Tại căn hộ Hải Lâm hướng ra biển: Một gia đình gồm bảy người đang ăn cơm, đột nhiên nghe thấy tiếng chuông cảnh báo tít tít tít phát ra từ phòng đọc sách.
Tiếng kêu bất chợt vang lên khiến Thời Ngọc Diệp giật mình đến nỗi suýt đánh rơi đôi đũa trong tay.
“Có phải là động đất không? Có chuyện gì vậy?”
Bé Hai không chút lo lắng, uống nốt ngụm canh cuối cùng.
“Đó là máy tính của con.”
“Máy tính của con bị sao vậy?”
“Không có gì đâu, chỉ là hệ thống con thiết kế bị người khác xâm nhập nên mới phát ra tiếng cảnh báo thôi.”
Thấy con trai mình không chút lo lắng, Thời Ngọc Diệp theo bản năng cũng cảm thấy không có gì đáng ngại.
Nhưng một đứa trẻ bốn tuổi, trong máy tính của cậu bé có gì quan trọng mà lại bị người khác xâm nhập chứ?
Đợi đến khi Thời Ngọc Diệp nhận ra vấn đề này, Bé Hai đã nhảy xuống bàn ăn, cậu bé đẩy ghế sang một bên, bắt đầu rửa bát, còn bưng thêm một ly sữa mang về phòng.
Mấy đứa trẻ còn lại nhàn nhạt liếc nhìn Bé Hai một chút rồi lại cúi đầu xuống ăn cơm.
Sau khi Thời Bảo Thiên bước vào bên trong phòng liền trèo lên ngồi xuống trước máy tính, cậu bé xem qua một lượt tín hiệu cảnh báo và cùng địa chỉ nguồn, không kiềm chế được bật ra một tiếng “Ồ”
“Không ngờ ba còn biết kỹ thuật hacker”
Nhưng nghĩ lại thì cũng phải.
Thời Bảo Thiên trời sinh đã có hứng thú vô cùng mạnh mẽ với kỹ thật công nghệ thông tin, vì vậy đã tự mình nghiên cứu, từ trước đến nay không có tường lửa nào là cậu bé không xử lý được.
Thời Bảo Thiên có tài năng dặc biệt ở phương diện này, chắc hẳn là được di truyền từ ba.
Vì vậy sau khi biết được bản lĩnh hacker của ba, Bé Hai Thời Bảo Thiên không quá ngạc nhiên, ngược lại còn có cảm giác vô cùng kích thích, muốn chiến đấu với ba mình.
Cậu bẻ khớp ngón tay, nhìn màn hình máy tính đang phát ra ánh sáng, nở một nụ cười rạng rỡ.
“Đến đây, xem ai sợ ai.”
Dứt lời, cậu đặt bàn tay trắng nõn của mình lên trên bàn phím, tiếng gõ phím phát ra, một loạt số hiệu cũng nhanh chóng hiện lên trên màn hình.
Nếu như là một người ngoài nghề nhìn vào, chắc chắn sẽ cho rằng Bé Hai đang chơi điện tử.
Nhưng nếu như một người trong nghề công nghệ thông tin có mặt ở đây, chắc chắn sẽ kinh ngạc trước tốc độ gõ phím và hàng loạt hành động mà cậu bé đang thực hiện.
Vì nó quá nhanh, quá xảo quyệt.
Cùng lúc đó.
Phong Thần Nam đã sớm biết bản thân anh đã tiếp cận tường lửa của đối phương.
Đối phương vô cùng xảo quyệt, sử dụng không ít các thiết bị quấy nhiễu, nhằm đánh lạc hướng truy vết.
Nhưng cho dù là vậy, Phong Thần Nam vấn rất tự tin vào năng lực của bản thân.
“Tổng giám đốc, anh đang bẻ khóa hệ thống của bên kia sao?”
Phong Thần Nam chỉ ừm một tiếng.
“Chỉ cần bẻ gấy lớp phòng ngự này là có thể đóng thiết bị quấy nhiễu; dựa vào đó có thể lần ra được vị trí của anh ta.”