Tôi nói với Đỗ Chi rằng ma nữ đã xuất hiện thêm lần nữa, đương nhiên đã lược bỏ chi tiết "không thuộc về thế giới này" một cách khéo léo.
Hôm nay chỉ có tôi và Đỗ Chi ở nhà, cả Đỗ Quân và Phạm Bân đều phải tiến cung khiến cô nàng khó chịu ra mặt.
Tôi lại vô cùng thấu hiểu, phải đi làm thì mới kiếm được tiền, mà có tiền mới sống sung sướng được chứ.
Đỗ Chi rất lo lắng, một ngày chưa thể chứng minh được Lưu Bích Thủy kia là giả và ma nữ vẫn xuất hiện trong giấc mơ của tôi thì cô còn chưa yên lòng được ngày đó.
Chi chống cằm, mắt nhìn xa xăm: "Vì sao chị Bích Thủy không tới tìm em mà lại là chị nhỉ?"
Tôi diễn sâu, khuôn mặt tỏ ra đăm chiêu suy nghĩ y hệt cô nàng mà đồng tình.
Hai chúng tôi ngồi gặm bánh, trò chuyện linh tinh.
Bên vai tôi bỗng nhói đau một cái, khiến tôi nhớ lại tình cảnh ngày mình trúng tên.
Mấy hôm trước tôi cũng đã hỏi qua Trần Thanh và Đỗ Quân nhưng hai người đó chỉ một mực đánh trống lảng, nói rằng chuyện quan trọng nhất vẫn là tôi chăm sóc tốt cho sức khỏe của mình.
Do có nhiều chuyện xảy ra, vết thương cũng lành khá nhanh nên tôi hoàn toàn quên béng đi chuyện này.
Không bỏ lỡ cơ hội, tôi vội lựa lời hỏi Đỗ Chi.
Rốt cuộc thì người bắn tên vào tôi là ai?
Đỗ Chi gửi tôi một cái nhìn kín đáo, thở dài.
"Em cũng không rõ lắm về chuyện này, bởi mấy anh ấy cũng giấu em.
Nhưng chị Tâm à, chị thật sự đã đỡ hộ anh Thanh một tên đó."
Tôi gật đầu, nói: "Cái này chị biết, anh Thanh cũng nói qua rồi.
Chị chỉ tò mò ai là người đã bắn tên mà thôi."
Đêm hôm trước, chẳng phải Trần Thanh đã nói rằng anh nợ tôi một mạng đấy thôi.
Đỗ Chi lắc đầu, cô không biết nhiều hơn tôi được bao nhiêu.
Bởi chuyện quá sức khó hiểu nên hiện tại, tôi lại càng nghi ngờ thân phận của Trần Thanh hơn nữa.
Anh có thật sự là cháu của An phủ sứ Trần Thì Kiến hay không? Vì sao chỉ với một thân phận đơn giản như vậy mà khiến Ngũ đô Chỉ huy sứ như Đỗ Quân, hay thái y của y viện phải cúi đầu nghe lệnh?
Tôi từng nghĩ rằng ngoài đời thật, Việt Nam của ngày xưa sẽ không như những phim kiếm hiệp hay cổ trang chiếu trên ti vi nhưng hiện tại tôi đã phải xem lại.
Nghĩ mà xem, có kẻ dám ra tay bắn tên giữa con phố chính đông đúc người dự lễ.
Mục tiêu lại chỉ là một thư lại nhỏ bé trong An phủ? Đúng là trò cười.
Nghĩ ngợi một lúc, tôi nổi máu thám tử đòi Đỗ Chi cùng ra ngoài "điều tra" một phen.
Lời vừa ra khỏi miệng, Đỗ Chi đã hoàn toàn gạt đi.
"Sáng sớm nay trước khi tiến cung, anh Quân đã dặn dò rằng trước khi anh về thì cả chị và em đều không được ra khỏi cửa."
Tôi sửng sốt: "Cái gì?"
Đỗ Chi nhún vai, tỏ vẻ bản thân mình cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Cô nàng này tuy luôn tỏ vẻ bất kham, cả ngày chỉ có mỗi việc xách roi ra đường gây chuyện nhưng thực tế lại rất nghe lời anh trai.
Tôi nghĩ Đỗ Quân chỉ nói vậy để tránh việc chúng tôi ra ngoài gây chuyện nên năn nỉ Đỗ Chi, cuối cùng không những không đạt được mục đích mà còn bị cô rút roi ra dọa dẫm.
"Chị mà bước ra khỏi đây một bước, em sẽ quất gãy chân chị."
Tôi sợ tới đổ cả mồ hôi.
Đỗ Chi mím môi, nhỏ giọng nói: "Chị Tâm, anh Quân không phải là người hay cấm cửa em như vậy.
Từ tính cách của em là chị biết rồi đó.
Chắc chắn phải có nguyên do gì đó anh ấy mới cẩn thận dặn dò em không được ra ngoài, chị chịu khó chút vậy."
Cô gái nhỏ này thực sự rất biết suy nghĩ, hoàn toàn không phải kiểu tiểu thư cả ngày cãi lời cha mẹ.
Tôi lại càng quý cô hơn nữa.
Từ kinh nghiệm đọc truyện trinh thám kinh dị phong phú, tôi vội nghĩ tới khả năng ngoài kia có một kẻ giết người chuyên bắt cóc các cô gái xinh đẹp về tra tấn nên Đỗ Quân mới không muốn tôi cùng em gái y bước ra ngoài đường.
Phải rồi, tối qua chính Trần Thanh cũng nói rằng tôi là người cần Đỗ Quân hơn hay sao? Anh không muốn tôi một mình về nhà, rất nguy hiểm.
Tôi cảm giác lông gà trên người mình dựng đứng cả lên.
Đúng là không ra sao, tự mình dọa mình.
Không được ra ngoài thì đành ở nhà.
Từ sáng tới giờ Đỗ Chi và tôi đã uống hết bốn bát nước, ăn năm chiếc bánh nướng, kể không biết bao nhiêu câu chuyện.
Phần lớn là Đỗ Chi nói, tôi chăm chú ngồi nghe.
Tôi không dám mở miệng ra nhiều, chỉ sợ bản thân không ý thức được sẽ kể lại chuyện của Nguyễn Từ Niệm Tâm chứ không phải Đoàn Niệm Tâm.
Có khi những lúc tôi đã cho rằng Đoàn Niệm Tâm là kiếp trước của tôi, bởi khi nhìn thấy khuôn mặt của cô mỗi lần chải đầu rửa mặt, tôi đều chắc chắn rằng đó chính bản thân mình trước đây.
Không hẳn là giống, nhưng tôi vẫn luôn có một cảm giác vô cùng đặc biệt, như thể có một giọng nói bên trong vẫn luôn khẳng định thân phận của tôi vậy.
Đỗ Chi không nói nhiều về quá trình cô theo đuổi Phạm Bân, tôi cũng không ép, đợi Đỗ Quân về rồi hỏi cũng được.
Điều tôi quan tâm hơn cả là việc Phạm Bân có một ông thầy khá đặc biệt, sống tít ở trên núi cao.
Tính tình của ông ta sáng nắng chiều mưa, một ngày không biết nổi nóng bao nhiêu lần.
Nghe nói lần đầu tiên Đỗ Chi gặp thầy của Phạm Bân cũng bị ông mắng chửi một trận.
Họ tên của ông là Dương Gia, ông ta nổi tiếng vì tài chữa bệnh của mình, và cũng bởi bề ngoài xinh đẹp như một người phụ nữ.
Tuy vậy, cái mà Dương Gia ghét nhất cũng chính là bị kẻ khác nhận nhầm là đàn bà con gái, ông ta sẵn sàng hạ độc người dám gọi mình là phụ nữ.
Chính Dương Gia là người tìm được thuốc giải cho tôi, à không, là cho độc Khốn Nạn nằm trong cơ thể tôi từ trước.
Và nhờ thân phận là học trò của Dương Gia mà Phạm Bân mới có thể trong vài ngày ngắn ngủi tìm được thuốc giải.
Tôi cũng có chút mong muốn được gặp ông ta trực tiếp nói lời cảm ơn.
Sau một hồi, Đỗ Chi hỏi ngược lại vì sao tới giờ tôi vẫn chưa lấy chồng.
Tôi khựng lại một chút, trong đầu vội vã lục lọi lại những gì Đoàn Nhữ Hài đã từng kể.
Còn chưa kịp trả lời thì Đỗ Chi đã cuống quýt xin lỗi, rằng cô không nên hỏi những câu như vậy.
Tôi bật cười, nói không sao.
Từ những gì Đoàn Nhữ Hài từng nói, tôi vẽ ra được một câu chuyện đầy nước mắt giữa Đoàn Niệm Tâm và anh chàng bỏ người thương sau khi lên kinh ứng thí.
Mà thậm chí kỳ thi còn chưa diễn ra, hắn chỉ mới lên kinh đô mà đã vội vã rũ bỏ Đoàn Niệm Tâm rồi.
Đỗ Chi nghe mà mặt đỏ bừng vì tức giận, cô nói nếu gặp phải kẻ đốn mạt kia nhất định sẽ rút roi đập cho một trận tơi bời.
Tôi híp mắt cười, liên mồm cảm ơn.
Thật nực cười, trong khi tôi của kiếp trước – tức Nguyễn Từ Niệm Tâm – bị đá chỉ bởi một tin nhắn, cũng vì người thứ ba mà nổi giận liền hất nước tung tiền thì Đoàn Niệm Tâm lại đổ bệnh mà chết.
Có lẽ vì tôi mạnh mẽ hơn cô ấy, hoặc cũng có thể tôi vốn không có tình cảm gì sâu sắc với Phùng.
Mọi chuyện cứ tiếp diễn như vậy thôi.
Câu chuyện của tôi và Đỗ Chi còn kéo dài qua trưa, vừa ăn vừa nói, tới mức cái Tị dọn cơm lên còn nổi cáu vì chúng tôi không chịu ăn mà cứ trò chuyện mãi.
Tôi cười bảo Đỗ Chi: "Em xem, chiều cái Tị quá sinh hư rồi."
Đỗ Chi cũng cười hùa vào, trêu đùa rằng nhất định phải cho con bé một bài học.
Cái Tị đương nhiên không biết chúng tôi đang trêu nó, liền bật khóc ấm ức nói: "Con cũng chỉ lo lắng cho bữa cơm của các cô thôi mà!"
Nhờ Đỗ Chi mà tôi mới nhận ra, Đoàn Nhữ Hài vẫn luôn tìm cách giúp tôi biết thêm về gia đình cũng như chị gái của cậu.
Ví dụ như nửa năm nay chúng tôi lên kinh đô cũng vì mục đích ứng thí của Đoàn Nhữ Hài, căn nhà mà tôi cùng cậu ở là nhà thuê.
Trong khi chúng tôi ở nhà thì mẹ cậu chạy đông chạy tây buôn bán kiếm tiến, vì thế số lần gặp tôi cũng vô cùng ít ỏi, không có cơ hội phát hiện ra con gái mình đã thay đổi.
Đoàn Niệm Tâm vô dụng, đau ốm nằm một chỗ không giúp ích gì được cho mẹ cũng như em trai, lại đã quá tuổi lấy chồng, coi như thành vô hình trong mắt mẹ.
Tôi thở dài một hơi, tự thương lấy bản thân mình hiện tại.
"Chị Tâm...!chị thấy anh Quân thế nào?" Đỗ Chi rụt rè lên tiếng.
Nghe cô nàng ngại ngùng hỏi cho anh trai, tôi liền cười rộ lên: "Sao vậy? Thật sự muốn chị làm chị dâu sao?"
Không ngờ Đỗ Chi lại đỏ cả mặt, người ngoài nhìn vào sẽ nghĩ là chúng tôi có gian tình mất.
Tôi lại bảo: "Anh Quân rất tốt, lại có sáu múi...!ý chị là thật khỏe mạnh, nhưng mà chị cũng đã quá tuổi rồi..."
Vừa nói tôi vừa muốn đi ói một trận.
Thật không ngờ câu này lại có thể từ một cô gái mười tám tuổi nói ra.
Đỗ Chi cụp mắt: "Chị dâu của em qua đời đã hơn một năm mà anh Quân chẳng hề nghĩ tới việc tái hôn, em lo lắng cho anh lắm."
Tôi cười thông cảm: "Đừng lo, tới thời điểm thích hợp là sẽ tìm được người thích hợp."
Ngày trước tôi cũng hay dùng câu này để an ủi bản thân, cho tới khi tôi gặp Phùng.
Đúng là sai người sai thời điểm, chỉ chuộc lấy bực bội.
Thấy Đỗ Chi vẫn còn suy tư, tôi liền nói thêm: "Giống như em với Phạm Bân.
Chính là đúng người, đúng thời điểm."
Chỉ cần nghe thấy tên Phạm Bân, đôi mắt Đỗ Chi như trở nên lấp lánh hơn.
Thật đáng yêu.
Có người đến hỏi Đỗ Quân, Đỗ Chi phải ra ngoài tiếp khách.
Tôi ngồi một mình trong nhà, nghĩ vẩn vơ.
Ngẩn ngơ mãi, cuối cùng nghĩ tới Trần Thuyên.
Cho tới thời điểm hiện tại thì Trần Thuyên đã lên ngôi được sáu năm rồi.
Không biết trong chín năm qua, kể từ ngày chúng tôi gặp nhau, thì Trần Thuyên của khi ấy đã thay đổi như thế nào?
Sáu năm trước, tôi hơn cậu chín tuổi; tới bây giờ cậu lại hơn tôi ba tuổi.
Thật đúng là nghịch lý.
Sau khi trở thành Đoàn Niệm Tâm, không tốn quá nhiều sức lực, tôi đã tìm hiểu được mình đang ở thời điểm nào trong quá khứ.
Đoàn Nhữ Hài giống như Google, hỏi cái gì cũng biết.
Đương nhiên cậu em trai này không thể trả lời được chính xác tất cả.
Cậu chỉ nói năm nay là năm Mậu Tuất, Hưng Long năm thứ sáu mà thôi.
Hưng Long chính là niên hiệu của vua Anh Hoàng – tức Trần Thuyên.
Sau lần gặp chín năm trước, tôi cũng có tìm hiểu một chút về Anh Tông Hoàng đế, đương nhiên biết được vài thông tin nho nhỏ.
Tôi còn học thuộc cả một đoạn trong Đại Việt Sử Ký Toàn Thư của sử gia Ngô Sỹ Liên khi nói về Trần Thuyên:
"Quý Tỵ, Trùng Thiên năm thứ chín tức năm 1293, từ tháng ba trở đi là Anh Tông Hưng Long năm thứ nhất.
Mùa xuân, tháng ba, ngày mồng chín, vua nhường ngôi cho Hoàng thái tử Thuyên.
Thái tử lên ngôi hoàng đế, đổi niên hiệu là Hưng Long năm thứ nhất, đại xá, tự xưng Anh Hoàng..."
Chỉ là tôi đã đọc đi đọc lại, viết ra giấy biết bao nhiêu lần tới nỗi học thuộc lòng.
Tôi luôn tự dặn bản thân phải thật hạnh phúc bởi bản thân mình đã trở thành kỷ niệm nhỏ bé của một vị vua của Việt Nam.
Nhưng...!tôi không ngờ được mình rồi sẽ mang một nhân dạng khác, bình yên sống qua