Chương 202: Đưa món quà lớn cho Phong Thần Nam
Ở một bên khác, Tô Cẩm Tú đã không nhớ rõ hôm nay bản thân phải trải qua bao nhiêu cơn đau thấu xương nữa. Mỗi lần thứ trong bụng cô ta cuộn trào lại khiến Tô Cẩm Tú đau tới mức không muốn sống nữa.
Không rõ qua bao lâu, cuối cùng cơn đau cũng ngừng lại. Thứ trong bụng kia không còn quấy rối nữa, mọi thứ khôi phục lại như ban đầu. Nếu không phải cảm giác đau đớn còn sót lại thì e rằng cô ta sẽ nghĩ thứ trong bụng bản thân chỉ là ảo giác.
Lúc này, Lệnh Hồ Hải đi vào phòng của Tô Cẩm Thú, sau lưng là mấy tên cấp dưới.
“Đưa cô ta đi”
Tô Cẩm Tú giật mình, nhìn hai người đàn ông có vẻ mặt lạnh lùng đang đi tới, cô ta cảnh giác co rụt người lại phía sau.
“Các người muốn làm gì?”
“Bớt nói nhảm, đi theo chúng tôi”
“Tôi không đi! Tôi không đi! Các người lại muốn đưa tôi đi đâu? Tôi không cần nữa, xin các người đấy! Tôi biết sai rồi, xin các người đừng tra tấn tôi nữa.”
Tiếng kêu thảm thiết vang lên vô cùng chói tai, Lệnh Hồ Hải lười biếng móc móc lỗ tai nói: “ồn ào quá, lập tức làm cô ta hôn mê đi.”
“Rõ!”
“Không! Đừng đưa tôi đi, ưm…”
Tô Cẩm Tú bị người ta dùng khăn tay bịt miệng lại, chỉ mấy giây sau cô ta đã hoàn toàn mất trị giác. Lệnh Hồ Hải nhìn động tác nhanh nhẹn của cấp dưới mình thì cảm thấy hài lòng: “Đi thôi, sắp xếp phòng suite tổng thống ở Khách sạn Hilton. Lát nữa chúng ta sẽ có trò hay để xem”
“Vâng thưa cậu cả”.
Hôm nay, Phong Thần Nam cực kỳ bận rộn với công việc, vốn không thể phân thân. Hơn nữa, anh còn phải tham gia một bữa tiệc xã giao ngay
Khách sạn Hilton.
“Cậu Phong không hổ là kỳ tài trong giới kinh doanh, nghĩ ra được sách lược hợp tác hay như vậy. Hy vọng chúng ta có thể hợp tác vui vẻ”
“Quá khen rồi, hợp tác vui vẻ”.
Đằng Dạ Hiên đứng ở bên cạnh lặng lẽ nhìn Phong Thần Nam cúi đầu nhìn chiếc đồng hồ Patek Philippe trên cổ tay trái lần thứ n, khóe miệng anh ta giật giật.
Chậc chậc, Chủ tịch Phong một lòng chỉ muốn về, chỉ thiếu điều viết mấy chữ “nhớ vợ” lên mặt nữa thôi. Hôm nay, nếu không phải tiếp khách hàng từ nước ngoài tới, đây lại là người mà Phong thị cực kỳ coi trọng thì Chủ tịch Phong đã từ chối từ lâu rồi.
Haiz, khó trách người cổ đại đều nói hồng nhan họa thủy. Bây giờ, e rằng dù trời đất có rung chuyển thì Phong Thần Nam cũng khó mà thoát khỏi mị lực của vợ yêu. Đằng Dạ Hiện đang suy nghĩ lung tung nên không để ý có một cô gái đang đi về phía bàn của Phong Thần Nam.
Cô gái này mặc một chiếc váy body, trang điểm vô cùng lộng lẫy, vừa đi vừa uốn éo, nhìn rất xinh đẹp. Đến tận khi cô ta này tới gần anh thì đột nhiên chân treo một cái.
“Ai nha.”
Tiếng kêu vừa vang lên, thân thể cô gái này lập tức nhào về phía Phong Thần Nam. Đằng Dạ Hiện giật nảy mình, anh ta còn chưa kịp tiến lên kéo người kia lại thì anh đã nghiêng người sang một bên, tránh thoát cái bổ nhào của cô gái kia một cách hoàn mỹ.
trước mặt mọi người, cô gái xinh đẹp kia ngã ngay bên cạnh bàn, tiện thể kéo theo đĩa trên bàn xuống đất.
Xoảng xoảng “A!”
Khách hàng ngồi ở đối diện bị giật mình vội vàng đứng lên, đang định. tới dìu cô gái này thì Phong Thần Nam dùng ánh mắt ra hiệu ngăn lại.
Đằng Dạ Hiên tiến lên phía trước đỡ cô ta đứng lên. Khi anh ta vừa tới gần cô gái kia thì một mùi thơm xông vào mũi. Đằng Dạ Hiên cũng không nghĩ nhiều, đưa tay đỡ đối phương đứng lên.
“Cô à, cô không sao chứ?”
“Hí… Không sao, không sao cả”
Cô gái này cúi đầu, dường như cô ta không muốn anh ta nhìn rõ khuôn mặt mình. Cô gái đẩy tay Đằng Dạ Hiện ra lảo đảo đứng lên. Không biết có phải do giày cao gót quá nhỏ không, cô ta vừa đứng lên thì lại bị ngã ngồi xuống.
Cú ngã này nhào về phía Phong Thần Nam một cách chuẩn xác. Nhưng cô ta còn chưa hoàn toàn ngã xuống thì Đằng Dạ Hiên đã kịp thời giữ chặt. Cô gái này giật mình nghĩ thầm bản thân không hoàn thành được nhiệm vụ rồi.
Cô ta thừa cơ thoát khỏi tay trợ lý này ngã về phía Phong Thần Nam. Kết quả bên hông đột nhiên bị một thứ bén nhọn chống vào.
“Nếu cô còn dám nhào tới, đừng trách cái đĩa trong tay tôi không có mắt”
Cô gái xinh đẹp bị dọa sợ xanh mặt, vội vàng đứng dậy nói xin lỗi rồi rời đi.
Lúc này, Đằng Dạ Hiên mới hốt hoảng xin lỗi: “Xin lỗi Chủ tịch