Chương 189: Tô Cẩm Tú đau đớn đến muốn chết
Ở một nơi không ai có thể tưởng tượng được.
Tô Cẩm Tú đang trải qua một cơn đau thấu tim gan.
Cứ mỗi phút mỗi giây, cô lại cảm thấy trong bụng mình có một số lượng lớn trùng cổ đang lúc nhúc quẫy đạp.
“A, a…”
“Cứu tôi, giúp tôi với… Tôi không dám nữa… Có thể bỏ cái thứ ở trong người tôi ra được không?”
Lệnh Hồ Hải nhìn Tô Cẩm Tú nằm không thể động đầy trên giường, trên môi nở một nụ cười tà ác.
“Tôi đã nói cho cô phương pháp, nhưng là cô không muốn hợp tác mà thôi”.
Nước mắt lưng tròng, Tô Cẩm Tú chua xót hỏi Lệnh Hồ Hải:
“Lệnh Hồ Hải, anh rõ ràng có thuốc giải, tại sao phải bắt tôi ra tay làm chuyện này?”
“Làm sao? Mới cho cô ngủ với vài người mà đã đau khổ đến mức này rồi? Không phải là lần trước khi cô cầu xin tôi, rõ ràng cô đã bảo là cho dù tôi đưa ra bất kỳ điều kiện nào cô cũng đáp ứng cơ mà”
Câu trả lời này khiến Tô Cẩm Tú cảm thấy không còn chút cơ hội nào.
Những gì cô ta nói lúc đó chỉ là để cầu xin Lệnh Hồ Hải hãy tha mạng cho bản thân, chỉ cần cô ta có thể sống sót thì việc giao nộp thân thể cũng không thành vấn đề.
Tuy nhiên, điều mà Tô Cẩm Tú không bao giờ ngờ tới là sau khi cô sống sót, điều chờ đợi cô lại là hết cơn ác mộng này lại đến cơn ác mộng khác.
Sau khi được bí mật đưa trở lại thành phố Hải Phòng, Lệnh Hồ Hải đã trói cô ở đây và sắp xếp để cô tiếp những người đàn ông khác nhau. Hết ngày lại đến đêm, cô nhìn bản thân mình bị hủy hoại.
Cô đã từ chối vài lần, nhưng đều bị Lệnh Hồ Hải lừa, nói rằng chỉ có thể thông qua phương pháp này, tất cả trùng cổ trong cơ thể cô mới có thể tiêu tan.
Tuy nhiên, thực tế hoàn toàn ngược lại. Số trùng cổ ngày càng tăng trong bụng của cô ta!
“Lệnh Hồ Hải, làm ơn giúp tôi, làm ơn giúp tôi, tôi có thể truyền lại. trùng cổ cho Phong Thần Nam. Hãy xin người đàn ông đó thả tôi ra, Lệnh Hồ Hải, tôi không muốn làm loại chuyện này nữa…”
“Ha ha ha, cô Tô, cô đến bây giờ mà vẫn muốn duy trì vẻ ngoài bằng thanh ngọc khiết gia cho mình hay sao? Thứ cho tôi nói thẳng, bây giờ bản thân cô, không nói đến việc lây trùng cổ cho Phong Thần Nam, mà đến từ cách để gặp anh ta cô còn chẳng có. Cô lấy năng lực gì để hẹn gặp anh ta? Tôi nhớ cô đã lâu không nói chuyện với Phong Thần Nam, phải không?”
Những gì hắn ta nói quả không sai. Khi Tô Cẩm Tú bị toàn bộ dân cư mạng chửi rủa, Phong Thần Nam đã ra lệnh cho người của công ty không được để cô xuất hiện trong công ty nữa.
Cô cũng từng nhiều lần cố gắng tìm gặp anh nhưng đều bị từ chối.
Sau đó, vì chuyện của Lệnh Hồ Hải với cô ta, cô cũng không còn mặt mũi nào xuất hiện trước mặt Phong Thần Nam, chỉ dám giở trò sau lưng, thế nhưng lại bán mất nửa cái mạng của mình. Đến bây giờ cô ta sống không bằng chết.
Lệnh Hồ Hải biết cô không có tài thao lược nên luôn lợi dụng chuyện này để cười nhạo cô, nhất là sau khi cô ta bị hủy hoại, vẻ mặt khinh thường và giễu cợt của hắn ta mỗi lần xuất hiện đều khiến cô muốn chết ngay lập tức.
“Lệnh Hồ Hải, tôi sẽ giết anh, a.”
Tô Cẩm Tú đột nhiên cảm thấy một cơn đau quặn thắt, giống như một con dao xuyên qua các cơ quan nội tạng rồi xoắn chúng lại với nhau.
Cô đau đớn hét lên một tiếng, sau đó máu đen từ trong cơ thể chảy ra, lập tức chảy ra ướt cả nửa cái giường.
Mùi hôi thối lan tràn. Lệnh Hồ Hải vừa nhìn cũng bị cảnh tượng này làm cho sửng sốt một lúc rồi mới định thần lai.
“Có vẻ như ông chủ thực sự đã đúng. Vậy mà lại có người biết cách phá giải loại trùng cổ này. Nhưng họ muốn sử dụng phương pháp này để giải quyết triệt để những rắc rối, thì điều này quá là kỳ quái rồi, ha ha ha.”
Tô Cẩm Tú không biết Lệnh Hồ Hải đang nói cái gì, cô bị những thứ ghê tởm trong người lật tung lên, trong lúc đang hấp hối, chỉ có thể tiếp tục kêu cứu.
Nhưng Lệnh Hồ Hải luôn tỏ ra dè bỉu và chỉ đứng từ xa nhìn rồi cười lạnh.
“Tô Cẩm Tú, tôi nghĩ cô nên ngoan ngoãn tiếp khách. Sau khi trung cổ trong bụng cô đã lây lan đến mức nhất định, tôi sẽ sắp xếp để cô tiếp cận. Phong Thần Nam”
“Nếu cô lại không hoàn thành nhiệm vụ một lần nữa, tôi sợ rằng cô sẽ còn phải trải nghiệm những còn tồi tệ hơn cái chết hàng trăm, hàng vạn lần”.
“Ông chủ của chúng tôi sẽ không bao giờ để những thứ vô dụng sống một cách thoải mái đầu”
Thời Ngọc Diệp và Phong Thần Nam nói rằng họ sẽ về nhà để nghỉ ngơi, nhưng thực ra là họ chỉ ngủ được vài giờ.
Lúc Phong Thần Nam tỉnh lại đã là mười hai giờ đêm, bọn nhỏ cũng đã