Thời Ngọc Diệp vừa muốn để mấy đứa nhỏ trở về phòng tắm rửa thì đột nhiên nghe thấy âm thanh cạch cạch từ chỗ cửa truyền đến.
Quay đầu nhìn lại thì thấy Phong Thần Nam đang bước vào nhà, cất chìa khóa, quen thuộc mà cởi giày, lấy một đôi dép đi trong nhà từ trong kệ giày ra thay.
Trên mặt cô hiện lên vẻ kinh ngạc.
“Sao anh lại lên được đây?”
“Về nhà của mình thì rất khó hay sao?”
“Tôi là hỏi làm sao anh thông qua được hệ thống quét vân tay ở dưới lầu mà lên được đây?
Còn có chìa khóa nhà của tôi mà anh đang cầm trên tay kia nữa?”
Phong Thần Nam mặt không đỏ tim không đập mà trả Hiện giờ tôi là khách trọ của mọi người, ở dưới lầu tất nhiên là có dấu vân tay của tôi rồi.”
sạn Thời Ngọc Diệp cau mày, sửng sốt một lúc lâu mới hiểu được câu này có ý gì, dứt khoát xoay.
người đi về phía phòng của mấy đứa nhỏ.
Ở chỗ cầu thang, sáu cục cưng nhìn thấy ánh mắt của mẹ đang nhìn về phía này thì thở hổn hển nhanh chóng chạy về phòng, không đứa nào dám ở lại.
Cô ngay lập tức đã hiểu ra tất cả mọi chuyện.
Thì ra là mấy đứa nhỏ đã bán đứng cô, cho Phong Thần Nam thuê căn phòng trống trong nhà.
Mấy đứa nhỏ này hay lắm…
Một đám đều là kẻ phản bội.
Thời Ngọc Diệp cảm thấy vô cùng đau đớn, nghiến răng nghiến lợi mà xoay người lại, ra lệnh đuổi Phong Thần Nam: “Bọn nhỏ lấy của anh bao nhiêu tiền, tôi trả cho anh gấp đôi, anh mau chóng cút ra khỏi nhà tôi: “Tôi không có nhà để về rồi.”
Người đàn ông này, vậy mà lại ra vẻ đáng thương cho cô xem kia đấy!
“Vậy được, tôi còn vài căn nhà nữa, anh tùy ý chọn một cái đi.”
“Cô ở căn nhà nào thì tôi sẽ ở căn nhà đó.”
Từ trước đến nay chưa bao giờ cô nghĩ rằng, Phong Thần Nam, người đàn ông giàu có nhất và có giá trị con người cao nhất Thành phố Hải Phòng này vậy mà lại có một mặt chơi xấu không biết xấu hổ như vậy.
Anh muốn biến mình thành keo dính chuột hay sao?
“Chỗ này của chúng tôi chỉ là một ngôi nhà nho nhỏ, bình thường thôi, không chứa nổi một người có thân phận tôn quý như anh đâu, vẫn là mời Tổng giám đốc Phong đi cho”
“Không sao, thân phận cao quý hay bình thường gì cũng được hết, tôi ở chỗ này là được rồi sạn Thời Ngọc Diệp hoài nghi anh đang mưu tính gì đó, nhưng cô không có chứng cứ.
Tức chết mất.
“Tôi ăn nói lịch sự vậy mà anh còn không nghe vậy thì tôi cũng chẳng cần nhiều lời với anh làm gì nữa hết, nếu anh còn không đi thì tôi sẽ báo cảnh sát ngay đấy”
“Tôi có hợp đồng thuê nhà hợp pháp, pháp luật nhất định sẽ đứng về phía tôi thôi.”
“Vậy thì giờ tôi sẽ gọi bảo vệ lên đây!”
Phong Thần Nam không hề sợ hãi một chút nào cả.
“E rằng bọn họ đã bị Đằng Dạ Hiên đánh cho khóc hết cả lên rồi.”
“Không có khả năng, mấy người bảo vệ đó đều đã trải qua những đợt huấn luyện đặc biệt rồi, đã trải qua hàng trăm trận chiến, làm sao có thể dễ dàng bị đánh bại như vậy được”
“Từ cái đêm hội đấu giá hôm đấy, vì không đánh lại mấy người bảo vệ của nhà cô mà mỗi đêm, Đằng Dạ Hiên đều đi tiếp nhận huấn luyện, hiện giờ một đánh mười đều không vấn đề gì rồi”
Thời Ngọc Diệp nghe vậy thì khóe miệng khẽ giật.
“Vậy nên hiện giờ anh có hết mọi thứ rồi không sợ gì nữa hết phải không?”
“Không, vẫn còn thiếu một thứ”
“Thứ gì?”
“Tình yêu của cô.”
“Cút”
Thời Ngọc Diệp rất hiếm khi mở miệng chửi tục thì lúc này cũng không nhịn được nữa mà mắng anh, sau khi mắng xong, cô dứt khoát xoắn tay áo lên đi về phía cửa ra vào.
“Thôi, bỏ đi, nếu bọn họ đã đánh không lại vậy thì chính tay tôi sẽ đánh anh một trận, xem thử xem anh có đi hay không.”
Phong Thần Nam nhìn thấy cô thở hổn hển mà đi qua, vươn nắm đấm ra, anh nhanh nhẹn né tránh cú đấm của cô, cảm nhận được sức lực của cú đấm ấy, vẻ mặt của anh khẽ hiện lên vẻ kinh ngạc.
“Cô đã từng học đánh quyền sao?”
“Nếu như sợ thì mau chóng cút ra khỏi nhà tôi, mặc dù tôi cho phép anh và bọn trẻ tiếp xúc với nhau nhưng từ trước đến nay không cho phép.
anh tự xưng là người đàn ông của tôi mà ở lại đây.”
Thời Ngọc Diệp nói xong, lại đấm thêm một cái nữa, đồng thời đưa chân ra quét một cái, nhưng đều bị Phong Thần Nam linh hoạt tránh thoát, sau đó anh thuận thế dùng bàn tay dày rộng của mình mà tiếp được cú đấm của cô, nắm tay cô trong lòng bàn tay, ánh mắt tràn ngập tình cảm dịu dàng.
“Thật sự tôi chưa bao giờ nghĩ rằng, vậy mà sẽ có một ngày đánh nhau với cô, nói thật lòng, đúng là khiến tôi khá bất ngờ”
Trước đây, cô yếu đuối, hèn mọn không bao giờ dám nhìn thẳng vào mắt anh quá lâu, nhưng cô của hôm nay không chỉ trở nên tự tin xinh đẹp mà còn có thể nhanh nhẹn như vậy.
“Chuyện ngoài sức tưởng tượng của anh, còn nhiều lắm”
“Tôi không ngại, cô cứ việc thể hiện hết đi, để tôi ngạc nhiên luôn một lần”
Cô căn răng, sức lực khi ra tay cũng mạnh hơn một chút.
Nhưng mà, sau mấy hiệp trôi qua thì Thời Ngọc Diệp khiếp sợ phát hiện vậy mà cô đang ở thế bất lợi, và chưa có một quyền nào đánh trúng vào người anh cả!
Thời Ngọc Diệp càng tức giận hơn nữa.
“Rốt cuộc là làm sao thì anh mới chịu đi hả?”
Phong Thần Nam bất