Tầm mắt của mọi người đánh giá qua lại trên người họ.
Hai người đàn ông mặc com lê thực sự có dáng vẻ của tầng lớp tỉnh anh có tiền có thế, nhưng quần áo của hai cô gái đi cùng lại không có gì khác với nhân viên văn phòng bình thường cả.
Chỉ trong chớp mắt, những người hàng xóm này đã tưởng tượng ra không ít tình tiết drama. . .
vừa phức tạp vừa máu chó.
Nhưng về cơ bản là không có suy đoán tốt đẹp nào hết.
Phong Thần Nam không để ý đến ánh mắt của người khác, anh nhìn thấy Thời Minh Triết lấy ra chìa khóa thì sắc mặt sầm xuống một giây rồi lại nhanh chóng khôi phục lại như cũ.
“Cảm ơn ý tốt của anh William, xe đắt tiền như vậy anh tự giữ đi thì hơn, nếu không cũng chỉ có thể vào túi của hai vợ chồng chúng tôi mà thôi”
Thời Minh Triết trợn mắt lên giận dữ nhìn anh: “Đồ không biết xấu hổ, vô liêm sỉ”
Thời Ngọc Diệp cạn lời nhìn hai người đàn ông lại sắp cãi nhau này, cô vội vàng chào tạm biệt họ.
“Thời gian không còn sớm nữa, các anh mau mau đi làm đi, ai cũng có việc riêng cả, không cần tiên tôi.”
Trước khi rời đi hai người đàn ông còn không quên trợn mắt lên, giận dữ lườm nhau một cái.
Đúng là hai tên trẻ con!
Đằng Dạ Hiên vừa mới đón Phong Thần Nam lên xe thì đã nghe thấy anh nhỏ giọng nói một câu.
“Buổi chiều liên hệ với Louis cho tôi”
Đôi tay nắm chặt vô lăng của anh ta khựng lại.
“Louis ư? Tổng giám đốc Phong, anh đang nói đến Louis của AI hả?”
“Đúng là anh ta đấy”
Đăng Dạ Hiên hít ngược một hơi.
AI là công ty châu báu xa xỉ đứng đầu thế giới, còn Louis được nhắc tới trong miệng Phong Thần Nam chính là nhà thiết kế chính của AI, trong một buổi đấu giá hai năm trước, tác phẩm mà anh ta thiết kế là món châu báu được đấu giá cao nhất lúc đó, một lần là nổi tiếng.
Sau đó có rất nhiều doanh nhân giàu có muốn mời anh ta thiết kế châu báu cho nhưng đều rất khó hẹn gặp được anh ta.
Trong các công ty con của tập đoàn Phong thị có công ty châu báu, vậy nên ít nhiều gì Phong Thần Nam cũng có tiếp xúc với đám tai to mặt lớn trong giới này, nhưng từ xưa đến nay anh chưa từng tìm Louis, bởi vì tiền công thiết kế của anh ta thật sự là quá đắt.
“Tổng giám đốc Phong, tôi có thể lắm miệng hỏi một câu hay không, anh muốn tìm anh ta làm gì”
Đằng Dạ Hiên vừa hỏi đã bị Phong Thần Nam nhìn bằng ánh mắt khinh bỉ.
“Đương nhiên là tìm anh ta tới thiết kế châu báu”
“Tập đoàn Phong thị chúng ta cũng có nhãn hiệu châu báu mà. . “
“Sao có thể giống nhau được?”
“Sao lại không giống nhau cơ chứ?”
Đồng dạng là châu báu, mời người trong công ty mình thiết kế chẳng lẽ không tiết kiệm tiền hơn à?
Đương nhiên, Đằng Dạ Hiên nghĩ như vậy là vì anh ta không nhìn thấy Thời Minh Triết tặng cái gì cho Thời Ngọc Diệp làm quà ra mắt.
Người ta đều mời Ferrari thiết kế riêng cho.
Thời Uyển Ngôn một chiếc xe thể thao, nếu Phong Thần Nam anh không tìm nhà thiết kế trâu bò nhất đến thiết kế riêng châu báu thì còn nghe lọt tai được hay sao?
Phong Thần Nam không muốn giải thích nhiều như vậy với Đằng Dạ Hiên làm gì.
“Nói chung cậu cứ tìm anh ta đến cho tôi là được rồi.”
“À, được ạ”
Anh nghĩ thêm một lúc rồi nói thêm: “Thuận tiện liên lạc với tổng công ty của Maserati luôn, sau đó giúp tôi tìm xem gần đây có còn căn nhà nào tốt hay không.”
Đằng Dạ Hiên cố đè sự tò mò trong lòng xuống, ngoan ngoãn trả lời: “Vâng.”
Anh ta không dám nói gì, cũng không dám hỏi gì, nhưng anh ta có cảm giác Tổng giám đốc Phong sắp làm chuyện gì đó rất lợi hại. Đến lúc đó rồi xeml Gần đây mẹ Phong rất không vui, cứ hơi một tý là lại tìm chồng mình nói chuyện.
“Tôi bảo này, ông có thể bảo mấy người bên ngoài kia đừng vây quanh tôi được không? Tôi đã lớn tuổi thế này rồi mà ông còn sợ tôi đi lạc chắc?”
“Tôi bảo họ giám sát hành tung của bà đấy”
“Đúng là buồn cười, tôi đường đường là bà chủ của nhà họ Phong, ngoại trừ đi gặp gỡ chơi mạt chược với mấy chị em ra thì còn có thể đi đâu được?”
“Đi tìm con trai bà tính sổ”
“Đừng cho là tôi không biết, bà muốn tới tập đoàn Phong thị tìm con trai bà tính sổ, bắt nó đi xin lỗi nhà họ Tô”
Ba Phong lạnh lùng nói, cầm bút lông trong tay viết thư pháp trên giấy, nét bút mạnh mẽ mà vững vàng, hoàn toàn thể hiện ra phong độ và khí phách của một vị tướng.
Bị ông ta vạch trần không nể mặt như thế, khóe miệng mẹ Phong chột dạ giật giật, bà ta cảm thấy biểu tình trên mặt mình đã sắp không giữ yên được nữa rồi.
“Đó là con trai tôi, tôi là mẹ nó mà còn không được gặp nó nữa hả?”
“Nếu bà còn định sắp xếp một cuộc hôn nhân cho nó thì tôi khuyên bà bỏ cái ý định đấy đi”
“Tại sao? Không phải lúc trước ông rất ủng hộ tôi sắp xếp việc kết hôn cho nó với nhà họ Tô