Đông Ly (có vẻ như) đã nói hết những gì con bé biết, tôi vừa nghe vừa phân tích tới lui, chợt thấy toàn thân mệt lử, chân tay rã rời. Tôi vốn tưởng tất cả những rắc rối xảy ra với mình trước giờ đều là trùng hợp... Giờ đây lại thấy hoàn toàn ngược lại, thậm chí có khả năng bản thân tôi còn đóng một vai trò không nhỏ nữa.
Tôi tựa lưng vào thanh chắn, đầu ngửa về phía sau. Đất trời đảo lộn vị trí, mặt hồ phẳng lặng biến thành mây bay. Từng chút một, trong lòng tôi dần bình ổn trở lại.
Trăng đến rằm trăng tròn. Tôi lẩm bẩm. Nói một câu thấy không đủ để vỗ về bản thân, tôi liền bổ sung thêm câu nữa. Sao đến tối sao mọc. [1]
Ấy khoan, nếu trời nhiều mây đến mức che mờ hết trăng sao thì tôi cũng... ra đi luôn à?
Tôi ai oán thở hắt ra một hơi. Anh Minh thịnh thế nhưng sóng ngầm mãnh liệt quá, đến một linh hồn vất vưởng như tôi mà cũng không thoát khỏi, chỉ sợ là sắp chìm xuống tận đáy rồi.
Thứ tâm tình lửng lơ này có ảnh hưởng rất lớn, tôi trông gió động cành liễu đang rủ xuống mặt hồ mà cũng thấy ngứa mắt, dứt khoát đứng dậy kéo Đông Ly về phủ.
Một khi đã không nghĩ được gì thì không cần nghĩ nữa!
Hai đứa dắt díu nhau rời khỏi hồ Nhật Thịnh, không để ý vầng dương đã bị khuất sau đụn mây xám từ lúc nào.
"Cô cả này..." Vừa bước chân vào con phố lớn, Đông Ly giật giật tay áo tôi, ngập ngừng lên tiếng. "Tự nhiên em nhớ ra..."
"Sao thế?" Trái tim vốn đang yên phận lại giật đùng đùng, vô cùng hoảng hốt.
Đông Ly chép miệng, nói: "Cô tính sao về cậu... cậu Huân ạ?"
Tôi muốn bóp cổ con nhãi này quá! Cô đây còn đương lo lắng về những vấn đề vĩ mô mà nó lại nhắc đến thứ tình cảm nam nữ thường tình!
Tôi nhún vai: "Chịu đấy."
Mặt mũi Đông Ly như bị sét đánh: "Ơ kìa! Cô cả nói thế mà được à?"
"Chứ làm sao?"
Con bé tỏ ra vô cùng bất mãn, muốn lôi hết ruột gan ra để khuyên bảo tôi nên dứt khoát hơn với Đỗ Nguyên Huân để tránh làm chuyện có lỗi với Quan gia của nó. Lần đầu tiên tôi thấy Đông Ly và Trần Quốc Chẩn có điểm chung, dính dáng tới Trần Thuyên là không thể ngừng cái miệng được. Xem ra để hai người này đến với nhau cũng không phải chuyện xấu.
"Em thấy tôi làm gì mờ ám cùng cậu Huân hả?" Tôi mặc xác sự lo lắng của Đông Ly, mở miệng trêu đùa con bé.
Đông Ly đần cả mặt: "Ô, không ạ."
"Ừ, thế là được rồi." Tôi tủm tỉm cười.
Thế là con nhóc lại lôi lôi kéo kéo, than thở rằng tôi đừng có làm trễ nải thanh xuân của Đỗ Nguyên Huân, rồi thì là mà hãy dùng một đao chém đứt tơ tưởng, cho hắn ta tự do đi tìm người nâng khăn sửa túi.
Sao nghe cứ ngược đời thế nào ấy nhỉ...
Đông Ly càng nói càng hăng, còn tôi càng đùa càng dai. Hai đứa chỉ mải tranh cãi mà nhất thời không để ý xung quanh, đến khi xảy ra chuyện thì đã muộn.
Xui rủi thế nào mà chân trái lại bước hụt, tôi chỉ cảm thấy nhói một cái dưới mắt cá chân, cả người liền đổ về một phía. Đông Ly phản ứng hơi chậm, đành trơ mắt nhìn tôi ngã xuống, xô vào một người đàn ông vừa đi tới gần.
Chỉ có điều... kẻ nọ, cùng với một người nữa, đang khiêng một chiếc võng lớn.
Tuy va chạm không nhẹ nhưng gã phu khiêng võng lại vô cùng vững vàng, tay chân lại linh hoạt dẻo dai, nhanh chóng lấy lại được thăng bằng. Nhờ vậy, người ngồi trên võng cũng chỉ hơi nghiêng ngả một chút, không bị lao đầu xuống đất như tôi đã dự đoán.
"Thứ đầu đường xó chợ ở đâu ra thế? Mắt mù à?" Tiếng quát sang sảng vang tới, doạ cho Đông Ly đang đỡ tôi đứng dậy cũng phải giật mình.
Nhận thức được người phía trước có thân phận không tầm thường - chẳng phải vương tôn thì ít nhất cũng là quan lớn - và quan trọng, bản thân là người sai trước nên tôi lập tức cúi đầu chắp tay, xin lỗi một cách vô cùng thành thật.
"Đúng là mấy đứa ranh con nghèo rớt mồng tơi, ông lớn ở đây mà cũng dám đắc tội!" Tên hầu khi nãy mắng tôi lại tiếp tục ra oai, lớn tiếng chửi bới.
Mới nhìn lướt qua thì tôi có thể đoán được gã này là một dạng nô bộc thân cận bên cạnh chủ nhân, địa vị cao hơn mấy kẻ khiêng võng gấp mấy lần. Chẳng thế mà gã lại dám thay mặt "ông lớn" la lối om sòm giữa phố.
Mắt thấy Đông Ly sắp động tay, tôi vội ra hiệu cho con bé đứng yên, riêng bản thân tiếp tục tỏ ra chân thành xin được thứ lỗi.
Đoán chừng vị tai to mặt bự phía trước có chút ngán ngẩm, nhàn nhạt lên tiếng: "Để ý bọn dân đen làm gì? Lôi nó ra chỗ khác."
Lời vừa cất lên, tôi liền cảm thấy có một thứ áp lực vô hình ẩn hiện, khiến cái cúi đầu của tôi càng thấp hơn.
Nghe chủ nhân nhắc nhở, gã hầu lập tức dạ một tiếng, bước chân dồn dập tiến về phía tôi.
Chỉ thấy tay vừa sượt qua vai áo, gã hầu đã lăn đùng ra đất, mất một lúc mới lồm cồm bò dậy.
Tôi kinh ngạc ngẩng đầu, vừa lúc nghe thấy giọng nam trầm thấp, không giấu được sự tức giận: "Khốn kiếp, ngươi muốn làm gì?"
Đỗ Nguyên Huân đứng chắn phía trước tôi, một tay cầm bọc đồ lớn, tay kia chỉ về phía gã hầu mà mắng: "Dám chạm vào nàng, coi chừng đấy!"
"Huân! Còn con đang làm gì?"
Tôi còn chưa kịp cảm động vì sự xuất hiện của Đỗ Nguyên Huân thì tình thế đã xoay chuyển, đến lượt hắn ta bị mắng.
Đỗ Nguyên Huân vẫn không yếu thế, thẳng lưng đối đầu, hiên ngang vững chãi. Cho dù trước mặt là...
"Vì sao cha lại dung túng cho lũ người ở làm loạn giữa phố? Động tay động chân với chị gái của Tham tri chính sự, đúng là chán sống!" Hắn hạ giọng quát.
Phải, người đàn ông đang an tọa trên võng chính là Đại Hành khiển Trần Khắc Chung.
Đỗ Nguyên Huân tuy có ý bảo vệ tôi nhưng cũng không muốn làm mất mặt cha mình, chỉ một câu "dung túng cho lũ người ở" đã đẩy hết tội lỗi sang gã hầu.
"Ồ." Trần Khắc Chung uể oải nói. "Chị gái của Tham tri Hài đó hử? Nghe đâu tính cách đáo để lắm, sao hôm nay lại nhát như thỏ thế?"
Lão già này đúng là biết đánh tráo khái niệm. Rõ ràng tôi đây tự biết thân biết phận nên mới nhún nhường, ông ta lại cười tôi nhút nhát là thế nào?
Bị chỉ mặt gọi tên, tôi không tiện trốn sau lưng Đỗ Nguyên Huân nữa mà chầm chậm cong lưng, chắp tay theo tiêu chuẩn: "Đoàn Niệm Tâm xin được bái kiến Đại Hành khiển ạ."
Trần Khắc Chung chưa vội lên tiếng, hẳn là đang tập trung quan sát đứa nhãi ranh khiến con trai mình phải sửng cồ lên khi nãy.
Chợt thấy tay Đỗ Nguyên Huân khẽ động, hơi đưa về phía sau, khi gần chạm tới cổ tay tôi thì dừng lại. Hắn hạ giọng nói nhỏ: "Niệm Tâm, đừng sợ."
Không nhẫn tâm đạp đổ phong thái anh hùng cứu giai nhân của Đỗ Nguyên Huân, tôi chỉ ừ một tiếng, điều chỉnh nét mặt thêm chút rụt rè.
"Thái tử đang đợi, ta đi trước. Còn con, liệu hồn mà về phủ cho sớm." Cuối cùng Trần Khắc Chung cũng không thèm đáp lại lời chào của tôi. Ông ta chỉ dặn dò con trai mấy câu rồi rời đi, đến một cái liếc mắt cũng không có.
Tự dưng tôi lại thấy hơi thất vọng, còn tưởng câu mỉa mai kia của Trần Khắc Chung sẽ dẫn đến một màn tranh cãi nảy lửa giữa đường, tình cha con rạn nứt chỉ bởi một người con gái!
Sau khi Trần Khắc Chung đi khuất, cả người tôi lập tức thả lỏng, hai bên bắp tay tê rần. Tôi thầm kinh ngạc, thật không ngờ lần thứ hai gặp lại ông ta, tôi vẫn cảm thấy áp lực đến thế.
"Nàng không sao chứ?" Thoắt cái Đỗ Nguyên Huân đã quay lại với tác phong biếng nhác xuề xoà, quay sang tôi ân cần hỏi han.
Tôi lắc đầu, mỉm cười: "Tôi vẫn ổn, cảm ơn anh nhé."
Cùng lúc ấy, Đông Ly chạy lên bám lấy tay tôi, tạo thành tư thế của một cô gà mái mẹ, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể xông lên đạp cho người con trai trước mặt một cái. Tôi buồn cười mà không dám thể hiện ra mặt, chỉ vỗ vỗ tay con bé mấy cái.
Đỗ Nguyên Huân vốn không quá để ý tới Đông Ly, lôi bọc đồ sau lưng ra đưa cho tôi. Lúc này tôi mới nhìn ra đó vốn là một bó hoa được gói ghém cẩn thận, đến mức còn có vài đóa đã bị dập nát.
"Khi nãy ta tới Đoàn phủ nhưng không gặp nàng." Đỗ Nguyên Huân cười hề hề.
Tôi ngẩn người nhìn bó hoa cúc dại trong tay Đỗ Nguyên Huân, tâm trí sớm đã lạc trôi trở về hơn mười lăm năm trước. Đương nhiên, cột mốc này được tính theo dòng thời gian tại Đại Việt, cũng là lần đầu tôi gặp gỡ Trần Thuyên.
Chẳng hay... anh có còn giữ chiếc cốc do chính tay tôi nặn, với hình vẽ cánh hoa cúc nguệch ngoạc phía trên không nhỉ?
"Thôi, tôi không nhận đâu." Trêu chọc Đông Ly đủ rồi, tôi quyết định nghiêm túc từ chối Đỗ Nguyên Huân. Mọi lần đều là hắn mang hoa tới tận phủ rồi đặt trước cửa phòng, tôi muốn vô tình cũng khó lắm.
Đỗ Nguyên Huân chỉ cười: "Chỉ là vài bông hoa dại thôi, đâu có gì quý giá để nàng phải bận lòng"
Thấy tôi còn chưa bị thuyết phục, hắn lại nói: "Chắc Niệm Tâm không biết rồi. Trời trở lạnh, cây cỏ đua nhau ngủ đông, chỉ còn loài hoa này còn khoe sắc thôi. Nàng sẽ không chê mấy nhành hoa dại chứ?"
Nhất thời, bàn tay Đông Ly đang bám áo tôi dần thả lỏng, xem chừng chính nó cũng không thể chống đỡ nổi lý lẽ của Đỗ Nguyên Huân.
Tôi đành ôm bó cúc dại vào lòng, tiện thể tìm cách giải đáp thắc mắc bấy lâu: "Sao... ờ... tự dưng anh lại nghĩ ra trò tặng hoa này thế?"
Ánh mắt Đỗ Nguyên Huân sáng lên, tựa như đã chờ tôi đặt câu hỏi từ rất lâu rồi. Hắn hơi nghiêng đầu, tay gãi gãi cổ ngại ngùng: "Cái này... là do anh trai ta chỉ dạy. Anh ấy bảo chỉ cần là phụ nữ thì sẽ đều yêu hoa."
"À... Thị lang Trung Đế..." Tôi còn đang nghĩ tại sao một người như Đỗ Nguyên Huân lại đột nhiên tinh tế một cách đáng ngờ, hoá ra phía sau còn có kẻ chỉ điểm. Đỗ Trung Đế phong lưu có tiếng, đến việc tặng hoa tán gái cũng nghĩ ra được, quả đúng là tư tưởng đi trước thời đại.
Trong tất cả những người mà tôi từng tiếp xúc thì Đỗ Trung Đế là kẻ bí ẩn nhất.
Y giữ danh hiệu chàng trai đào hoa số một kinh thành Thăng Long, đến Quân Trì cũng biết. Lần đầu gặp mặt, y ung dung trêu đùa tôi giữa phố xá; về sau lại như lột xác, biến thành bậc chí nhân quân tử, thở ra văn chương, hít vào chữ nghĩa.
Tôi âm thầm đánh giá Đỗ Trung Đế trong đầu nhưng lại không kiểm soát được nét mặt, chẳng biết đã bày ra biểu cảm nghiến răng nghiến lợi đến mức nào mà khiến Đỗ Nguyên Huân vội vã lên tiếng bảo vệ: "Nàng đừng nghe mấy lời đồn đại linh tinh mà ghét bỏ anh Đế. Anh ấy được Quan gia trọng dụng lắm đó!"
Rõ ràng, hắn ta có thể tỏ ra bất mãn với cha già nhưng lại vô cùng tôn sùng anh trai.
"Khi xưa anh ấy từng làm đến chức Thái sử thừa, chỉ còn vài bước nữa là được bổ nhiệm lên Thái sử lệnh rồi. Chẳng biết tại sao Quan gia lại cho chuyển sang Trung thư sảnh..." Đỗ Nguyên Huân thở ra một hơi thật dài, tiếc hận thay anh trai mình. [2]
Tôi nghe cũng không hiểu mấy chức danh này nên chỉ im lặng, không đồng tình cũng chẳng phản đối.
Đỗ Nguyên Huân lải nhải xa gần, đang đi đứng bình thường thì bỗng nhiên bị giật ngược lại phía sau, suýt nữa thì ngã ngửa.
"Trông bóng lưng quen quen, hoá ra là anh thật!" Công chúa Huyền Trân tít mắt, miệng cười tới tận mang tai.
Tôi chắp tay chào hỏi: "Công chúa."
"Ô, chị Tâm đó hả?" Huyền Trân ngạc nhiên, nhìn tôi một lượt rồi liếc sang Đỗ Nguyên Huân, mắt đảo như rang lạc. "Hai người... hai người đi chơi riêng!"
Tôi: "Đâu có."
Đỗ Nguyên Huân: "Chính xác!"
Tôi lườm hắn, bực bội nói: "Nói linh tinh, coi chừng Quan gia gõ đầu anh."
Còn tưởng Huyền Trân sẽ lại cho một bài ca về việc tôi phải biết giữ ý giữ tứ, ai ngờ cô vẫn vui vẻ, tròn mắt hỏi tôi: "Sao chị lại ôm đống cỏ dại trong lòng thế?"
Đỗ Nguyên Huân đưa tay lên đỡ trán, cực kỳ bất lực.
"Hôm nay em có thời gian rảnh rỗi dạo phố cơ à?" Hắn chắp tay sau lưng, tuy giọng điệu trêu đùa Huyền Trân nhưng nét mặt vô cùng dịu dàng, giống như đang hỏi han cô em gái nhỏ.
Huyền Trân cười toe toét: "Thì cũng phải tranh thủ thời gian chứ, mấy tháng nữa em xuất giá rồi mà."
"Ừ, đi đi. Nhớ là phải đến thăm anh trước khi về nhà chồng nhé." Đỗ Nguyên Huân gật gù.
Công chúa Huyền Trân không từ chối, nháy mắt với tôi một cái rồi lại xách váy chạy biến.
Tôi nhìn theo bước chân của cô, lòng thầm khâm phục. Chối bỏ, phẫn nộ, cố gắng thuyết phục, tuyệt vọng chán nản và cuối cùng là chấp nhận - cô công chúa mới mười tám tuổi này đã trải qua đủ năm giai đoạn của nỗi đau chỉ trong một thời gian ngắn. Đổi lại là tôi, nếu biết bị gả cho một ông già đáng tuổi bố mình, lại còn xa nhà vạn dặm thì chắc đã luồn dây lên xà ngang, thắt cổ chết tươi rồi. [3]
"Mà này." Tôi quay sang Đỗ Nguyên Huân, mù mờ hỏi. "Anh với công chúa... gần gũi phết nhỉ?"
Hắn gật đầu: "Phải."
Tôi: ...
Đừng có ngắn gọn như thế được không?
Theo trí nhớ của tôi thì công chúa Huyền Trân không có mấy thiện cảm với Đỗ Trung Đế, tuy về phần Trần Khắc Chung thì chưa rõ lắm nhưng tôi đoán rằng mối quan hệ giữa cô và nhà họ Đỗ này cũng chỉ dừng ở mức xã giao thông thường... Biết đâu bất ngờ Đỗ Nguyên Huân và Huyền Trân lại thân thiết nhường này.
"Vì sao lại thế? Hai người đâu có dây mơ rễ má gì nhau đâu?" Tôi mặt dày hỏi tiếp, sâu trong thâm tâm có chút kích động, cho rằng bản thân đang tìm hiểu về nguyên nhân và nguồn gốc của scandal quốc dân mà trăm năm sau còn bỏ ngỏ.
Đỗ Nguyên Huân hơi ngập ngừng, tỏ vẻ muốn nói lại không. Tôi híp mắt nhìn hắn chờ đợi, làm người không nên quá tham lam, hai câu là đủ rồi...
"Thực ra..." Hắn ấp úng. "Nhiều năm trước, ta và Diễm... à, Huyền Trân... từng có tình cảm với nhau."
Lạy Chúa trên cao, chấn động!
"Nói vậy cũng không đúng. Thực ra... chỉ là cảm mến hơn mức bình thường một chút mà thôi. Cha từng nói rằng ông không quan tâm ta muốn lấy ai, chỉ có điều, ta đừng hòng chạm vào gấu váy của Huyền Trân." Giọng Đỗ Nguyên Huân đều đều, đến một chút cảm xúc cũng chẳng có.
Đối với chuyện này, tôi không có quyền đánh giá hay phán xét, nghe hắn trình bày xong còn thấy mình hơi tọc mạch quá đà.
Chuyên gia hiểu lầm nét mặt người khác - Đỗ Nguyên Huân - hơi khựng lại, nhăn nhó như khỉ: "Nàng... nàng đừng nghĩ nhiều. Hiện tại ta thật sự chỉ coi Huyền Trân là em gái..."
Đông Ly ngứa mắt Đỗ Nguyên Huân nãy giờ, không nhịn được liền chen ngang, cay nghiệt nói: "Cậu Huân này, chuyện giữa cậu và công chúa đâu liên quan gì tới cô nhà con? Với cả, cậu cứ một hai gọi công chúa là em gái, chẳng lẽ cậu tự cho mình ngang hàng với Quan gia, với đức Huệ Vũ đấy à?"
Bình thường con bé chỉ dựa vào đánh đấm tay chân, bỗng nhiên nay lại mồm mép không nể nang ai, đúng là chuyện lạ.
Đỗ Nguyên Huân không nổi giận, chán nản hỏi tôi: "Nàng cứ để yên thế à?"
Tôi tủm tỉm đáp: "Miệng của nó, muốn nói gì tôi cũng đâu cản được."
Hắn biết tôi nhắc lại chuyện cha già khi nãy, chỉ xấu hổ cười cho qua.
...
Vừa qua tiết Sương Giáng, ông trời keo kiệt buông xuống vài tia nắng hanh hao, dưới nhân gian càng thêm phần ảm đạm.
Mới sáng sớm mà Bách Chu đã mang theo một nải chuối tiêu đến phủ, nói rằng Trần Thuyên để dành cho tôi, đừng phí phạm. Anh biết tôi lười ăn hoa quả nên thường sai Bách Chu hoặc Thành An đem tới, lại dùng thân phận hoàng đế vừa ra lệnh vừa dỗ tôi ăn. Tuy tôi có chút bất mãn nhưng lâu dài cũng hiểu được tấm lòng của Trần Thuyên, không còn tỏ ra chống đối nữa.
Tôi khoác áo đối khâm bên ngoài, khịt mũi mấy cái rồi cảm ơn Bách Chu: "Sáng ra đã phiền cậu rồi."
Quen biết một thời gian, Bách Chu dần tháo đi lớp vỏ kiệm lời, thi thoảng còn trò chuyện thân thiết với tôi. Cậu nhẹ nhàng đáp: "Tiểu thư đừng khách sáo. Chuối này chỉ có mười mấy nải, Quan gia đặc biệt giữ lại cho tiểu thư đó."
Bách Chu khẽ cười, đối diện là tôi với sống mũi cay xè. Không gặp thì thôi, mỗi lần nhìn thấy cậu ta là tôi lại nhớ thằng Đạt, nhớ bố mẹ, nhớ cuộc sống thế kỷ hai mươi mốt của mình.
"À suýt quên. Tôi vẫn chưa chúc mừng cậu và cô Yên đấy!" Sắp bật khóc đến nơi, tôi vội vàng tìm chủ đề khác để đánh lạc hướng bản thân. Nghe Đông Ly nói Bách Chu và Hồ Yên đã định ngày làm lễ Nghinh Thân vào mùa thu năm sau, tính ra cũng chỉ còn gần một năm nữa.
Hồ Yên ngang tuổi tôi và Đông Ly, theo cách phân loại phụ nữ của thời đại này thì cũng được coi là gái ế. Hiện tại, tình cảm giữa cô và Bách Chu sắp kết thành quả ngọt, chắc chắn có phúc hơn tôi và Đông Ly rồi.
Bách Chu hơi cúi đầu, khoé miệng nhếch lên thành nụ cười, xem chừng ngại ngùng lắm. Cậu ta nhẹ nhàng đáp: "Cảm ơn tiểu thư. Thê tử của ta mồ côi cha mẹ... lễ Nghinh Thân sắp tới... mong tiểu thư sẽ giúp đỡ."
Đoạn, Bách Chu chắp tay phía trước thay cho lời đề nghị.
"Đương nhiên!" Tôi luống cuống, muốn kéo cậu ta đứng thẳng lưng nhưng lại sợ cái gì mà nam nữ thụ thụ bất thân nên đành thu tay lại, lùi về sau một bước. "Tôi... coi cậu như em trai trong nhà. Nếu cần hỗ trợ cứ nói một tiếng, tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức."
Cậu ta liền gật đầu cảm kích: "Có lời này của tiểu thư thì ta yên lòng rồi."
...
Còn chưa chính thức lập đông mà giá rét đã bao trùm cả kinh thành, khiến cho căn bệnh mãn tính của tôi lại tái phát, đến thần y như Dương Gia cũng phải bó tay chịu trói. Đó chính là... bệnh lười.
Tôi phát hiện tụi trẻ con như cái lò sưởi di động, vừa thơm vừa ấm, sau khi tính toán một hồi thì xung phong đến phòng Thế Lâm, tuyên bố giúp đỡ em dâu Vân Phi trông coi đứa con mới vài tháng tuổi. Thực tế thì tôi gần như chẳng phải động tay động chân làm gì, chỉ việc ôm Thế Lâm ngồi trên chõng tre, mọi việc đã có mấy bà vú và đám tỳ nữ lo hết.
Hôm nay cũng như vậy, tôi vừa đặt Thế Lâm xuống nôi, đang nghĩ tới việc ngả lưng đánh một giấc trước giờ ăn trưa thì Đoàn Nhữ Hài từ trong cung trở về, xồng xộc chạy tới nhìn con trai một cái.
Cậu ta đung đưa cái nôi, híp mắt than thở: "Dạo này đầu óc chán quá, định bảo chị cái gì mà quên mất rồi."
Tôi từ chối đưa ý kiến.
Đầu giờ Mùi, Đoàn Nhữ Hài xách cổ Lâm Vũ sang phòng Thế Lâm, giám sát con trai trưởng học chữ. Tội nghiệp thằng bé, mới có bốn, năm tuổi đầu, cầm bút còn chưa vững mà đã phải cẩn thận đi từng nét chữ, nếu làm sai còn bị cha mắng cho một trận.
Chẳng thế mà vừa được cha cho phép nghỉ giải lao, Lâm Vũ đã phi thẳng tới cuối phòng rồi sà vào lòng tôi một cách uất hận.
Tuy tôi vô cùng thương cảm cho thằng bé nhưng ngoài mặt lại không dám thể hiện điều gì, mỗi lần ánh mắt của Đoàn Nhữ Hài quét đến là lại lảng đi, giả bộ đùa giỡn với cháu trai.
Chung quy cũng vì... tôi sợ bị Đoàn Nhữ Hài bắt phải học cùng Lâm Vũ, lúc ấy kế hoạch bình an sống qua mùa đông của tôi sẽ đổ bể mất.
Bàn tay bé tẹo của Lâm Vũ vươn về phía trước, giúp tôi đưa đẩy cái nôi của em trai Thế Lâm. Thằng bé sợ mình sẽ làm em thức giấc, cố gắng gọi tên tôi một cách nhỏ nhất có thể: "Cô Tâm, cô Tâm..."
"Ơi, sao con?" Tôi áp má mình vào má nó, nhẹ nhàng đáp lại.
Lâm Vũ chu môi: "Sao dạo này con không thấy bác Quan gia tới chơi ạ?"
Vừa dứt lời, Đoàn Nhữ Hài phun hết trà xuống bàn.
Bác... Quan gia ấy hả?
"Nói linh tinh!" Nhữ Hài khẽ quát, Lâm Vũ lập tức quay người ôm chặt tôi.
Đông Ly được tôi ra hiệu, nhanh nhẹn bóc vỏ một quả chuối rồi đưa tới cho thằng bé dỗ