Phong thị Giọng của người trợ lý bên cạnh vừa to vừa gay gắt.
Thời Ngọc Diệp cau mày trên dưới quan sát Tô Cẩm Tú, ngoại trừ sắc mặt có chút tái nhợt, cơ thể không hề bị thương hay bầm tím.
“Nếu không có vấn đề gì tôi xin phép đi trước: Cô lễ phép gật đầu, quay người muốn rời đi.
Nhưng người phụ nữ xinh đẹp mặc chiếc váy màu vàng nhạt đã bắt lấy cánh tay cô.
Thời Ngọc Diệp nhướng mày nhìn xuống cánh tay bị nắm chặt của mình đã sớm đỏ lên.
Không đợi đối phương kịp nói gì, cô đã nhẹ nhàng nghiêng đầu, dùng thanh âm chỉ hai người nghe được nhắc nhở: “Cô là người nổi tiếng, không phải rất quan tâm đến hình tượng bên ngoài sao? Bên cạnh còn nhiều người đang vây xem, tôi cũng đã xin lỗi cô hai lần, tôi tin chắc rằng họ đã quay video lại rồi. Nếu cô và trợ lý của cô tiếp tục muốn dây dưa, cẩn thận sụp đổ hình tượng. “
Sắc mặt Tô Cẩm Tú tái nhợt, khóe miệng giật giật, nhưng cuối cùng vần không nói gì, buông tay Thời Ngọc Diệp ra.
Nhìn bóng lưng bình tĩnh rời đi, Tô Cẩm Tú nắm chặt túi xách, chân tay có chút run rẩy.
Giống.
Quá giống.
Gô ta không thể tin được trên đời này lại có người giống nhau đến vậy, thậm chí giọng nói của họ cũng giống hệt nhau.
“Cẩm Tú? Cẩm Tú, cô có sao không? Sao cô lại để cô ta đi? Bị đụng có đau không lắm, để tôi xem thử”
Bị trợ lý cắt ngang, Tô Cẩm Tú định thần lấy lại vẻ mặt bình thường.
“Tôi không sao, đi thôi.”
Khi Thời Ngọc Diệp đến bộ phận thương hiệu thời trang, người phụ nữ ở quầy lễ tân bảo cô đến thẳng văn phòng Tổng giám đốc để gặp Phong Thần Nam trước.
Trong nháy mắt cô sợ tới mức mặt xanh mét.
“À, tôi chỉ đến đây để đưa đồ, nên tôi có thể đặt nó xuống rồi đi không?”
“Thực xin lỗi, đây là Tổng giám đốc Phong giao phó, bảo chúng tôi nhắn cô đi gặp anh ấy.”
Thời Ngọc Diệp: “?”
Lúc nên tới vẫn phải tới.
Mặc dù lúc này cô rất muốn bỏ trốn nhưng coi như là vì sáu đứa con trai của mình, đành nghiến răng lấy hết can đảm đi tới tầng văn phòng Tổng giám đốc.
Tô Cẩm Tú đến văn phòng làm việc của Tổng giám đốc liền được thư ký thông báo rằng Phong Thần Nam đang họp, vì vậy đã sắp xếp cô đợi ở phòng tiếp khách.
Cho đến lúc ngồi xuống, cô vẫn có chút thất thần.
Khuôn mặt của người phụ nữ đó liên tục hiện lên trong tâm trí cô.
Hai mươi phút sau, cửa thang máy “đỉnh” một tiếng mở ra, Tô Cẩm Tú vô thức quay đầu nhìn qua cửa kính, không ngờ răng lại bắt gặp người phụ nữ kia.
Trợ lý bên cạnh tức giận nói: “Lại là cô ta.
Đúng là âm hồn bất tán.”
Phải, người phụ nữ tên Hoắc Băng Tâm đó đúng là