Thời Ngọc Diệp không biết là vì sợ hãi hay vì kiệt sức, thời điểm Phong Thần Nam xông lên, cô lập tức nhắm mắt lại, không nhìn thấy gì nữa.
Ngay sau đó, một tiếng kêu thảm thiết vang lên trong rừng.
Sau đó, đất bị nhuộm đỏ tươi, mùi máu tanh nồng nặc trong không khí.
Anh quét qua người chú đang nằm trên vũng máu với đôi mắt lạnh lùng, nheo lại. Sau đó, anh nghiến răng để giúp Diên Mạnh Tùng và Thời Ngọc Diệp đang hôn mê, loạng choạng quay trở lại ngôi làng nhỏ.
Vì không để cho Thời Ngọc Diệp ngủ đi, anh giận dữ quát vào tai cô.
“Đồ ngốc, ai bảo em chịu roi chứ?”
“Đừng ngủ có biết chưa?”
“Đồ ngốc, chuyện này rõ ràng phải là anh tới…”
“Đừng ngủ, em phải mở mắt ral”
Ôi, ồn quá.
Lúc anh nhỏ càm ràm đáng yêu quá đi mất.
“Vết thương đó của đứa trẻ sẽ để lại sẹo đúng không? Thực sự là khiến người ta đau lòng mà…”
“May mà có mấy đứa, cảnh sát mới có thể triệt phá vụ bán bắt cóc này. Tiếc là đứa trẻ bị thương nặng vần chưa tỉnh lại”
“Nhà họ Diên nợ cô bé này một ân tình lớn, cháu trai của ông cụ Phong, canh giữ ở bên cạnh cô bé sắp một ngày rồi?”
Căn nhà gỗ bên ngoài đều là tiếng ma xát, nhưng trong phòng lại yên tĩnh, không khí tràn ngập mùi nước khử trùng, bầu không khí có chút nặng nề.
Anh ngồi bên cạnh giường, nhìn chằm chằm vào mặt cô đang say ngủ.
Bà cụ nấu canh thuốc bước vào, thấy anh vẫn còn ở đó, bà khế thở dài. “Trời tối rồi, Thần Nam, cháu về nhà nghỉ ngơi đi, ở đây có bà là được rồi”
Phong Thần Nam không trả lời, bất động ngồi ở chỗ đó.
Bà cụ lắc đầu, biết đứa trẻ này bướng bỉnh, bà cũng không nói nữa, đặt canh thuốc xuống, ngồi trên giường, kéo màn ra, chuẩn bị đỡ Thời Ngọc Diệp lên cho thuốc.
Lúc này, anh mới nặng nề hỏi: “Vết thương, có sâu không?”
Bà cụ kinh ngạc nhìn qua, anh lại tiếp tục hỏi.
“Con gái có sẹo, sau này không lấy chồng được sao?”
Trong lòng bà cảm thấy chua xót, đau lòng vô cùng.
“Đúng vậy, có cô gái này không hy vọng bản thân xinh đẹp chứ? Ngộ nhỡ để lại sẹo, con bé sau này không thể mặc quần áo đẹp, sống trong những ngày tháng tự ti, vậy thì làm sao mà lấy chồng nữa?”
“Cháu sẽ lấy em ấy”
“Hả?”
“Sau khi trưởng thành, cháu có thể lấy em ấy”
“Vậy cũng phải có được sự đồng ý của con bé mới được…”
Ngay sau khi bà cụ nói lời này, cô bé nằm trên giường đã động đậy, từ từ mở mắt.
“Bà..“Thời Ngọc Diệp thút thít, trước khi bà cụ kịp tiến lên, Phong Thần Nam đã đứng dậy đỡ cô.
“Sao rồi? Còn đau không?”
Nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc xuất hiện trước mặt, cô lại phát hiện hương vị ngọt ngào đã chiến thắng sự bỏng rát ở sau lưng.
“Anh nhỏ, lưng em đau quá…”
“Anh giúp em xem xem.”
Dứt lời, anh nhẹ nhàng nâng cô dậy, mở góc áo của cô rồi nhẹ nhàng thổi băng gạc.
“Như vậy có đỡ chưa?”
Rõ ràng là cách lớp băng gạc cũng không cảm nhận được gì, nhưng Thời Ngọc Diệp lại cảm thấy hạnh phúc vô cùng, gập đầu ừm một tiếng.
“Anh nhỏ, anh mở áo của em lên, anh sau này phải cưới em”
Phong Thần Nam tay bỗng dừng lại.
Bà cụ cũng sững sờ, đứa nhỏ này thích cậu bé nhà họ Phong đến vậy sao?
“Được, anh sẽ cưới em”
“Thật không? Vậy thì anh mau ngoắt ngoéo với em đi, đóng dấu, không được nuốt lời”
Bà cụ ngồi bên cạnh, nhìn chằm chằm vào hai đứa trẻ đang ngoắc tay, đóng dấu, cứ như vậy mà thương lượng xong chuyện chung thân đại sự của mình rồi.
Mười năm sau.
Tại vũ hội, anh nhìn thấy cô từ xa, chủ động tiến lại gần bắt chuyện.
“Cô chính là Hoắc Băng Tâm?”
“Sao anh biết?”
“Tôi là Phong Thần Nam”
“ồ … xin chào, lần đầu tiên gặp mặt”
Kỳ thực, cô có chút cảm giác được ưu ái mà vừa mừng lại vừa lo, người đàn ông trước mặt cô, là người đàn ông nổi bật nhất trong tiệc khiêu vũ bình thường này, khi nãy nghe mấy người chỗ mẹ nuôi tán gầu, nói anh chính là con trai nhà họ Phong, cũng người trẻ tuổi giàu có vừa mới thừa kế tập đoàn.
Rất nhiều người đẹp nổi tiếng nhìn trúng nhan sắc và tài lực của anh, đều muốn tiến thân vào hào môn.
Thời Ngọc Diệp không bao giờ ngờ rằng người đàn ông này sẽ đến bắt chuyện, thậm chí còn biết tên cô. Điều duy nhất không hài lòng, chỉ sau vài câu nói, sắc mặt anh