Mạn Thiên Hoa Vũ - Thường Yên

Bể sâu sóng cả [2]


trước sau

Phán quyết đã được đưa ra. Người hoảng loạn tới bật khóc, kẻ sung sướng đến phát điên.

Dưới chân tôi là máu chảy, là xác người còn ấm nóng. Tôi biết, cái chết đang đến rất gần.

Châm giới tương đầu, đến đây kết thúc. [1]

...

Hoàng cung, hàng hàng dãy dãy sơn son thếp vàng, mái ngói lưu ly ánh lên màu nắng, vốn là nơi an toàn nhất tại Thăng Long. Tới một ngày, giữa chốn cung cấm uy nghiêm xuất hiện hai tên thích khách tàn bạo. Ban ngày chúng ẩn nấp bằng cách trà trộn vào giữa đám cung nhân, đêm đến xuất đầu lộ diện, tìm cách tước đi sinh mạng của kẻ vô tội. Cuộc sống trong Hoàng cung ngày càng căng thẳng, mọi người nghi ngờ, sợ hãi lẫn nhau, bởi không một ai biết thân phận thật của đối phương là gì. Cuối cùng, Hoàng đế hạ lệnh cả cung cấm hợp lực điều tra, tìm ra chân tướng kẻ chủ mưu đứng phía sau. Dĩ nhiên, dưới quyền Hoàng đế không chỉ có cung nhân chân yếu tay mềm, mà còn là những vị tai to mặt lớn với năng lực đặc biệt, có thể trợ giúp việc điều tra thêm phần dễ dàng.

...

Đêm thứ nhất.

Thái An vương hất hàm ra hiệu, lâu la đứng sau mỗi người chơi lập tức tiến lên vài bước, dùng một dải băng bịt mắt họ lại. Cũng phải thôi, khi bị ép buộc tham gia một trò chơi đẫm máu thế này thì sẽ chẳng ai có lòng tự nguyện cả.

Phía trước là một mảng tối tăm, Niệm Tâm điều hoà hơi thở, cố gắng dỏng tai nghe ngóng. Ngoài tiếng giày da cọ sát dưới mặt đất của Trần Thừa Ân, tất cả những gì cô có thể nghe được chỉ là từng nhịp đập nơi trái tim.

"Màn đêm đã bao trùm Hoàng cung. Xin mời Thích khách và Gian tế thức dậy. Thích khách muốn giết ai nào?"

Vẫn vô cùng im ắng.

Xem chừng đám lính gác kia vẫn phải giữ nguyên vị trí ngay sau lưng người chơi để có thể tháo băng ra, bịt mắt lại mà không gây tiếng động khi di chuyển. Bài học phạm quy vừa mới xảy ra, tất cả mười một người - bao gồm cả Niệm Tâm - đều ghi nhớ sâu sắc, cố gắng cử động nhẹ nhàng, tránh để lộ thân phận.

"Mời các vị trở lại với giấc ngủ." Thái An vương ngưng một lát, đoạn nói. "Mời Kiểm pháp quan thức dậy."

Niệm Tâm khấn thầm, cầu mong người chơi mang thân phận Kiểm pháp quan có thể soi trúng phe Thích khách.

"Mời Thái y. Đêm nay có một người bị Thích khách hạ sát, ngài có muốn cứu không? Tốt, vậy Thái y muốn dùng đơn thuốc để giết ai không? Được rồi, mời Thái y đi ngủ."

Gót giày cọ sát, lúc gần lúc xa.

"Thị vệ, đến lượt ngài tỉnh dậy rồi."

Băng bịt mắt được tháo xuống, Niệm Tâm phải mất vài giây mới cảm thấy đầu óc đỡ quay cuồng. Cô không hề do dự, phóng ánh mắt như đao kiếm tới Thái An vương đang đứng cách mình vài bước chân. Đáp lại Niệm Tâm, gã chỉ nhếch miệng cười nhạt.

"Thị vệ muốn bảo vệ ai?" Thái An vương khoanh tay, mặt hơi vênh lên, tỏ thái độ bề trên rất rõ rệt.

Nhìn mà xem, con ả mà em trai hoàng đế nâng niu yêu thương không ai sánh bằng cuối cùng vẫn rơi vào tay gã đấy thôi. Cửu ngũ chí tôn là cái thá gì, họ Trần thì làm sao? Tới bảo vệ người trong lòng mình cũng không làm nổi!

Thái An vương hả hê vô cùng, thầm tưởng tượng tới khoảnh khắc vứt xác con ranh xấc xược kia trước mặt Trần Thuyên. Nghĩ đến việc chính tay mình khiến cho thằng nhãi cao ngạo ấy phải nếm trải cảm giác tuyệt vọng, Thái An vương vui sướng phát điên.

Thế nhưng, càng cảm thấy tự mãn, gã lại càng căm tức.

Ngay từ ngày đầu tiên trút đi vẻ ngoài rách rưới và khoác lên mình chiếc áo dệt từ tơ tằm, Trần Thừa Ân đã nhận thức được sự khác biệt thân phận giữa gã và Trần Thuyên. Gã tự khen mình thông minh, trong khi đây là sự thật hiển nhiên mà đến kẻ mù cũng có thể thấy được.

Đúng là gã được hoàng đế nhận nuôi, nhưng nào có ai công nhận gã là "thiên tử nghĩa nam"? [2] Đến tận bây giờ, thứ duy nhất Trần Thừa Ân có được chỉ là hai chữ "Thái An" hữu danh vô thực. Là "vương" đấy, nhưng đã bao giờ gã có được cơ hội đứng ngang bằng với đám nho sĩ trong triều?

Trần, Thừa Ân. Cả đời cũng không được quên ơn nghĩa của nhà Trần.

Thái An vương chẳng còn một chút ký ức nào về tên thật của mình. Mỗi khi gã nhắm mắt lại, chỉ nghe văng vẳng tiếng gọi "Thừa Ân" của cha nuôi...

Thừa Ân. Cuộc sống này của gã, là do nhà Trần ban tặng.

Chỉ một lần tay kéo, một câu nói tưởng như vô thưởng vô phạt của người đàn bà ấy mà gã mang họ Trần.

Khẽ xoay người, Thái An vương đưa mắt nhìn Niệm Tâm, trông rõ sự bối rối trong trên gương mặt cô.

Niệm Tâm cố gắng suy tính thật nhanh, cô vẫn chưa biết bản thân cần phải làm gì. Không có lấy một dữ kiện, phe Hoàng cung, phe Thích khách... tất cả đều còn ẩn trong sương mù. Niệm Tâm chợt nhớ tới khi nãy, hành động ghé tai thầm thì của Thái An vương đã khiến vài người chú ý. Rất có thể cô sẽ là nạn nhân đầu tiên, dù không bị Thích khách sát hại thì cũng sẽ là Thái y ra tay...

Đêm đầu tiên, Niệm Tâm quyết định bảo vệ chính mình.

Sáng ngày thứ hai.

Dải băng rút về phía sau, một lần nữa được "thức dậy", cảnh tượng đầu tiên tất cả người chơi trông thấy là gã Quản trò đang vỗ tay, xem chừng rất hài lòng.

Thái An vương cười khùng khục, khàn giọng thông báo: "Tốt, tốt! Đêm qua không có ai chết cả."

Dứt lời, cả đám hoang mang nhìn nhau.

Niệm Tâm khẽ thở phào, không có người chết là tốt rồi!

"Thời gian thảo luận là từ thời điểm nước bắt đầu chảy cho đến khi chén nước đầy. Hãy nhớ, khi biểu quyết, ngón cái giơ lên là đồng ý treo cổ, ngón cái trỏ xuống là phản đối, ngồi im là không tham gia nhé. Nào, giờ thì xin mời." Thái An vương đưa tay làm động tác "mời".

Mất vài giây im lặng, người thanh niên ngồi ở vị trí thứ mười hai, vì vậy được gọi là Thập Nhị, mở màn: "Tôi mạn phép trình bày suy nghĩ của mình. Nếu đã không ai chết thì hẳn là do: Một, Thị vệ bảo vệ đúng người, hoặc hai, Thái y quyết định dùng đơn thuốc để cứu người bị hại."

Dứt lời, ai nấy đều gật gù đồng tình.

Mí mắt Niệm Tâm giật giật mấy cái, nói cũng như không vậy hả!

Cuộc "thảo luận" đến đây là kết thúc. Vì không có dữ kiện gì để suy đoán nên ngồi không cũng chỉ mất thời gian, cả đám quyết định tiếp tục trò chơi, nhanh chóng tìm ra phe Thích khách.

Đêm thứ hai.

Những người mang thân phận đặc biệt vẫn được gọi dậy theo trình tự như đêm hôm trước.

Theo luật, Niệm Tâm không thể bảo vệ bản thân ở lượt chơi này. Nếu Thích khách tiếp tục chọn cô làm mục tiêu, Thái y quyết định không cứu thì rõ ràng Niệm Tâm phải đi chầu ông bà ông vải ngay từ đêm thứ hai rồi. Chắc là cô sẽ không xui xẻo đến mức ấy đâu nhỉ?

Cô thở dài, quét mắt nhìn xung quanh một lượt. Nên bảo vệ ai đây?

Ông chú râu quai nón với đôi mắt như tóe ra lửa điện, thiếu nữ hiền lành ngồi kế bên... hay bác gái mập mạp phúc hậu ở phía trước?

Thái An vương nghiêng đầu, dùng ánh mắt nhắc nhở Niệm Tâm. Cô hít một hơi dài, tay run run đưa lên, chỉ vào cậu nhóc ở vị trí số một rồi gật đầu.

Trẻ em hôm nay, thế giới ngày mai! Nếu đã không thể cứu bản thân thì tất nhiên là phải bảo vệ trẻ em rồi.

Dáng vẻ ngùn ngụt nghĩa khí của Niệm Tâm khiến Thái An vương buồn cười, gã nhếch mép một cái, vẫy vẫy tay ra hiệu cho Năng bịt mắt Niệm Tâm lại.

Sáng thứ ba.

Thích khách vẫn chưa giết được ai.

"Ái chà, nếu là Thị vệ thì giỏi quá rồi nha!" Lục - người thanh niên chừng hơn hai mươi tuổi, lông mày xếch ngược, môi mỏng dính ngồi ở vị trí số sáu lên tiếng khen ngợi.

Niệm Tâm lén nhìn Nhất, còn chưa rõ có phải nhờ mình mà cậu nhóc ấy còn sống hay không, cô đâu dám nhận lời khen này.

Lúc này, thiếu nữ số bốn, Tứ, tỏ ra kích động: "Kiểm... kiểm pháp quan, lên tiếng đi! Đã qua hai đêm rồi đó, biết gì cũng phải nói với mọi người chứ!"

Nghe vậy, Niệm Tâm than ngắn thở dài trong lòng. Vai trò Kiểm pháp quan tương đương với Tiên tri, theo đánh giá của cô, là năng lực quan trọng nhất trong Ma sói. Với khả năng soi được vai trò của người khác, giấu kỹ còn không kịp nữa là khoe ra. Cô Tứ kia nghĩ đơn giản quá rồi.

Lục cười khẩy, tuy giọng điệu khinh miệt nhưng lại nói trúng ý kiến của Niệm Tâm: "Chị Tứ này, không ai ngu đến mức làm lộ thân phận Kiểm pháp quan của mình ngay từ ban đầu đâu."

"Ngu?" Tứ cũng bật cười theo, ném ánh mắt sắc lạnh về phía Lục. "Chẳng lẽ anh là Kiểm pháp quan à?"

Lục chỉ hừ một tiếng, không thèm đáp lại Tứ.

Người im lặng suy tư, kẻ quay sang bên rì rầm bày tỏ ý kiến. Cho đến hiện tại, mọi thông tin vẫn chỉ dẫn đến ngõ cụt.

Thập Nhị thấy vậy liền cất lời: "Thôi, mời quản trò tiếp tục, chúng tôi đi ngủ!"

Đêm thứ ba.

Cơ hội tự bảo vệ đã tới, Niệm Tâm không chút do dự chỉ tay ngược về chính mình.

Đâu phải cô ích kỷ nhẫn tâm, chỉ là hiện tại còn chưa rõ Thích khách muốn nhắm tới ai... bởi vậy lo lắng cho tính mạng của bản thân vẫn là điều nên làm.

Sáng thứ tư.

Băng bịt mắt của Niệm Tâm còn chưa kịp mới rơi, bốn bề đã vang lên tiếng người nói ồn ào.

Ánh sáng tràn đến trước tầm mắt, một người thanh niên nằm sấp dưới chân bàn, đầu nghẹo sang một bên. Thanh đao dài cắm sâu trên lưng, máu chảy thành vũng. Xung quanh chỉ còn tiếng hít vào thở ra nặng nề.

"Đêm qua, có một người chết." Thái An vương vỗ tay hai cái, giọng nói không giấu nổi sự phấn khích.

Không ngờ trong lũ thấp hèn này lại có mấy kẻ thông minh, ba bốn lượt chơi rồi lâu la của gã mới được ra tay giết người.

Xác của Lục bị kéo đi, để lại vệt máu dài.

Niệm Tâm không còn hơi sức để kinh hãi, thầm than thở trong lòng. Thì ra... chết trong trò chơi này, là chết thật.

Thái An vương di chuyển tới gần cô, cất lời nhắc nhở: "Nước bắt đầu chảy rồi đó nha!"

Người đàn ông dữ dằn mang gương mặt hình chữ điền, hàng râu dài kéo từ tóc mai tới miệng - trông khá giống với kiểu râu quai nón ở thời hiện đại, chỉ có điều không được tỉa tót kỹ càng - ngồi tại vị trí số bảy lớn giọng, tiếng vang như sấm rền: "Đừng im lặng nữa! Cứ thế này thì chúng ta sẽ chết hết mất!"

"Đúng vậy, đúng vậy!" Là giọng nói non nớt của Nhất.

Bác gái số hai - Nhị - béo tròn phúc hậu, hai mắt rớm lệ, nghẹn ngào nói: "Nhưng... nhưng... khi nãy cậu Lục nói nhiều nên mới bị giết mà?"

"Thím này đừng phán linh tinh!" Râu quai nón quát lớn, dường như lại cảm thấy câu nói của bà cũng không sai liền im bặt.

Chán nản dời mắt, Niệm Tâm bắt gặp cảnh tượng người đàn ông mặt chuột tai dơi ở vị trí số ba đang lén lút nhìn sang thiếu nữ ngồi ngay cạnh mình - Tứ. Ông ta mím chặt môi, thi thoảng lại đưa tay lên cào cào tóc.

"Này cô Tứ, vì sao khi nãy cô cứ phải hỏi dồn Kiểm pháp quan là ai nhỉ?" Thanh niên Thập Nhị phá tan bầu không khí, ung dung đặt câu hỏi.

"Hả? Cái gì? Tôi á?" Cô gái số bốn giật nảy người, lắp ba lắp bắp.

Đám người chơi, bao gồm cả Thái An vương đang đứng một bên, đều đồ dồn ánh mắt, tò mò nhìn Tứ.

Thập Nhị không lặp lại câu hỏi, chỉ nhướng mày chờ đợi.

Tứ nuốt nước bọt, ấp úng đáp lời: "Ừ thì... tôi có hơi lo lắng..."

"Lạ lắm nhé." Thập - cô gái luôn mang biểu cảm lạnh lùng - giờ đang khoanh tay trước ngực, mặt hơi ngước lên. "Lo lắng thôi mà đòi người khác lộ thân phận à?"

"Ý cô Thập là sao?" Tứ đã lấy lại sự bình tĩnh, nhếch miệng đáp trả. "Tôi chỉ muốn mọi chuyện nhanh chóng được giải quyết nên mới thất thố, mấy người cần gì phải nhắm vào tôi như thế?"

Thập Nhị bật cười: "Ồ, tôi và cô Thập hỏi thôi mà. Cô Tứ phản ứng hơi quá rồi."

Còn chưa hết câu, Tứ trừng mắt nhìn y: "Anh..." Cô ta lại quay ngoắt mặt đi, gắt lên: "Này chú Tam, chú nhìn tôi hơi lâu rồi đấy!"

Thì ra cô ta cũng để ý người bên cạnh mình.

"Cô... cô..." Mặt chuột nắm hai bàn tay lại, vân vê ngón tay mất một lúc mới có thể tiếp lời. "Cô là Thích khách!"

Dứt lời, cả đám người chơi như bị sét đánh. Riêng Tứ tái mặt, hét lên: "Đừng có vu khống! Chú có phải Kiểm pháp quan không mà dám nói?"

Ngoài dự đoán của Niệm Tâm, gã Tam mặt chuột lại tỏ vẻ hốt hoảng, không hề thú nhận thân phận mà ngậm chặt miệng rồi cúi gằm mặt xuống đất.

Thái An vương cười lớn: "Hết giờ thảo luận, mời tất cả đi ngủ!"

Đêm thứ tư.

Niệm Tâm hít một hơi thật dài, tay run run chỉ về phía người đàn ông mặt chuột tai dơi. Nếu ông ta thật sự là Kiểm pháp quan thì đêm nay chắc chắn sẽ bị Thích khách gi.ết ch.ết, cô cần bảo vệ nhân vật này.

Sáng thứ năm.

Chưa kịp vui mừng.

Niệm Tâm cau mày, chỉ thấy thất vọng tràn trề. Trước giờ cô luôn tự nghĩ mình có chút đầu óc, còn biết phân tích này kia. Ngay cả xưa kia còn là Nguyễn Từ Niệm Tâm, khi tham gia Ma sói với nhóm bạn đại học cô cũng thường là người dẫn dắt cuộc chơi, bằng cách này hay cách khác đều giúp phe mình giành được thắng lợi.

Thế nhưng... ở nơi này, khi mà ai cũng phải đặt cược chính tính mạng của mình thì...

Thân mình Tứ xụi lơ, nằm yên một chỗ. Thập thì khác, nàng ta nằm ngửa, máu nhuộm đỏ thẫm một mảng trước ngực. Cả người nàng giật giật mấy cái, khóe miệng mấp máy, hai mắt mở to. Mặc dù Thập còn sống... nhưng chắc chắn cái đang chờ đón nàng vẫn chỉ là màn đêm vô tận.

Gã mặt chuột duy trì tư thế ôm đầu, hai tay vò tóc liên hồi. Niệm Tâm không thể thấy rõ biểu cảm của gã, cô càng tức giận.

Chẳng lẽ cô đã bị lừa? Đám Thích khách diễn trò, khiến những người chơi còn lại nghi ngờ lẫn nhau?

Trong lúc cô ngơ ngẩn suy tư, cuộc thảo luận lần thứ năm đã diễn ra được một lát.

Niệm Tâm định thần, vừa kịp nghe thấy lời tuyên bố của Thập Nhị: "... Đến giờ đã có ba người chết, tôi... không thể ngồi yên được nữa. Tôi chính là Kiểm pháp quan!"

Mặt chuột đứng bật dậy, gào lên: "Mày nói láo! Tao mới là Kiểm pháp quan!" 

Thập Nhị híp mắt, tỏ vẻ không hài lòng: "Chú Tam, đừng tưởng chú lớn tuổi mà mọi người phải tin lời chú!"

"Tao..." Mặt chuột hơi khựng lại. "Tôi biết, biết Tứ là Thích khách. Là Thích khách đó mọi người..."

"Không đúng. Tứ không phải là Thích khách!" Thập Nhị cũng đứng lên, cằm hơi siết lại. "Cô ấy là người của phe Hoàng cung!"

Tam mặt chuột hoảng hốt: "Rõ ràng tôi hỏi được Tứ là thích khách." Rồi như chợt nhớ ra điều gì, gã ta reo lên: "Phải rồi, còn... còn... anh Ngũ, anh Thất, cô Bát đều là người của Hoàng cung!"

Vừa nói, gã vừa chỉ tay tới từng người.

Râu quai nón - Thất - gật đầu với Tam mặt chuột, khẳng định mình không thuộc phe Thích khách. Sau đó ông ta lại đăm chiêu: "Khoan đã... nếu Tứ là Thích khách thì vì sao nó lại chết nhỉ?"

Thập Nhị thở dài: "Có tới hai người chết - là cô Tứ và cô Thập. Một người chết do Thích khách giết, người còn lại... hẳn là vì Thái y rồi. Mọi người đừng quên, nếu cô Tứ mà là Thích khách như lời chú Tam khẳng định thì hẳn chú ấy đã bị Thích khách giết ngay đêm qua rồi."

Nghe vậy, bác gái số hai liền thốt lên: "Nhưng y vẫn sống sờ sờ đó!"

Tam mặt chuột giận dữ quay sang phía bác gái Nhị, chỉ hận không thể lao đến bóp cổ bà ta.

"Ai mà biết được đám Thích khách mấy người nghĩ gì!" Gã gào lên, giọng hơi lạc đi.

Mấy lời phân tích của Thập Nhị khiến Niệm Tâm bối rối. Vì sao cả Tứ và Thập lại chết vào đêm qua? Việc cô bảo vệ Tam là đúng hay sai?

Thập Nhị giơ tay lên, muốn gạt Tam mặt chuột sang một bên. Y nói một cách chậm rãi: "Tôi mới là Kiểm pháp quan. Tôi khẳng định Nhất, thím Nhị và cô Cửu đều là người phe Hoàng cung. À quên, cả cô Tứ nữa."

Mất mấy giây Niệm Tâm mới nhận ra hắn vừa nhắc tới mình.

"Mày đừng có láo nữa!" Mặt mũi đỏ gay vì tức tối, Tam tiếp tục quát tháo. Gã quay sang mấy người mình vừa chỉ điểm, van vỉ. "Kìa anh Ngũ, anh Thất, cô Bát! Nói gì đi chứ!"

Người đàn ông lớn tuổi ngồi tại vị trí số năm có một vết sẹo dài trên trán, nó không hề ảnh hưởng tới nét hiền hậu trên gương mặt, ngược lại còn khiến người ta thêm tin tưởng mấy phần. Ông ta khá giống với Niệm Tâm và cô gái số tám, từ đầu cuộc chơi tới giờ đều giữ im lặng, không hề tham gia thảo luận cũng như bày tỏ ý kiến.

"Được rồi." Ngũ điềm tĩnh nói. "Đúng theo lời anh, lão thuộc phe Hoàng cung. Nhưng thứ lỗi cho lão, lão xin phép không tin cả anh Tam lẫn cậu Thập Nhị đây. Đừng nói Kiểm pháp quan, Thích khách cũng biết được ai thuộc phe nào mà."

Niệm Tâm âm thầm đồng tình.

Ông chú mặt sẹo này phân tích rất chính xác, và cũng bởi vậy mà ông ta nhận được ánh mắt không mấy thiện cảm từ Tam mặt chuột và Thập Nhị.

"Tôi cho rằng Tam và Thập đều là Thích khách." Tam mặt chuột vừa mới há miệng, còn chưa kịp phát ra tiếng nào đã bị Thập Nhị chặn họng. "Các vị còn nhớ không? Ngay khi cô Thập lên tiếng chất vấn cô Tứ thì chú Tam đây cũng nhảy vào, thậm chí còn vu cho cô ấy là Thích khách ngay lập tức!"

Xung quanh gật gù cho là phải. Niệm Tâm để ý chỉ mình ông chú số năm - Ngũ - vẫn ngồi yên vị, mặt mũi duy trì vẻ bình thản không quan tâm tới sự đời.

Tam mặt chuột biến thành con gà mắc tóc, mãi không thốt lên lời.

Là Thập Nhị quá mức mồm mép, hay do Tam là Thích khách thật?

"Tôi không hề bịa chuyện. Rõ ràng chú Tam và cô Thập kết hợp với nhau, muốn đẩy cô Tứ vào chỗ chết. Hầy, dù không kịp biểu quyết nhưng cô ấy vẫn phải chết..." Thập Nhị đau buồn cúi đầu.

Tam mặt chuột tím mặt: "Mày... vu khống..."

"Hừ! Vậy chú nói xem." Thập Nhị từ trên cao nhìn xuống Tam mặt chuột. "Tôi và chú cùng nhận thân phận Kiểm pháp quan nhưng rõ ràng ai cũng thấy được ý đồ của chú và cô Thập. Ngoài việc quát tôi vu khống thì chú có gì bảo vệ bản thân?"

Ai nấy đều cảm thấy tên Thập Nhị đẹp mã này nói năng rất đâu vào đấy, lý lẽ nào cũng thuyết phục.

Một người sạch sẽ gọn gàng, kẻ kia mặt quắt tai nhọn, hai mắt láo liên. Người phân tích kỹ càng, kẻ ấp úng quát tháo xằng xiên.

Bất giác, không chỉ Niệm Tâm mà cả đám người chơi đều nghiêng theo Thập Nhị.

Y nắm tay lại trước ngực, giọng vang rền: "Mọi người ơi! Nếu giờ không biểu quyết thì sẽ muộn mất! Hơn nữa, giả sử cô Thập thuộc phe Hoàng cung thì phía Thích khách vẫn còn những ba người đó!"

Ba thích khách... mà hiện tại tổng số lượng người chơi còn có tám...

"Quản trò, chúng tôi muốn biểu quyết!" Râu quai nón mặc kệ trước đó mình còn lung lay về Tam mặt chuột, không chút do dự mà chỉ tay vào mặt gã.

Thái An vương đủng đỉnh bước đến, tươi cười: "Tốt lắm, vừa hết thời gian."

"Khoan..." Mọi sự van nài đều nuốt ngược trở lại. Dải băng vốn để che mắt giờ lại siết quanh miệng, Tam mặt chuột ú ớ giãy giụa hồi lâu mới nhận ra mình không còn quyền lên tiếng.

Thập Nhị bỗng nhiên kêu lớn: "Thị vệ! Tôi đã lộ thân phận rồi, ngài nhất định phải bảo vệ tôi đó!"

Nói xong liền thở phào nhẹ nhõm, may mà hắn kịp dặn dò, chỉ sợ kẻ đang nắm giữ thân phận Thị vệ lại là người ngu ngốc, không hiểu được nên làm gì.

Ngay lúc ấy, tên lâu la đứng sau lưng Thập Nhị bỗng bước lên rồi vòng ra trước mặt hắn, tung một cái tát mạnh đến kinh thiên bạt địa. Thân người Thập Nhị như bị bẻ ngoắt sang một bên, hai tay ôm lấy má trái, đau đớn không thốt lên lời.

Trước sự hoảng loạn của đám người chơi, Thái An vương cười sang sảng: "Ấy chết, ta quên béng mất. Một khi đã hết thời gian thảo luận và bước vào biểu quyết thì không ai được mở miệng nữa."

Thập Nhị miệng lưỡi sắc bén cũng phải ôm
hận trong lòng. Hắn hiểu rõ, ăn tát còn hơn là phải chết. So với tên thanh niên làm rơi thẻ bài ban đầu, Thập Nhị vẫn còn may mắn gấp trăm vạn lần.

Thái An vương tiến lại gần Tam mặt chuột, sự vui vẻ khi nãy đã thu lại thành một nụ cười mỉm: "Quyết định biểu quyết chứ?"

Hình như tất cả đều gật đầu, chỉ trừ Niệm Tâm và Ngũ - ông chú mặt sẹo.

"Ta phổ biến lại lần nữa này. Ngón cái giơ lên là đồng ý xử tử, ngón cái đưa xuống là phản đối, ngồi yên là không ý kiến. Nếu hiểu rồi thì bắt đầu luôn đi." Thái An vương đều giọng.

Đầu tiên là Thập Nhị, cậu bé Nhất, Râu quai nón Thất, bác gái Nhị lần lượt giơ ngón tay cái, sau đó cô gái nhỏ rụt rè bên cạnh Niệm Tâm cũng đưa tay lên cao dần. Chỉ còn Niệm Tâm và Ngũ là ngồi yên, tương đương với bỏ phiếu trống.

Không nghi ngờ gì nữa, Tam mặt chuột chắc chắn phải chết.

Tên lâu la phía sau gã ra tay rất nhanh. Lưỡi đao bén ngọt xuyên thẳng qua lồng ng.ực rồi rút mạnh trở lại, máu bắn thẳng về phía trước. Tam mặt chuột bị bịt miệng, không thể gào thét, chỉ phát ra những âm thanh đục ngầu quyện trong dòng máu dâng lên tới cổ họng.

Gã gục trên bàn, trừng mắt nhìn Thập Nhị, hai tay vươn dài về phía y. Có lẽ trong khoảnh khắc cuối cùng, Tam mặt chuột đã mong muốn mình giữ lại được chút hơi tàn, tự tay bóp ch.ết thằng ranh con ngỗ ngược kia...

Đêm thứ năm.

Những người với vai trò đặc biệt vẫn được gọi tên. Niệm Tâm từng chơi Ma sói nên hiểu Quản trò phải làm vậy để tránh làm lộ ra đã có những nhân vật nào rời bỏ cuộc chơi.

Thái An vương nhìn xoáy sâu vào Niệm Tâm, trong đôi mắt gã cuộn trào sóng dữ, như ẩn chứa loài thuồng luồng thuỷ quái chỉ muốn xông tới cắn xé cô ra từng mảnh.

Qua cuộc trò chuyện trước đó giữa Niệm Tâm và Thái An vương, cô mới biết được gã ta mang trong mình sự hận thù sâu sắc đối với người con gái bí ẩn năm xưa mà Thượng hoàng Trần Khâm từng nhắc tới.

Nàng mang dung mạo giống Niệm Tâm tới chín phần, là người đã giúp Niệm Tâm có được sự ưu ái của Hiếu Hoàng ngày ấy - đồng thời đưa cô đến bên cạnh Trần Thuyên, tạo nên mối duyên lành giữa hai người. Tuy vậy... chính nàng cũng khiến Niệm Tâm rơi vào tình cảnh của hiện tại.

Mấy chục năm trôi qua trong chớp mắt, Thái An vương không có cách nào tìm được kẻ thù, cuối cùng dồn tất cả vào Niệm Tâm.

Cô thở dài, thực ra... cũng không thể trách người con gái ấy hoàn toàn.

Nếu như Thái An vương coi nàng là nguồn gốc của vạn sự thì suốt những năm tháng qua, gã còn thù ghét hai cha con Trần Khâm và Trần Thuyên hơn cả.

Thượng hoàng Trần Khâm đã "tạo nên" Trần Thừa Ân, và em trai hoàng đế - Trần Thuyên - thì "giúp" gã nuôi dưỡng sự ghen ghét đố kị. Từ chút ngưỡng mộ hoàn toàn chân thành, Trần Thừa Ân dần trở nên căm thù Trần Thuyên.

Có thể hiểu đơn giản về trường hợp của Thái An vương qua Tháp nhu cầu Maslow như thế này. [3]

Cuộc sống của gã ta trước khi được Thượng hoàng nhận nuôi gần như đã ở dưới đáy xã hội, chỉ miêu tả bằng hai chữ "cơ cực" là chưa đủ. Đại khái là vậy cho đến khi gã trở thành Trần Thừa Ân, nhận lấy tước hiệu Thái An. Một bước lên mây, nhu cầu về si,nh lý và nhu cầu an toàn của Thái An vương đột ngột được đáp ứng. Từ một kẻ đầu đường xó chợ, nay gã đứng trên vạn người, bắt đầu trông ngóng tới những nhu cầu cao xa hơn nữa.

Đương nhiên, nếu Trần Thừa Ân là một kẻ biết điều thì gã chắc chắn sẽ hiểu được tất cả những gì mình có được đều là nhờ Thượng hoàng Trần Khâm. Không còn cảnh màn trời chiếu đất, không còn lo bữa nay bữa mai... Gã có chăn êm đệm ấm, có đám nô tài bưng bát tới tận miệng. Đây vốn là điều mà bao người khao khát.

Nhưng không, gã tự so sánh bản thân với Trần Quốc Chẩn, gã nhìn lên Trần Thuyên rồi tự hỏi vì sao có kẻ vừa sinh ra đã nắm trong tay thiên hạ còn gã lại phải chịu cảnh "ăn nhờ ở đậu" như thế này?

Niệm Tâm chỉ biết cười khẩy. Vừa sinh ra đã đứng trên vạn người sao? Nếu để Thống quốc Thái sư Trần Thủ Độ nghe được, xem chừng cái đầu trên cổ nhà mi. [4]

Sáng thứ sáu.

Râu quai nón - Thất - là người chết tiếp theo.

Niệm Tâm nhìn về phía Thập Nhị, thấy hắn gật gù nói: "Chắc là tôi được bảo vệ, Thích khách không giết nổi nên mới chuyển hướng sang chú Thất rồi..."

Nghe cũng hợp lý.

"Anh Thập Nhị, vậy ai là Thích khách?" Một trong ba người im lặng suốt từ đầu buổi tới giờ - thiếu nữ ngồi bên trái Niệm Tâm, vị trí số tám - dịu dàng lên tiếng.

Niệm Tâm có thể thấy rõ cả người nàng ta hướng về phía Thập Nhị, hai mắt long lanh, bày tỏ sự hâm mộ của một cô gái nhỏ tới người trong lòng.

Gì vậy? Trong tình cảnh thế này mà cũng có thể "cảm nắng" nhau được hả?

Ánh mắt sắc như dao của Thập Nhị lướt qua Niệm Tâm, chiếu tới thiếu nữ kia. Hắn tỏ ra ngập ngừng, giọng hơi trầm xuống: "Thích khách..."

Tất cả nín thở chờ đợi.

"... chính là cô." Thập Nhị chỉ tay vào Bát, thoắt cái biểu cảm đã trở nên lạnh lùng như ban đầu.

Thiếu nữ hé miệng kinh ngạc, tròng mắt giãn ra, ngực phập phồng lên xuống. "Tôi không... không phải Thích khách..."

Nàng đỏ hoe hai mắt, chốc lát nước mắt đã rơi xuống như mưa.

Niệm Tâm vội hô lên: "Từ từ đã! Tôi thấy không hợp lý cho lắm..."

Thập Nhị không thèm để ý tới cô, hai tay khoanh lại trước mặt: "Đến lúc này mà mọi người còn không tin tôi nữa thì chịu đó. Nhìn xem, từ đầu tới giờ cô Bát đều không lên tiếng. Vậy mà ngay sau khi biết tôi là Kiểm pháp quan liền mở miệng hỏi han... Mà thế nghĩa là gì chứ? Được rồi... cô Cửu thì thôi đi, chú Ngũ, thím Nhị và em Nhất thử nói xem?"

Ông chú mặt sẹo tiếp tục từ chối cho ý kiến, bác gái số hai ậm ừ nửa đồng ý nửa không. Chỉ có cậu bé Nhất là nhanh nhảu: "Em tin anh! Chắc chắn chúng ta sẽ thắng!"

Thập Nhị mỉm cười với cậu.

Niệm Tâm thấy hoang mang vô cùng. Hành động và biểu cảm của Bát thể hiện rất rõ lòng cảm mến đối với Thập Nhị... và hoàn toàn không hề giống như những gì hắn ta nói.

Thập Nhị nhìn quanh, nhún vai: "Dù sao cũng vẫn còn thời gian, vậy cô Bát tự biện hộ cho mình đi. Đừng có mắng tôi vu khống là được."

Thiếu nữ đổ sụp xuống ghế, dùng tay áo gạt đi dòng lệ tuôn trào. Nàng nức nở, hết nhìn sang Niệm Tâm lại muốn rời khỏi chỗ ngồi, bị gã đàn ông đứng sau kéo lại.

"Xin... xin mọi người hãy tin tôi. Tôi không phải là Thích khách đâu... Chị ơi, chị cứu em với..." Thiếu nữ nhào tới ôm tay Niệm Tâm, lại một lần nữa ngã dúi dụi.

Thập Nhị nhếch mép: "Kìa, có nói được câu nào tử tế đâu. Tin với chả tưởng! Quản trò, chúng tôi biểu quyết!"

Thái An vương gật đầu, Bát lập tức bị bịt miệng, nước mắt không ngừng chảy.

Thập Nhị và Nhất giơ ngón cái, Niệm Tâm và bác gái số hai trỏ ngón cái xuống đất, ông chú mặt sẹo bỏ phiếu trống.

Vậy là hoà nhau rồi! Niệm Tâm reo lên trong lòng.

"Tốt." Thái An vương gật gù, khẽ cười.

Trước khi có bất cứ ai phản ứng, thanh đao dài đã đâm "phập" qua ngực Bát, máu tuôn xối xả.

Nàng gần như chết ngay lập tức, đến đau đớn cũng không kịp cảm nhận.

Niệm Tâm ngạc nhiên nhìn về Nhất. Cậu ta... cậu bé này đóng vai trò Hoàng đế - tương đương với hai lượt biểu quyết! Vì vậy mà số lượng người đồng ý treo cổ Bát là ba, mà bên Niệm Tâm chỉ có hai...

Suy nghĩ trong đầu Niệm Tâm dần rối loạn.

Đêm thứ sáu.

Đến lượt Niệm Tâm thức dậy.

Cô trừng mắt nhìn Thái An vương, đưa ngón trỏ lên ra dấu, ý nói: "Để yên cho bà nghĩ một lát!"

Dường như gã ta hiểu được nên nhún vai một cái, không hề tỏ ra thúc giục.

Loại chính mình và Nhất là Hoàng đế ra một bên, còn tên Thập Nhị mang bộ dáng của một nho sinh nhưng lời lẽ sặc mùi thao túng, bác gái Nhị mập mạp hay nói linh tinh và ông chú Ngũ mặt sẹo trầm tính. Nếu chỉ còn duy nhất một Thích khách (hoặc Gian tế) thì người đó là ai?

Niệm Tâm dần chuyển hướng sang Thập Nhị. Ban đầu hắn còn tỏ ra tử tế nhưng một hai lượt chơi gần đây thì... vô cùng nghênh ngang. Vì Thập Nhị là phe Thích khách, đạt được mục đích rồi nên không muốn che giấu bản tính nữa chăng?

"Thị vệ, chớ kéo dài thời gian thêm nữa!" Thái An vương không nhịn được mà lên tiếng. Con ranh này đang nghĩ gì thế nhỉ?

Niệm Tâm vừa đưa tay lên đã rụt ngay lại. Cô đã định bảo vệ bác gái số hai. Chỉ có điều... khi nãy cả Niệm Tâm và bác ấy đã công khai phản đối Thập Nhị, thậm chí Niệm Tâm còn lên tiếng bác lại ý kiến của hắn ta.

Không còn cách nào khác, Niệm Tâm phải bảo vệ bản thân. Cô tin rằng lượt chơi này mình chắc chắn sẽ bị Thập Nhị lựa chọn.

Sáng thứ bảy. Xác chết thứ tám.

Nạn nhân là người mà Niệm Tâm vừa mới bỏ qua.

Đến lúc này cô mới nhận ra sơ hở trong trong phân tích của Thập Nhị trước đó. Thân phận Thị vệ của cô luôn được gọi tên cuối cùng, điều này có nghĩa là khi cô quyết định bảo vệ ai - và nếu người đó bị Thích khách giết - thì phe đối nghịch cũng không thể thay đổi được lựa chọn.

Vì vậy... đêm hôm trước hoàn toàn không có chuyện vì Thập Nhị được Niệm Tâm bảo vệ, Thích khách không giết nổi nên mới chuyển hướng sang Râu quai nón như lời y gian dối.

Và lần này cũng vậy.

Bác gái ấy... vốn đã có thể sống. Nếu như Niệm Tâm không ích kỷ, chỉ biết nghĩ tới bản thân mình...

Giờ chỉ còn lại bốn người: Số một, số năm, số chín và mười một.

Thái An vương bỗng cười rộ lên, vừa cười vừa vỗ tay. Cùng với đó, phía trên tầng cao cũng vang lên tiếng hò hét.

"Chúc mừng phe Thích khách! Cuộc chơi hôm nay thật tuyệt vời, lâu lắm rồi ta mới vui như vậy đó!" Thái An vương vỗ vai Thập Nhị, nhận lại cái cúi đầu khiêm tốn của y.

Thích khách thắng rồi?

Niệm Tâm bàng hoàng, móng tay bấu chặt xuống bàn. Không xa phía trước, cậu bé Nhất bật dậy, có lẽ còn chưa chấp nhận được mình đã ủng hộ sai người.

Thập Nhị từ từ vươn người lên, trước hành lễ với Thái An vương, sau quay sang Ngũ, đoạn nói: "Chú Ngũ, cháu đây thật sự khâm phục."

Mặt sẹo vẫn duy trì trạng thái không cảm xúc, khách khí đáp: "Cậu Thập Nhị mới tham gia lần đầu nhưng đã xuất sắc như vậy, lão không dám so đo."

"Chỉ tiếc cô Tứ, chết sớm quá cơ." Thập Nhị thở dài, như thể người đẩy Tứ vào chỗ chết không phải là y.

Cậu nhóc số một lao đến bám vào tay Niệm Tâm, bật khóc: "Chị Cửu ơi, chúng ta phải làm sao bây giờ?"

Nhất không phải đứa trẻ vô tri, tuy rằng chưa hiểu hết luật chơi nhưng nó biết "phần thưởng" dành cho phe thua cuộc là gì. Chừng ấy xác người đã đủ để khiến Nhất trưởng thành chỉ trong vài canh giờ ngắn ngủi.

Niệm Tâm không biết phải trả lời cậu bé ra sao. Phải làm gì ư...

Trách mình ngu dốt, không nhìn ra được Thập Nhị mồm mép tép nhảy, chỉ vài câu đã khiến ai nấy đều nghe theo. Mắng mình ngây thơ, lại đi phán xét người khác qua vẻ ngoài.

Tam mặt chuột mang vẻ ngoài đáng ngờ nhưng lại chính là Kiểm pháp quan. Lão mặt sẹo tỏ vẻ vô can, hoá ra lại mang thân phận của Gian tế. Với vai trò ấy, lão ta thành công vượt qua lần chỉ điểm đầu tiên của Kiểm pháp quan, đồng thời cũng đạt được sự tin tưởng của tất cả người chơi, trong đó có Niệm Tâm.

Thua rồi.

Ở nơi địa đạo sâu dưới lòng đất này... sẽ không có ai đột ngột xuất hiện để cứu Niệm Tâm, như những lần trước.

Hiện tại đang là giờ nào rồi nhỉ? Trần Thuyên đã biết cô bị bắt cóc hay chưa? Chàng có sốt ruột không... có lo lắng cho an nguy của cô đến mức chẳng thể tập trung duyệt tấu sớ hay không...

Nhữ Hài đã có vợ con kề bên nên dù một lần nữa mất đi chị gái thì cũng sẽ bớt đau lòng nhỉ?

Còn em gái nhỏ Đông Ly của cô... làm thế nào để Niệm Tâm dặn dò con bé đừng tự trách mình đây?

Suy nghĩ như thuỷ triều dâng, ồ ạt xâm chiếm.

Cô cảm thấy có lỗi với Đoàn Niệm Tâm. Chết tại nơi đây, xác thân bị vùi lấp. Đoàn Niệm Tâm không được trở về với họ Đoàn, chẳng thể nhận hương khói mỗi năm.

Thật tệ.

Bên cạnh, Nhất rấm rứt khóc. Thằng bé nhìn ra được chị gái này không thể cứu nó ra ngoài. Nó sẽ chết thôi.

Sau một lát mò lên tầng trên, Trần Thừa Ân chậm rãi trở xuống, thậm chí đã tháo cả mặt nạ. Gã không còn lo lắng thân phận Thái An vương của mình bị lộ ra ngoài nữa.

Trên mặt gã không giấu nổi nụ cười: "Ta đem tin vui tới đây!"

Nhất nín khóc, ngẩng lên.

"Các vị quý nhân trên kia muốn thay đổi trò chơi một chút, thêm phần thú vị và hứng khởi." Thái An vương cười hì hì, mặc xác Thập Nhị đang dần tím tái vì tức giận. "Bốn người các ngươi... chơi trò đuổi bắt trốn tìm nhé!"

Theo lời gã, luật chơi rất đơn giản.

Niệm Tâm và Nhất - phe thua cuộc sẽ được chạy trước, Ngũ và Thập Nhị đuổi theo sau. Để bảo toàn kết quả trước đó và cũng là mạng sống của chính mình, hai kẻ phe Thích khách phải bắt được Niệm Tâm và Nhất trong thời gian hai khắc đồng hồ. Ngược lại, nếu hai chị em Niệm Tâm trốn thoát thì Ngũ và Thập Nhị sẽ phải chết.

Niệm Tâm còn nghĩ mình đã trông thấy tia sáng cuối đường hầm. Hoá ra tia sáng ấy là đèn pha của xe tải, chuẩn bị tông thẳng vào cô.

Năng dẫn Niệm Tâm và Nhất ra cửa, chuẩn bị sẵn sàng cho cuộc truy đuổi. Hai người sẽ được chạy trước trong thời gian một chén nước đầy - tương đương với một cuộc thảo luận trước đó.

Thái An vương vẫn chưa ra hiệu bắt đầu.

Niệm Tâm chợt nghe tiếng gió bên tai, giọng Năng thì thầm rất nhỏ: "Rẽ trái ba lần."

Vậy là địa đạo này là một mê cung thu nhỏ, nghe theo lời Năng nói là sẽ thoát được? Trái tim trong ngực cô đập loạn lên. Nhất nắm lấy tay cô, lòng bàn tay cậu bé ướt đẫm vì sợ hãi.

Lại thấy Năng nói thật nhanh: "Kể cả lần này cô có thắng, Vương cũng sẽ không tha cho cô đâu."

Đoạn, hắn vươn tay đẩy cửa. Hầm sâu hun hút, đuốc cháy ngùn ngụt.

...

Khoé mắt tôi cay xè, hai chân như cắm rễ xuống mặt đất.

Như bể sâu sóng cả, tựa hải giác thiên nhai... [5] Sẽ không có ai xuất hiện, tôi chỉ có thể dựa vào chính mình mà thôi. 

—-

[1] Châm giới tương đầu: "Duyên kim cải, nghĩa là hột cải ném ra ghim trúng đầu mũi kim, là một chuyện khó xảy ra."

(Theo Từ điển Thiền tông Hán Việt)

[2] Thiên tử nghĩa nam: Con nuôi của vua.

Nhân Huệ vương Trần Khánh Dư từng nhận được danh hiệu này.

[3] Tháp nhu cầu Maslow: Lý thuyết tâm lý học của Abraham Maslow. Nó được mô tả như một kim tự tháp với những nhu cầu cơ bản nhất từ thấp tới cao của con người.

Tháp nhu cầu Maslow có 5 tầng, bao gồm (Được tính từ thấp lên cao):

Tầng 1 (Physiological): Các nhu cầu "sin.h lý" (Thức ăn, nước uống, hít thở...).

Tầng 2 (Safety): Nhu cầu an toàn.

Tầng 3 (Love/Belonging): Nhu cầu về tình cảm và sự gắn bó.

Tầng 4 (Esteem): Nhu cầu được tôn trọng, kính mến.

Tầng 5 (Self - Actualization): Nhu cầu được thể hiện bản thân.

[4] Thống quốc Thái sư Trần Thủ Độ: Ở thời kỳ Lý mạt Trần sơ, ông giữ vai trò quan trọng trong sự kiện lật đổ nhà Lý và lập nên triều Trần.

[5] Hải giác thiên nhai: Chân trời góc biển, cùng trời cuối đất - ý nói một nơi rất xa xôi.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện