Bách tuế năng kham kỷ biệt ly?
Có nghĩa:
Trong một trăm năm có thể chịu được mấy lần biệt ly?
Vậy trong vòng hàng trăm năm, vẫn cùng một người, liệu sẽ có bao nhiêu lần ly biệt?
Đây là một vấn đề mang tính toàn cầu đối với hiệp hội những người du hành thời gian.
Gặp gỡ, từ biệt, lại gặp gỡ, lại chia ly...!Giống như một vòng tuần hoàn, không thể trốn thoát.
Trên đời này vốn không thể nói trước được điều gì.
Ví dụ như ước mơ nhỏ bé về một cuộc sống an nhàn của tôi vừa mới nhen nhóm đã đứng bên bờ vực tan vỡ.
Không biết kiếp trước tôi có đắc tội với vị cấp trên nào không mà tới kiếp này tôi phải chịu khổ đủ điều.
Người ta xuyên không làm công chúa, làm tiểu thư cành vàng lá ngọc, sống trong nhung lụa, được cơm bưng nước rót.
Tôi thì sao? Gia đình không khá giả thì cũng thôi đi, đây xui xẻo tới mức đỡ trọn một tên cho người mà mình mới quen.
Được rồi, vậy thì cứ coi như tôi làm việc tốt.
Nhưng mà theo lý mà nói, khi tôi ngã xuống sẽ phải có một màn phun máu ra miệng vô cùng tinh tế.
Sau đó đôi mắt khép hờ, khuôn mặt tái đi (nhấn mạnh là vẫn e ấp như một nụ hồng trước gió xuân).
Một chàng trai với dung mạo như tiên sẽ ôm lấy tôi, từ khóe mắt rơi xuống giọt lệ như chứa đựng hết tâm can, vừa khóc vừa nói: "Niệm Tâm, ta không thể mất nàng!"
Rồi tôi đáp lại chàng: "Đừng khóc, thiếp sẽ luôn dõi theo chàng..."
Dứt lời, tay buông thõng.
Đó, chết ít nhất phải hoành tráng như vậy chứ?
Tôi còn đang giận bản thân mình vì quá yếu đuối, còn chưa kịp trừng mắt lườm Trần Thanh dằn mặt vì dám để một cô gái chân yếu tay mềm đỡ tên hộ thì đã lăn đùng ra ngất rồi.
Và thực tế thì tôi vẫn chưa chết.
Tôi đã gặp Quỷ Dẫn Đường, Diêm Vương (hay còn gọi thân thiết là anh Vương), thư ký của Diêm Vương.
Đã bị mắng là đồ vô dụng, sau đó lại được chính kẻ dẫn mình xuống Âm Phủ đưa trở lại nhân gian.
"Cảm ơn anh nhé, lần sau tôi chết thì anh lại tới dẫn tôi đi được không?"
Nghĩ tới lời hẹn này mà tôi đổ mồ hôi đầy người.
Haha...!Hứa với ai không hứa, lại chọn trúng Quỷ Dẫn Đường là thế nào?
Nhất định phải ăn uống thật tốt, chăm chỉ tập thể dục, tránh mọi rắc rối, sống tới đầu bạc răng long.
Còn nữa, lấy một người chồng đẹp trai giàu có, chuẩn bị mọi "back-up plans" cho bản thân.
Lời hẹn với Quỷ Dẫn Đường, có lẽ đợi khoảng tám mươi năm nữa được không?
"Chị Tâm, chị ăn cháo rồi uống thuốc nhé.
Công Bân đã dặn em rồi, chị nhất định phải uống cho bằng hết.
Cơ thể chị vốn yếu ớt, nay lại trúng độc nên phải..."
Tôi khua khua tay, ra hiệu cho Đỗ Chi đừng nói thêm nữa.
Tỉnh dậy còn chưa được một ngày mà tôi bỗng có thêm một bà mẹ.
Cô gái nhỏ này vô cùng ra dáng, từ tỉ tê tâm sự cho tới quát tháo, thậm chí là vung roi dọa nạt, cốt để tôi phải uống đủ ba bát thuốc đắng ngắt.
Hiện tại đã đến ngày thứ sáu tôi ở lại nhà của Đỗ Quân và Đỗ Chi vì vết thương bị tên bắn trên vai phải.
Không biết tên khốn kiếp nào đã bắn tên vào tôi, lại tốt bụng bôi thêm một chút xíu độc suýt-nữa-thì-không-có-cách-chữa lên đầu tên.
Chỉ vì chất độc ấy mà tôi hôn mê suốt năm ngày tròn.
Nghe Đỗ Chi nói tình hình lúc ấy đúng là kinh hoàng.
Không chỉ tôi, trong đám đông chờ rước văn trên đường lớn hôm ấy còn có vài ba người cũng gặp nạn.
Đương nhiên, tất cả đều trúng độc.
Con phố lớn trở nên náo loạn, dân tình gào thét, không cần biết tình hình cũng dẫm đạp lên nhau mà bỏ chạy.
Đỗ Chi mang khuôn mặt đầy lo lắng kể lại rằng sau khi trúng tên tôi liền ngất đi, chính Trần Thanh đã cầm máu giúp tôi, thậm chí không để ý tới cái gọi là "nam nữ thụ thụ bất thân" mà trực tiếp bế lên, cùng cả nhóm chạy về nhà của Đỗ Chi - cũng là địa điểm gần nhất khi ấy.
"Quan..
khụ, trên tay...!anh Thanh đầy là máu đen từ vết thương của chị.
Khi ấy Công Bân liền thốt lên rằng trên mũi tên có độc! Đúng là làm em sợ chết khiếp."
Tim tôi đập thình thịch, cảm giác y hệt khi xem phim cổ trang trên tivi mà.
Giải quyết xong bát cháo, đầu óc tôi trở nên minh mẫn hơn hẳn.
Tuy cả ngày hôm nay trong bụng chỉ có một bãi nước, nhưng ít nhất cũng còn hơn là nằm yên một chỗ để người khác bón cho từng thìa.
Để tránh phải uống bát thuốc vẫn đang bốc khói nghi ngút, tôi liền tỏ ra chăm chú hơn vào câu chuyện mà Đỗ Chi đang nhiệt tình kể.
Cốt truyện rất nhạt nhẽo, không có gì thú vị.
Đó là về chất độc đã hòa quyện cùng máu tôi trong năm ngày trời, chờ đợi Đỗ Quân, Đoàn Nhữ Hài cùng Phạm Bân đi công tác một chuyến lên vùng sâu vùng xa với mục đích tìm thuốc giải.
Đỗ Chi vừa rùng mình vừa nói, thứ độc ấy là của người miền núi chế ra.
Cũng may ngày xưa Phạm Bân đã có lần gặp phải, biết nên đi đâu tìm thuốc giải.
(1)
Chuyện này ấy à, thuốc giải chỉ có thể tìm, không thể chế ra!
Tên của thứ độc này khá văn vẻ và do thầy của Phạm Bân đặt.
Đỗ Chi thì nói quá nhanh khiến tôi nghe không kịp, vả lại cũng không hiểu nổi nghĩa của nó nên tôi quyết định tự đặt tên cho nó là độc Khốn Nạn.
Qua lời kể của Đỗ Chi, tôi có thể tưởng tượng được câu chuyện đã xảy ra như sau:
Tôi được Trần Thanh đưa về nhà Đỗ Chi, cả người nóng bừng, da mặt thì tái mét.
Phạm Bân chỉ ngửi qua mùi trên đầu mũi tên đã có thể xác định được loại độc.
Độc Khốn nạn nếu chỉ tiếp xúc với da người thì vô cùng lành tính, mùi cũng dễ chịu.
Nhưng một khi đã có vết thương hở, độc Khốn Nạn sẽ len lỏi vào trong máu, gây ra những triệu chứng rất đáng ghét.
Trong hai ngày đầu, cả người nóng bừng nhưng bên ngoài da xanh xao vàng vọt.
Ba ngày tiếp theo, người trúng độc nôn ra máu không ngừng.
Và cứ nôn mãi ra máu cho tới khi kiệt sức mà chết.
Tôi, cho tới thời điểm đám Phạm Bân tìm được thuốc giải độc đem về, đang trong quá trình nôn ra máu.
Có lẽ nếu bọn hộ về muộn chỉ một ngày là tôi sẽ đi đời nhà ma.
Hiện tại, tôi tạm thời ở lại nhà Đỗ Chi.
Lý do đầu tiên vẫn là vì nhà cô rất gần với hiện trường trúng tên, đại khái vì khi ấy tình hình vô cùng nguy cấp, mọi người không thể mạo hiểm bế tôi chạy nhong nhong ngoài phố được.
Thứ hai, nếu trở về nhà thì sẽ không có ai chăm sóc cho tôi cả.
Nhà Đoàn Nhữ Hài đương nhiên không giàu có như Đỗ Quân, không có lấy một người hầu kẻ hạ.
Ngược lại, bởi Đỗ Quân là Ngũ đô Chỉ huy sứ nên cuộc sống dư dả gấp bội phần.
Khi biết Đỗ Quân cùng Phạm Bân có mối quan hệ đặc biệt với Trần Thuyên, tôi đã từng có ý định nhờ họ chuyển lời nhắn gì đó.
Nhưng ngay lập tức, ý tưởng này bị loại bỏ.
Tôi không ngu tới mức ấy.
Thời điểm tôi gặp Trần Thuyên là khi cậu còn nhỏ, hiện giờ cậu không những đã trưởng thành mà còn lên ngôi vua, trở thành hoàng đế Đại Việt.
Tôi làm sao có thể giải thích được chuyện mình gặp Trần Thuyên khi ấy, nhất là khi người con gái mà Trần Thuyên biết không phải là Đoàn Niệm Tâm mà là Nguyễn Từ Niệm Tâm.
Mặt khác, giả như có thể chuyển lời thành công, thì tôi cũng không còn là Nguyễn Từ Niệm Tâm nữa rồi.
Trần Thuyên sẽ nghi ngờ tôi là kẻ giả mạo, hay tệ hơn, cho rằng tôi đã trúng tà.
Thôi vậy, coi như chúng tôi chỉ lướt qua đời nhau một lần.
Không cần thiết phải gặp lại cho khó xử làm gì.
Đỗ Chi rốt cuộc vẫn rút roi ra ép tôi uống hết bát thuốc đắng ngắt.
Có lẽ trông mặt tôi nhăn nhúm hơn cả giẻ lau, nên khi cái Tị đi vào dọn dẹp đã không nhịn được mà khúc khích cười.
Tị là người hầu riêng của Đỗ Chi, nghe nói cha mẹ cô bé phạm tội nên phải bán con gái làm gia nô, về sau được anh em nhà Đỗ Chi mua về.
Có lẽ do ở cạnh Đỗ Chi lâu cho nên tính tình cô bé hơi phóng khoáng quá đà so với con gái thời này.
"Bẩm cô, cậu Quân đã về.
Cậu nói cô cứ nghỉ ngơi cho khỏe, bao giờ rảnh rỗi cậu sẽ đến thăm." Cái Tị cất giọng non nớt, ngoan ngoãn bẩm báo Đỗ Chi và tôi.
Đỗ Chi gật đầu, đáp: "Ừ, Tị dọn dẹp rồi ở lại chăm sóc cho chị Tâm." Đoạn quay sang tôi nói: "Em cũng về phòng đây, chị ngủ đi nhé."
Con bé đi khỏi, cái Tị bắt đầu dọn bát trên bàn, định đi ra ngoài.
Tôi liền gọi với theo: "Tị này, mấy ngày vừa rồi em trai tôi có tới không?"
Ngồi nói chuyện với Đỗ Chi từ sáng tới giờ mà mới nhớ ra cậu em trai hờ, người chị này quả là tắc trách.
Tị ngẩn người ra rồi đáp: "Đêm qua cậu Hài có tới cùng cậu Bân để đưa thuốc ạ.
Để sáng mai con mời cậu sang thăm cô nhé ạ."
Cô bé này khá là thông minh, tôi thầm nghĩ.
Chỉ có điều cứ tự xưng "con", tôi chưa quen với kiểu xưng hô này nên có hơi gượng gạo.
"Ừ vậy nhờ...!Tị, Tị dọn xong cứ đi ngủ đi nhé.
Tôi cũng chuẩn bị ngủ đây."
Tị ngoan ngoãn đáp lời: "Vâng ạ."
Cả ngày bận rộn uống thuốc ăn cháo, tôi mệt mỏi ngả lưng xuống giường, kéo chăn lên đắp kín cổ.
Thời xưa trời vào thu đã khá lạnh, không giống như thời hiện đại, thậm chí tới tháng mười một vẫn nắng chang chang.
Cơ thể này của Đoàn Niệm Tâm vốn chẳng khoẻ khoắn gì, nay trúng thêm độc Khốn Nạn lại càng trở nên yếu ớt.
Ví dụ như ban ngày, tôi chỉ ngồi nói chuyện với Đỗ Chi một lát là đã thấy cả người rã rời, hít thở khó khăn.
Không như tôi, Đỗ Chi lại là một cô gái bừng sức sống, nhiệt tình, lạc quan lại là con nhà võ, cơ thể đương nhiên khỏe mạnh hơn tôi bội phần.
Tôi suy nghĩ một lát, với cái vỏ Đoàn Niệm Tâm để lại đây, chắc chắn phải dành thời gian ra tập luyện thể dục thể thao nâng cao cuộc sống.
Mặc dù tôi luôn cắn chặt phương châm phải tìm một người giàu có để kết hôn, nhưng mà hầu hết mọi thứ đều là vật ngoài thân.
Tôi tất nhiên phải lo cho bản thân trước nhất rồi.
Vừa nghĩ ngợi linh tinh, tôi vừa đảo mắt ra phía trước.
Đối diện giường là ô cửa