Chương 184: Toàn quân xuất trận
Tất cả những lời dặn dò của Thời Ngọc Diệp, Phong Thần Nam đều nhận lời đáp ứng. Còn Hà Tuấn Trạch thì thở phào nhẹ nhõm khi nghe tin cô sẵn lòng giúp đỡ.
“Đàn em, quyết định của em là đúng. Chúng ta phải nhận lúc còn chưa có nhiều người mắc bệnh, giải quyết hậu họa trước, nếu không thì hậu quả sẽ rất khó lường” .
Nếu Thời Ngọc Diệp không ra tay cứu người kịp thời thì sau này sẽ có thêm nhiều người gặp nạn và cuối cùng mọi thứ sẽ trở nên mất kiểm soát, lúc đó dù có mạnh mẽ, tài giỏi đến đâu cũng không thể cứu được tất cả mọi người. Không ai có thể tưởng tượng được tình huống khủng khiếp đó.
“Đàn anh lớn, bọn họ cũng sẽ tới đúng không?”
“Các anh ấy đang trên đường đi, anh Quang Đạo nói sớm nhất thì tối nay chuyến bay của anh ta mới tới. Chúng ta có thể đi tìm hiểu trước tình trạng của bệnh nhân, không cần đợi anh ta mới bắt đầu”
Thời Ngọc Diệp và Phong Thần Nam được Hà Tuấn Trạch dẫn đến một tòa nhà khác của bệnh viện, tất cả đều là phòng cách ly vô trùng được niêm phong, bên ngoài phòng cách ly chỉ có một số nhân viên y tế được trang bị đầy đủ các thiết bị.
Vì đã có trường hợp nhân viên y tế bị liên lụy từ thước nên không ai dám vào bên trong tiếp xúc, chỉ có thể quan sát tình hình qua máy giám sát.
“Hiện tại mọi người cũng không biết làm sao để đối phó tình huống này, chúng ta chỉ có thể bố trí phòng cách ly, đồng thời áp dụng trạng thái bảo mật cao nhất, tạm thời không công khai, để không gây hoang mang cho dư luận” Hà Tuấn Trạch giải thích.
Phong Thần Nam không khỏi nhướng mày hỏi: “Cách này hữu dụng chứ?”
“Nó chỉ có thể tạm thời ngăn người khác tiếp xúc với người bệnh, nhưng không thể làm chậm tình trạng xấu đi của họ.
Không ai trong số những người đã bị trúng trùng cổ này có thể khống chế được tình trạng suy thoái của bản thân, và bất kỳ loại thuốc nào cũng không có tác dụng đối với họ.
Hiện tại vẫn chưa chắc về số lo người đang mặc phải trùng cổ ở bên ngoài, nhưng bọn họ chỉ có thể hy vọng rằng nó sẽ được giải quyết hoàn toàn trước khi loại trùng cổ này lây lan sang quá nhiều người.
Thời Ngọc Diệp quan sát tất cả các bệnh nhân trong phòng cách ly qua màn hình theo dõi, và lông mày của cô luôn cau chặt và ánh mắt vô cùng nghiêm túc. Phải mất một lúc lâu, cô mới đưa ra nhận định.
“Không ai ở đây có trùng cổ mẹ trên người”.
“Trùng cổ mẹ? Đó là cái gì?”
Phong Thần Nam hỏi, anh là người không có kiến thức gì về kỹ thuật sử dụng trùng cổ này.
“Mỗi con trùng cổ đều do một con trùng mẹ điều khiển. Nếu trùng mẹ bị giải quyết, những con trùng cổ còn lại trên người những người này sẽ chết ngay lập tức và không còn ký sinh trong cơ thể họ nữa”.
Sau khi Thời Ngọc Diệp giải thích, Phong Thần Nam đã hiểu ra.
“Vậy việc chúng ta phải làm bây giờ là tìm ra người có trùng cổ mẹ?”
“Chính xác”.
“Nhưng làm sao có thể tìm được?”
“Tra những người này gần đây tiếp xúc với ai, có thể sẽ có manh mối”
Hà Tuấn Trạch ngắt lời:
“Nhưng họ không bị lây nhiễm từ cùng một người. Một số người bị nhiễm trùng cổ, và sau đó nó tự sinh sản trong cơ thể và lây sang người tiếp theo. Loại trùng cổ liên hoàn này là chưa từng có. Nếu chúng tôi muốn điều tra nó thì phải tìm ra người đầu tiên bị đầu độc, phải không?”
Thời Ngọc Diệp không đồng ý với nhận định của Hà Tuấn Trạch và lắc đầu.
“Không, mặc dù đây là trùng cổ liên hoàn, nhưng chúng thực sự được điều khiển bởi ý thức của trùng cổ mẹ. Ngay cả khi những con trùng cổ. con trên người những người này sinh sản và lây lan thành công, chúng sẽ không thể biến đổi thành trùng cổ mẹ. Vì con trùng cổ mẹ nguyên thủy nhất, chỉ có duy nhất một con”
Hà Tuấn Trạch há hốc miệng và chợt nhận ra một điều.
“Không hổ danh là cô học học sinh nắm rõ kỹ thuật trùng cổ nhất trong số ít người trong chúng ta, chỉ cần nhìn qua là đã có thể đưa ra phán đoán rồi. Đàn anh cũng phải hồ đồ. Lần đầu tiên tôi nhìn thấy loại trùng cổ nối tiếp như thế này, đã bị dọa cho hoảng sợ.
May mắn thay là em đã đến. Nếu không em thực sự không biết phải làm gì.
Hà Tuấn. Trạch không chỉ là khen một cường điệu, mà là đang chém gió đến nỗi bay cả nóc..
Thầy giáo của họ đã thu nhận tổng cộng bốn học trò, và mặc dù họ dạy các kiến thức tương đồng, nhưng ông vẫn sẽ huấn luyện cho họ những kỹ thuật bí mật của riêng mình.
Kỹ thuật bí mật mà thầy giáo đã dạy cho Thời Ngọc Diệp hồi đó là kỹ thuật trùng cổ. Và cô cũng là người duy nhất có đủ điều kiện để tiếp nhận và tìm hiểu những bí mật đặc biệt.
Nghe xong, Phong Thần Nam liền chủ động tiến cử chính mình:
“Nếu là như vậy, tôi liền phái người đi điều tra, tìm ra người mang thang cổ mẹ”
“Đợi đã”
Thời Ngọc Diệp ngắt lời anh, nói:
“Nếu anh muốn tìm người, anh phải đợi em đuổi hết trùng cổ ra khỏi người họ”
“Lấy ra?