Chương 170: Chúng tôi cố ý nuông chiều, cô có ý kiến gì không?
Không cần nghĩ cũng biết, lúc này bên dưới phần bình luận phát sóng trực tiếp tất cả đều mắng Lý Mạn Như không biết xấu hổ.
Mà ở trong mắt Lý Mạn Như, tất cả mọi người đều đang thiên vị cho Thời Ngọc Diệp đều là những kẻ có mắt như mù.
Thế giới này đúng là không thể nào cứu được nữa.
Cô ta nhìn bộ dạng dữ tợn của đám người dưới khán đài, tức giận đến mức tay cầm micro run. run.
“Tại sao các người đều tin lời của một người phụ nữ đạo đức giả như cô ta? Các người căn bản không biết ở Bảo Thắng cô ta ý thể hiếp người như thế nào? Cô ta luôn ỷ vào việc mình có chỗ dựa, không chừa bất cứ thủ đoạn nào hành hạ chúng tôi!”
Lý Mạn Như cố gắng tranh luận thêm, nhưng những tiếng chửi rủa của khán giả bên dưới đã át đi những lời tranh biện của cô ta.
Bên dưới.
Đằng Dạ Hiên đột nhiên nhớ ra điều gì đó, liền nói vào tại Phong Thần Nam: “Cô ấy là trưởng phòng thiết kế của Bảo Thắng, nhưng hình như trước cuộc thi đã bị cách chức.
Khi Phong Thần Nam nghe được những lời của Đằng Dạ Hiên, anh nhớ rằng khi mình lần đầu tiên đến Bảo Thắng, người phụ nữ tên là Lý Mạn Như này trước mặt anh cũng đã nói những lời khó nghe về Thời Ngọc Diệp.
Trong nháy mắt sắc mặt của Phong Thần Nam trở nên vô cùng khó coi. Tốt lắm. Thù mới hận cũ cùng nhau tính luôn một thể. Nếu như đã dám bắt nạt người phụ nữ của anh thì tuyệt đối không thể buông tha. “Cô ta nên nhận lấy hậu quả”
“Đã biết”
Lần này, Đằng Dạ Hiên cuối cùng cũng thông minh được một chút, nhanh chóng bắt tay sắp xếp mọi chuyện.
Bên kia.
Sáu đứa trẻ tức giận nắm chặt tay vì thấy Lý Mạn Như trên sân khấu đang gây sự với Thời Ngọc Diệp.
“Bé Lớn, có người dám bắt nạt mẹ của chúng ta, anh nó kem làm như thế nào mới tốt?”
“Chúng ta còn có thể làm gì nữa? Đương nhiên là nghĩ cách trả thù rồi”
“Người phụ nữ này đêm nay nhất định phải trả giá”. “Mọi người, lại đây, chúng ta nhanh chóng tìm cách”. Thế là sau cái bánh bao nhỏ nhanh chóng chụm đầu vào nhau bắt đầu thảo luận kế hoạch. Trước mắt bao người. Thời Ngọc Diệp từ từ đứng dậy. Phong thái bình thản của cô toát lên phong vị của kẻ chiến thắng cũng vô cùng bình tĩnh.
Từ đầu đến cuối, trong mắt cô đều không để ý chuyện Lý Mạn Như đang diễn trò trên sân khẩu, cho nên cũng không cần phải tính toán so đo với cô ta.
Trước đây khi mới gia nhập công ty, cho dù Lý Mạn Như có đối đầu với cô bất cứ chuyện gì, Thời Ngọc Diệp cũng không hề có phản ứng.
Không phải là cô dễ bị người khác bắt nạt. Nhưng cô hoàn toàn không để người này vào mắt. Đối với loại người này, thậm chí cô cũng không muốn động tới dù chỉ là một ngón tay.
Nhưng bây giờ Lý Mạn Như lại đến đây diễu võ dương oai, chuyện này có ảnh hưởng trực tiếp tới danh tiếng của cuộc thi thiết kế Vàng lần này, Thời Ngọc Diệp biết mình có trách nhiệm giải quyết chuyện này.
Khi Thời Ngọc Diệp cầm micro lên, toàn bộ bên dưới hội trường trở nên yên lặng, mọi người đều nón thở, chính là muốn chờ xem cô sẽ đáp trả lại đối phương như thế nào.
“Lý Mạn Như, cô thật sự là đã quá đề cao bản thân mình, tôi thật sự nghĩ không ra, rốt cuộc cô có năng lực gì khiến cho tôi hao tổn tâm tư nhằm vào cô”
“Hừ, cô ghen tị với tôi!”.
Lý Mạn Như nghiến răng nói ra lời này, nhưng đổi lại là một tràng cười ầm ĩ, ngay cả Mẫn Tuyết Nguyệt cũng không nhịn được nhấc micro lên để chế giễu cô ta.
“Tôi nghĩ rằng người ghen tị là cô mới phải? Cô ấy là một nhà thiết kế hàng đầu, cũng là người sáng lập thương hiệu Bảo Thắng, tại sao lại cần phải đố kị với cô?”
Lời này nói ra quả thực rất đúng trọng điểm.
Cả khán phòng được một phen cười nghiêng ngả, thậm chí một số giám khảo bên cạnh cũng không nhịn được mà bật cười.
Nhìn thấy phản ứng của mọi người, Lý Mạn Như tức giận đến nỗi mặt đỏ bừng.
Lúc này Lý Mạn Như giống một con mèo bị giẫm phải đuôi, dù sao thì mọi chuyện cũng đã đến nước này, chính là thẹn quá hóa giận.
“Đúng vậy, tôi chính là không thấy cô ta vừa mắt? Cô ta dựa vào quan hệ, ở công ty cả ngày muốn là gì thì làm, tại sao tôi lại không thể nói cô ta?”
Thời Ngọc Diệp vừa tức giận cũng vừa buồn cười: “Cô cho rằng tôi dựa vào quan hệ ở trong công ty muốn làm gì thì làm?”
“Chính là sinh sảu đứa trẻ cho nhà giàu, còn có một người anh trai rất lợi hại, đúng rồi, còn có một người anh họ là vua màn ảnh! Chẳng qua đều là dựa vào người khác mà thôi, cô thì có được cái gì mà ở đây hống hách chứ?”
Sau khi Lý Mạn Như nói điều này, Thời Ngọc Diệp không thể không cúi đầu bật cười. Những người khác, đặc biệt là Mẫn Tuyết Nguyệt, cũng không thể nhịn được mà bật cười thành tiếng
Có nhiều người để dựa vào như vậy, đổi lại là ai cũng đều cảm thấy bình thường?
Đúng lúc này, một giọng nói lớn vang lên từ sân khấu, trầm thấp mang theo tức giận, thu hút mọi sự chú ý.
“Tôi chiều