàu nhỉ? Tốt nhất là chúng mày đừng có xen vào việc của bọn tao, cẩn thận trong nhà gặp chuyện không may đấy!"
Chỉ nghe thấy tiếng nức nở từ phía sau, thiếu nữ vừa ôm mặt khóc vừa nói: "Cha mẹ tôi nợ tiền các ông lúc nào? Dối trá! Các ông không được đốt nhà tôi..."
Đoạn, cô bé lại bám lấy áo tôi, giương đôi mắt đẫm lệ mà cầu khẩn: "Xin các cô rủ lòng thương cứu con với! Cứ thế này cha mẹ con làm sao có thể siêu thoát..."
"Hay ho quá! Nợ nần xong rủ nhau chết để thoát tội à? Không có đâu!" Gã thứ ba rút một tờ giấy gấp đôi ra từ trong ngực, phe phẩy tỏ vẻ trêu ngươi. "Giấy nợ ở đây, cha mày đã chính tay điểm chỉ..."
Cô bé kia liền gào lên: "Cha mẹ tôi xuống mộ còn chưa được bốn chín ngày, các ông... các ông không được vu oan giá hoạ..."
Nghe giọng của thiếu nữ đã lạc cả đi, tôi chợt nảy ra một ý.
Huyền Trân khá xúc động, bảo tôi: "Bọn này thì cứ phải cho mấy cái gậy mới chịu yên, chị để ta cho vời thị vệ đến. Lần này xuất cung Quan gia cho phép Ngân bài thị vệ đi theo ta đó."
Tôi thấp giọng: "Từ từ đã, công chúa cứ để tôi thử một phen. Nếu không ổn thì cho mấy anh thị vệ đập cho chúng một trận cũng không muộn."
Cô tỏ ra nghi hoặc nhưng vẫn gật đầu.
Đoạn, tôi hướng về phía ba gã đàn ông, tỏ vẻ ngây thơ không biết gì: "Vậy... cha của em ấy điểm chỉ như thế nào?"
Câu hỏi này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của tất cả mọi người, kể cả Đông Ly.
Điểm chỉ thế nào? Dĩ nhiên là dùng ngón tay rồi.
Nhưng đương nhiên, tôi đã hỏi là có lý do của riêng mình. Kể cả khi không đạt được mục đích thì cũng đã có đám thị vệ riêng của Huyền Trân, không cần phải sợ hãi.
Mấy tên đàn ông kia cười với nhau, cho rằng chưa bao giờ thấy câu hỏi nào ngu ngốc đến vậy.
Một gã lên tiếng đáp lời, nội dung đại khái không khác gì tôi vừa suy nghĩ cho lắm: Điểm chỉ là dùng ngón tay áp vào giấy thôi chứ còn có thể là gì?
Tôi liền nói: "Vậy phiền các anh diễn tả lại cảnh cha của Kim điểm chỉ cho chúng tôi xem được không?"
Kim là tên của cô gái đang chịu cái tiếng phải bán thân trả nợ thay cha mẹ. Có lẽ gia đình này cũng nghèo lắm nên mới đặt tên con gái như vậy. (1)
Không biết ba gã đàn ông kia e dè chúng tôi điều gì mà sau khi bàn bạc với nhau xong thì quyết định diễn lại cảnh điểm chỉ thật.
Tôi cảm thấy hơi tức cười nhưng cố gắng không để lộ biểu cảm lên mặt, chỉ đưa tay ra làm động tác "mời".
Tên đàn ông lên tiếng đầu tiên mở tờ giấy chỉ có vỏn vẹn vài chữ, đặt xuống đất rồi in ngón áp út lên vị trí đã có sẵn một dấu tay màu đỏ.
Gã ngước lên nhìn tôi rồi hỏi: "Như thế này, được chưa?"
"Thật là đã điểm chỉ như vậy sao?" Tôi nghiêng đầu hỏi, trong lòng nhảy múa ăn mừng.
Gã đàn ông hơi ngơ ngác, lặp lại hành động khi nãy rồi gật đầu: "Phải, chính là vậy."
Suýt chút nữa thì đã phì cười, tôi chuyển hướng nhìn sang hai tên còn lại chờ sự công nhận, chúng vội gật đầu như gà mổ thóc.
"Chắc chắn là điểm chỉ như anh đang làm à?"
Tên kia nổi cáu: "Đúng! Con ranh này, mày còn muốn ông trả lời bao nhiêu lần nữa?"
Tôi nhún vai, chuẩn bị đến phiên bóc trần sự thật rồi.
"Thứ giả dối các ngươi mà dám to gan vu oan cho người khác?"
Không biết từ lúc nào mà bên tay phải tôi đã có thêm một người đàn ông, hắn từ từ đưa quạt lên phe phẩy trên chóp mũi, giọng tuy không lớn nhưng thể hiện một sự uy hiếp rất rõ rệt.
Nếu không phải vì dáng vẻ làm màu này quá quen thuộc thì chắc chắn