Chương 178: Ba mẹ lại thể hiện tình cảm
Sau khi người đàn ông trung niên nói câu đó, Lệnh Hồ Hải liền cảm thấy sửng sốt.
“Ý ngài là, năm đó cái chết của Vinh Sở Triết, anh trai của Vinh Sở Lâm là do Tô Cẩm Tú sát hại sao?”
Người đàn ông kia chỉ cười một cách thần bí, không trả lời câu hỏi đó rồi cùng trợ lý quay người rời đi.
Sau khi Lệnh Hồ Hải đợi ông chủ đi khỏi, hắn ta mới thu lại vẻ mặt kinh ngạc và quay trở lại căn phòng bí mật. Tô Cẩm Tủ đang nằm co quắp trên nền đất ẩm ướt, do vừa trải qua một trận đòn roi đau đến chết đi sống lại, hai mắt cô ta đã trở nên đờ đẫn, hơi thở hấp hối như người sắp chết.
“Tôi thật sự nhìn không ra loại phụ nữ nữ như cô cũng khá là để tiện đó”
“Nhìn bộ dạng kêu cứu thảm thiết vừa nãy của cô hoàn toàn không giống với Tô Cẩm Tú trước kia khí chất thuần khiết, cao ngạo chút nào”.
“Ai bảo cô không thực hiện tốt nhiệm vụ? Tôi không phải là chưa từng cảnh cáo cô, còn bây giờ cô nên cảm thấy biết ơn vì mình vẫn còn cơ hội khác để chuộc tội. Nếu không thì… Ha ha.”
“Cô hiện tại không còn bất cứ thứ gì có thể trao đổi và thương lượng nữa. Dù cô có muốn ra tay với Phong Thần Nam hay không thì cô cũng không có lựa chọn nào khác.
“Tôi nghĩ chắc cô sẽ không khiến người khác phải thất vọng nữa đúng không? Dù sao thì trước đây cô cũng không phải là chưa từng làm qua những việc hại người khác, ví dụ như Thời Ngọc Diệp, Vinh Sở Triết… Nói đến đây, có lẽ cô đã quen với loại chuyện này rồi… Ha ha ha!”
“Bất luận chuyện này có như thế nào thì tôi khuyên cô nên làm điều đó cho bản thân mình”
Sau khi Lệnh Hồ Hải nói xong, hắn ta hoàn toàn không để ý đến phản ứng của Tô Cẩm Tú, thay đổi thành bộ dạng lười biếng và còn có chút diêm dúa rồi mới rời khỏi mật thất, để lại Tô Cẩm Tú nằm tại chỗ, bất động.
Kể từ khi nhận được sự đồng ý của Thời Ngọc Diệp, Phong Thần Nam đã đặc biệt cảm thấy đắc ý khi ở nhà trong những ngày gần đây.
Đặc biệt là ở trước mặt của Thời Minh Triết và Thời Ngôn Mặc, cuối cùng anh cũng có thể dính lấy cô mọi lúc, mọi nơi, thể hiện tình yêu với cô một cách cuồng nhiệt.
“Ngọc Diệp, đừng di chuyển lung tung, những việc thô tục như phết bơ lên bánh mỳ nướng cứ để anh làm”
“Ngọc Diệp, em muốn uống sữa hay nước cam?”
“Cẩn thận kẻo bị bỏng, nếu không anh thôi tay cho em trước nhé?” Thời Ngọc Diệp: “..” Tất cả mọi người: “…”
Tất cả mọi người đều không thể chịu đựng được. Thời Minh Triết khóe miệng giật giật và không thể không ngắt lời:
“Tôi nói này, ai cho phép cậu đến gần Ngọc Diệp trước khi có được sự đồng ý của chúng tôi vậy?”
“Đúng vậy đó, đúng vậy đó” Thời Ngôn Mặc gật đầu đồng ý.
Các em bé đặt bộ đồ ăn xuống cùng một lúc, chống hông, tỏ ý rằng đám trẻ cũng đang đứng trên một mặt trận thống nhất với các bác của mình. Nhưng mà đội hình hùng mạnh này không có tác dụng gì đối với Phong Thần Nam.
“Tôi cũng đâu có lấy anh, miễn là cô ấy đồng ý là được rồi.”
“Cô ấy đồng ý khi nào?”
“Vài ngày trước”
“Tôi không tin”. “Chiều nay bọn tôi đi làm thủ tục đăng ký hộ khẩu”.
Mọi người đều ngạc nhiên nhìn Thời Ngọc Diệp, cái gật đầu ngầm đồng ý của cô ấy đã thể hiện cho tất cả. Mọi người nhìn nhau, trong lòng có chút chua xót. Khó khăn lắm mới chiều chuộng chăm bẵm được một em gái, một người mẹ, vậy mà cứ thể bị dỗ đi mất? Thật không thể chịu nổi.
Thời Minh Triết: “Cậu không sợ giá cổ phiếu của công ty Phong thị giảm xuống tận đáy sao?” Thời Ngôn Mặc: “Hoặc là bị ai đó mua lại?” Bé hai Thời Bảo Thiên: “Hay là bị biến thành một cái vỏ rỗng?”
Bé năm Thời Hoàng Anh: “Không chăm chỉ đến công ty làm việc thì không phải là một ông chủ tốt đâu.”
Phong Thần Nam thản nhiên cầm khăn giấy lau sạch mấy vụn bánh mì trên miệng Thời Ngọc Diệp, và nói: “Tôi đã kiểm đủ tiền. Nếu bạn quan tâm, bạn có thể lấy nó bất cứ lúc nào.”
Không ai có hứng thú. Chết tiệt, đây chính là không thể uy hiếp nối. Xem ra, vị trí hiện tại của Phong Thần Nam gần như không thể bị lung lay.
Sau khi ăn sáng, thấy anh định đưa Thời Ngọc Diệp đi làm cùng mình, Thời Ngôn Mặc bí mật giật mạnh ống tay áo của Thời Minh Triết.
“Minh Triết, em cứ để anh ta đi như thế này sao? Chúng ta đã từng nói rõ rồi, sẽ không bao giờ để em gái Ngọc Diệp bị dụ dỗ ra khỏi nhà dễ dàng như vậy.”
Thời Minh Triết cũng bất lực. Đây lại là quyết định của Thời Ngọc Diệp, họ còn có thể làm gì khác?
“Thôi bỏ đi, cứ coi như có thêm một người cùng chiều con bé. Mấy ngày nay, em nghĩ anh ấy rất quan tâm đến Ngọc Diệp, có lẽ anh ta sẽ không phụ lòng con bé. Hơn nữa, chúng ta