Chương 173: Hóa ra lại là cô Tô!
Lệnh Hồ Hải, đây chính là đang uy hiếp một cách trắng trợn!
Tô Cẩm Tú nghiến răng nghiến lợi tức giận hít một hơi thật sâu mới tiếp tục hỏi: “Nói đi, anh muốn tôi làm gì?”.
“Rất đơn giản. Sau này sẽ có người đưa cho cô một ly rượu đỏ, việc của cô là tìm cách đưa cho Thời Ngọc Diệp.”
“Chỉ vậy thôi?”
“Đúng vậy”.
Tô Cẩm Tú bây giờ mới phản ứng lại, lập tức siết chặt lấy điện thoại, nhỏ giọng hỏi: “Anh hạ độc vào rượu vang?”
Đầu bên kia điện thoại vang lên một tràng cười: “Xem ra cô cũng không ngốc lắm”
“Lệnh Hồ Hải, anh đang làm cái quái gì vậy?”
“Chẳng phải cô luôn muốn giết Thời Ngọc Diệp sao? Bây giờ tôi sẽ cho cô một cơ hội đó! Thế nào? Năm năm trước cô đã có ý định giết người này, bây giờ cho cô cơ hội để tự mình làm, cô còn. dám không?”
Tô Cẩm Tú không còn kiểm soát được đôi tay run rẩy của mình. Cô cảm thấy mọi chuyện. không hề đơn giản như lời Lệnh Hồ Hải nói.
Lệnh Hồ Hải ở đầu bên kia điện thoại dường như biết được sự do dự và đấu tranh trong lòng có nên tiếp tục nói với giọng điệu lười biếng của mình: “Đây là cơ hội chỉ có một lần trong đời. Lần trước cô phải là cố ý tìm một chuyên gia tẩy não tới đây để tìm cách thay thế anh ta tiến hành phẫu thuật thay đổi ký ức hay sao? Đến tung tích của người đó tôi cũng đã tìm được rồi, chỉ cần cô ra tay. Thời Ngọc Diệp chết rồi, thì Phong Thần Nam không phải là thành người của cô rồi sao.”
“Làm sao tôi có thể biết được là anh có phải đang mượn tay tôi giết người hay không?”
“Ha, không phải năm năm trước cô đã mượn tay tôi phóng hỏ, ao? Cô Tô, chuyện đạo lý có đi có lại này lẽ nào tôi còn phải dạy cô hay sao?”
Lời nói của Lệnh Hồ Hải khiến Tô Cẩm Tú không thể phản bác lại. Năm năm trước, cô quả thực tới tận chỗ Lệnh Hồ Hải nhờ giúp giải quyết Thời Ngọc Diệp, chính là Hoắc Băng Tâm lúc đó, nhưng mà khi đó cô đã phải bỏ tiền ra! “Lệnh Hồ Hải, tôi biết anh là đang muốn làm hại tôi.”
Tô Cẩm Tú không hoàn toàn là một kẻ ngốc, cô ta biết thủ đoạn của Lệnh Hồ Hải tàn độc như thế nào, lần này hắn ta muốn cô tự tay đưa rượu độc cho Thời Ngọc Diệp, chắc chắn là có ẩn tình bên trong.
Hơn nữa, hôm nay Thời Ngọc Diệp có rất nhiều người vây quanh bảo vệ cô ấy, nếu Tô Cẩm Tú ra tay đến lúc đó cô ta sẽ bị bắt trong phút chốc rồi tổng thẳng vào nhà tù, chứ đừng nói là có thể trở mình thoát ra!
Lệnh Hồ Hải không khỏi cảm thấy khó chịu khi nhìn thấy những biểu cảm trầm ngâm lề mề của cô. “Tô Cẩm Tú, cô nên biết rõ ràng rằng cô không có lựa chọn nào để thoái thác chuyện này. Nếu cô không giao rượu đỏ này cho Thời Ngọc Diệp, tôi sẽ để nó giao cho cha mẹ cô”
“Lệnh Hồ Hải, anh dám!”
“Tôi dám hay không chẳng lẽ trong lòng cô còn không rõ hay sao?” Tô Cẩm Tú tức giận đến mức run lên, cô biết Lệnh Hồ Hải là kẻ dám nghĩ dám làm.
Không được, cô ta chắc chắn không thể đặt cha mẹ mình vào tình huống nguy hiểm. Vì đây là cơ hội duy nhất để cô ấy có được Phong Thần Nam, cô phải nắm bắt lấy nó!
“Lệnh Hồ Hải, cho dù có chuyện gì xảy ra, anh cũng phải bảo vệ tối thật kỹ lưỡng”
“Cô đừng lo lắng về điều này, thời hạn ba tháng của hai chúng ta còn chưa tới. Bây giờ cô vẫn là người phụ nữ của tôi, làm sao tôi có thể để em yêu của mình xảy ra chuyện gì được?” Lệnh Hồ Hải mỉm cười trêu chọc, sau đó đổi thành giọng nói lạnh như băng: “Thôi đừng lề mề nữa, cô cứ nguyên chỗ đó, trong vòng một phút nữa sẽ có người mang rượu vang đến giao cho cô”
Hắn ta nói xong liền cúp điện thoại. Tô Cẩm Tú không kịp hỏi chuyện gì đang xảy ra, thì chỉ một lát sau, một nhân viên đã đẩy xe ăn sang phía cô, bên trên đó có vài ly rượu.
“Cô Tô, cậu chủ nhờ tôi đưa cho cô cái này”
Nhân viên đó đội mũ lưỡi trai, Tô Cẩm Tú hoàn toàn không nhìn thấy mặt đối phương, chỉ thấy đối phương chỉ vào một ly rượu đỏ trên xe ăn, nói xong liền để lại chiếc xe đồ ăn và xoay người quay đi, để mặc cho Tô Cẩm Tủ gọi như thế nào cũng không quay lại nhìn lấy một lần.
Cô ta càng nghĩ càng thấy không ổn. Lệnh Hồ Hải rõ ràng đã có người của mình và có thể tự ra tay, tại sao lại để cô ấy thực hiện một nhiệm vụ rủi ro cao như vậy? Đây không phải để che mắt người ta, mà