Hình pháp nhà Trần nổi tiếng tàn khốc, chỉ đơn giản ví dụ như đối với những kẻ ăn trộm ăn cắp đều bị chặt ngón chân, sau đó giao cho người bị hại tự xử lý, nếu không cũng sẽ để voi giày chết.
Tôi đã từng đọc qua về mấy điều luật của nhà Trần nên cảm thấy bản thân thật sự quá may mắn.
Tất cả đều nhờ cô gái mà Hiếu Hoàng gặp được mười năm trước - người có diện mạo giống với tôi - đã giúp tôi giành được sự ưu ái không nhỏ từ Hiếu Hoàng.
Không chỉ vậy, kể cả khi Nguyễn Tái biết tôi không phải cô gái ấy cũng vẫn đối xử với tôi y như cũ, không chút thay đổi.
"Tiểu thư Niệm Tâm đã nghĩ tới việc khi nào rời đi chưa?"
Nguyễn Tái gọi thêm trà, tỏ vẻ quan tâm.
Tôi liếc nhìn y, có lẽ y đã biết tất cả những gì tôi nói với Hiếu Hoàng hôm ấy rồi.
Tôi mỉm cười cảm ơn với cậu bé đang rót trà rồi đáp: "Thực ra tôi muốn cũng không thể rời đi được."
"Ồ?" Nguyễn Tái nhướn mày, nhìn tôi tò mò.
Tôi khẽ cười, trong đầu đã chuẩn bị sẵn một câu trả lời: "Vạn sự tùy duyên.
Khi người ta muốn tôi đi thì tôi nhất định sẽ ở lại, nhưng đến khi họ giữ tôi ở lại thì tôi sẽ rời đi."
Nghe thì rất lú, nhưng thực tế thì ngay cả tôi cũng không rõ đến bao giờ mới có thể trở về thời hiện đại, nếu không đưa ra một câu trả lời mông lung thì thực là tự mua dây buộc mình rồi.
Nguyễn Tái khá ngạc nhiên với câu nói của tôi, trong mắt y lóe lên một tia sáng nghi ngờ.
Thế rồi y bật cười, nói: "Tiểu thư Niệm Tâm hiểu lầm rồi, Quan gia đã ban chỉ giữ cô lại như khách quý, chỉ cần cô không muốn ở lại thì có thể rời đi dễ dàng."
Tôi cũng cười, đáp: "Tuy tôi không rõ bao giờ mình mới có thể đi nhưng thời gian ở lại nơi này cũng không còn lâu đâu."
"Vậy cô có dự định gì chưa?"
Tôi nhấp một ngụm trà, trầm ngâm.
"Không giấu gì học sĩ, hiện tại tôi không có nơi nào để đi, cũng không có bạn đồng hành.
Tôi chỉ cần một chỗ ăn chỗ ngủ, đến thời điểm phù hợp dù không muốn cũng sẽ phải đi thôi."
Nguyễn Tái im lặng nghĩ ngợi rồi nói: "Chỉ vài ba ngày nữa là thái tử và ta sẽ theo quan gia trở về kinh thành.
Nếu cô có thể đi cùng xa giá thì thái tử có lẽ sẽ rất vui."
"Kinh thành Thăng Long sao?"
"Đúng vậy, quan gia luôn mong ngóng được trở về kinh thành để trực tiếp giải quyết việc triều chính."
Tôi trợn mắt lên nhìn y, phải kìm nén lắm mới không hét ầm lên: "Tôi cũng có thể...?"
Y phì cười: "Niệm Tâm, dù cô không phải người mà Quan gia luôn muốn gặp lại nhưng hiện tại cô vẫn là khách quý của quan gia, còn là bạn của thái tử nữa.
Ai có thể ngăn không cho cô tới Thăng Long?"
Tôi cười ngại ngùng không đáp.
Nguyễn Tái lại nói: "Chỉ là nếu đưa cô vào cấm thành thì vẫn có chút khó khăn.
Cô không có danh phận, cũng không phải cung nữ, để có thể lưu lại trong cấm thành một thời gian thì cái danh khách quý kia cũng không hợp lý cho lắm.
Ta nghĩ thái tử cũng sẽ không đồng ý để cô ở bên ngoài đâu."
Vậy là Nguyễn Tái sẽ tìm mọi cách để có thể đưa tôi cùng về Thăng Long.
Hiếu Hoàng hẳn cũng đã xác định rằng tôi là một người hoàn toàn vô hại, trong thời điểm hiện tại lại vô cùng thân thiết với Trần Thuyên, giữ tôi ở lại chỉ có lợi chứ không có hại.
Cả tôi và Nguyễn Tái đều trầm ngâm suy nghĩ, chỉ có điều cái mà tôi đang suy tư chắc chắn không giống với y.
Liên quan tới việc vượt thời gian, có vài vấn đề như sau.
Thứ nhất, Đạt đã nói rằng thường thì thời gian tôi ở thế giới này chỉ khoảng vài ngày nhưng thực tế đã có lần Rosie bị trục trặc khiến Đạt biến mất cả tháng trời.
Nếu không phải nó có ông anh sáu múi bao che cho thì hẳn bố mẹ tôi đã báo công an rồi.
Cho tới hiện tại, tôi đã ở nơi này được gần một tuần rồi mà chưa có dấu hiệu gì, khả năng tôi bị kẹt lại đây còn lâu hơn thế là hoàn toàn có thể xảy ra.
Thứ hai, theo lý thuyết thì chiếc đồng hồ dở hơi này sẽ bắt đầu đếm ngược từ mười lăm cho tới ba mươi phút trước quá trình tạo ra lỗ hổng thời gian.
Vậy nếu tôi đang ở chốn đông người mà chiếc đồng hồ này lại kêu lên inh ỏi thì phải biết làm sao?
Tôi len lén thở dài, cái thói mê trai này nhất định phải bị loại bỏ! Chỉ vì một tấm ảnh của ông anh sáu múi mà tôi lại đồng ý với thằng Đạt nhanh tới vậy.
Đợi đến khi tôi trở về mà nó không giới thiệu tôi cho ông anh sáu múi thần thánh ấy thì thằng này chết chắc!
"Hai người các ngươi được lắm! Dám trốn ta ra ngoài này sao?"
Không ngờ vừa nhắc tới Tào Tháo mà Tào Tháo đã đến ngay được.
Trần Thuyên xuất hiện trong bộ trang phục tối màu, rõ ràng đã suy tính tới việc xuất hiện giữa chốn đông người.
Ở phía xa đằng sau cậu còn có vài tên lính đi tới đi lui, giả bộ như đang tuần phố nhưng rõ ràng chỉ là để bảo vệ vị thái tử trẻ con này.
Tôi đứng dậy, miệng nở nụ cười thật tươi: "Thái..."
Nguyễn Tái ở đối diện ho một tiếng thật lớn.
Tôi sửa lại ngay lập tức: "Cậu chủ, thật nhanh."
Trần Thuyên quắc mắt nhìn tôi: "Cái gì?"
Tôi tủm tỉm nói: "Mới nãy cậu bị đức ông gọi đi mà giờ đã đứng ở đây rồi nè."
Thái tử trẻ con nghe tôi nói vậy liền hừ một tiếng, nói: "Ta vốn có lòng tốt muốn cùng chị dùng bữa trưa, vậy mà loáng một cái chị đã biến mất rồi!"
Giọng điệu Trần Thuyên chỉ có dỗi hờn, không có giận dữ khiến tôi phải hít mấy hơi thật dài mới không bật cười.
Trần Thuyên cộc cằn nói tiếp: "Gọi thêm một bát mỳ đi, ta đói lắm rồi."
Cậu ngồi xuống bàn vô cùng tự nhiên, đưa mắt nhìn tôi chờ đợi.
Tôi lén nhìn sang Nguyễn Tái, thấy y khẽ gật đầu một cái mới yên tâm gọi chủ quán mang ra thêm một bát mỳ.
Có lẽ trước giờ cậu thái tử này cũng ra khỏi cung cấm không ít lần mới đạt được cảnh giới thoải mái tới như vậy.
Có Trần Thuyên ở đây nên tôi và Nguyễn Tái không thể bàn bạc chuyện kia được nữa.
Tôi không chịu được sự yên lặng liền đề nghị kể một câu chuyện, cả Trần Thuyên lẫn Nguyễn Tái đều đồng ý và tỏ ra vô cùng mong chờ.
Tôi khẽ hếch mũi, từ trước tới giờ trong những câu chuyện tôi kể với Trần Thuyên phần lớn đều là truyện cổ tích và số ít là tôi bịa từ phim và tiểu thuyết ra.
Trần Thuyên sinh ra và lớn lên trong cung cấm, hoàn toàn không có cơ hội được tiếp xúc với văn học dân gian như tôi đã tưởng, vì vậy mà tôi đã nắm lấy cơ hội này để thể hiện kiến thức của bản thân.
Điều ấy đã khiến một đứa con gái vừa ế vừa thất nghiệp như tôi lại trở thành một vị khách quý trong mắt Hiếu Hoàng và Trần Thuyên, và chắc cũng nhờ vậy một phần mà tôi được chính thức cấp quyền ăn ở tự do tại hành cung Tức Mặc.
Cậu nhóc thái tử vừa ăn mỳ vừa cằn nhằn tại sao tôi lại có thể bỏ đi cùng Nguyễn Tái như thế, sau đó lại quay sang dọa dẫm y rằng sẽ thưa với Hiếu Hoàng về chuyện này.
Thật khó có thể tưởng tượng được chỉ vài năm nữa, cậu nhóc này sẽ lên ngôi hoàng đế, trở thành vị vua thứ tư của nhà Trần.
Trong Đại Việt Sử Ký Toàn Thư đã khen Trần Thuyên – Trần Anh Tông rằng: "Vua khéo léo kế thừa, cho nên thời cuộc đi tới thái bình, chính trị trở nên tốt đẹp, văn vật chế độ ngày càng thịnh vượng cũng là bậc vua tốt của triều Trần."
Hiện tại Trần Thuyên đã được mười ba tuổi, chỉ bốn năm sau là Hiếu Hoàng sẽ thoái vị, trở thành Thái thượng hoàng và Trần Thuyên nối ngôi báu, tự xưng Anh Hoàng.
Chính sách cai trị của nhà Trần khá đặc biệt và được cho là hoàn thiện hơn nhà Lý.
Để tránh việc tranh giành ngôi vua như những triều đại trước đó, các hoàng đế sẽ nhường ngôi cho thái tử khi còn rất trẻ, lui về làm Thái thượng hoàng.
Tuy vậy, Thái thượng hoàng vẫn nắm một phần quyền lực, cùng vị hoàng đế mới điều hành chính sự, và hoàng đế sẽ có cơ hội được tiếp xúc cũng như học hỏi từ Thái thượng hoàng về công việc cai trị đất nước cho tới khi thực sự trưởng thành.
Mười bảy tuổi trở thành vua một nước là chuyện không hề dễ dàng.
Trần Thuyên của hiện tại đang ngồi húp mì trước mặt tôi đây vẫn là một cậu nhóc mà vui buồn giận hờn đều lộ rõ trên mặt, để có thể trở thành một vị hoàng đế xứng với lời khen trên kia không biết sẽ phải thay đổi nhiều tới mức nào?
Choang!
Trước cửa quán mỳ, một bình rượu vỡ tan.
Tiếng khóc lóc, tiếng la hét, tiếng xì xào bàn tán hòa lại thành một thứ âm thanh ồn ào hỗn tạp.
Bàn của chúng tôi ngay cạnh cửa, không tránh được ảnh hưởng nên cả ba đều ngó ra xem có chuyện gì.
Một người phụ nữ nằm dưới nền đất, tay ôm một chiếc áo, mặt mũi đẫm nước mắt, trên má còn hằn rõ vệt năm ngón tay.
Cạnh chị ta là một người đàn ông sắc mặt hồng hào, đôi mắt lờ đờ, dáng người loạng choạng đứng không vững, miệng chửi bới: "Con đàn bà thối tha này, mày lựa lúc ông đây đi uống rượu mà chạy đi thông dâm với thằng nào? Còn dám đem áo mới của ông cho nó mặc hả? Nói ngay!"
Tên đàn ông to lực lưỡng vừa chửi vừa đá vào người người phụ nữ kia, khiến thị không chịu nổi cơn đau mà phải gập người lại.
Thị vừa ôm bụng vừa khóc: "Mình tha cho tôi, tôi đâu có dám làm điều xằng bậy ấy.
Áo mới của mình bị rách, tôi chỉ..."
Còn chưa nói hết câu, tên đàn ông kia đã chặn miệng thị lại bằng một cái tát