Chương 229: Nằm vùng ngay bên người
Thời Ngọc Diệp và Phong Thần Nam nghe vậy thì giật mình, không dám tin mà hỏi lại.
“Ý anh là hôm nay Cơ Tưởng Thừa ngay trong sảnh tiệc sao?”
“Khó mà nói chắc được.”
“Nếu không phải anh ta thì còn ai có thể làm được nữa?”
Diễn Mạnh Tùng nheo mắt hừ lạnh: “Chuyện này vốn cũng nhằm vào tôi nữa.”
Phong Thần Nam thốt lên.
“Không phải anh không có chứng cứ mình không ở hiện trường sao?” Diễn Mạnh Tùng cam chịu.
Phong Thần Nam nháy mắt liền hiểu được cái gì, cười lạnh một tiếng, sẵng giọng nói. “Có người hy vọng mượn chuyện này, làm chúng tôi nghi ngờ anh ra tay với Tô Cẩm Tú, như thế có thể chia rẽ chúng ta”.
Thời Ngọc Diệp nghe xong cũng không nhịn được hít sâu một hơi, không khí rơi vào yên tĩnh.
Cô bỗng cảm thấy thực may mắn. May là mối quan hệ giữa ba người họ cũng đủ tín nhiệm, dù có chuyện gì xảy ra cũng sẽ không nghi ngờ đổi phương phản bội. Dưới tình huống như thế, người khác muốn đến phá rối chia rẽ bọn họ cũng gần như không thể. “Xem ra, ba người chúng ta liên thủ tạo thành uy hiếp rất lớn với Cơ Tưởng Thừa”.
“Từ lần trước anh ta chủ động tìm Diễn Mạnh Tùng hợp tác đã có thể nhận ra, anh ta cố ý chia rẽ ba chúng ta, như thế có thể phá hủy từng bộ phận”.
Phong Thần Nam phân tích đến đây, nhìn thoáng qua Diện Mạnh Tùng trầm mặc không nói, nhận ra tâm tư của đối phương.
“Anh đoán được ai làm khó từ giữa rồi à?”
Diễn Mạnh Tùng không thừa nhận, đứng lên nói: “Tôi còn có việc, đi trước”.
Dứt lời, anh ta quyết đoán rời khỏi hải cảnh nhà trọ, chỉ mặc cho Phong Thần Nam và Thời Ngọc Diệp hai mặt nhìn nhau. Đám nhỏ tránh ở thang lầu nghe lén thấy anh ta đi hẳn mới không nhịn được đi ra biểu đạt ý tưởng. “Mẹ, con nghĩ chú ấy đoán được là ai rồi”
“Trông chú ấy vừa rồi khó chịu lắm, có lẽ là người thân của chú ấy làm”.
“Con tò mò không biết chú ấy định xử lý thế nào”. Mấy bé cưng ríu rít tranh nhau nói xong, Phong Thần Nam còn đang mờ mịt, cho nên quay đầu hỏi Thời Ngọc Diệp: “Em đoán được là ai làm rồi à?”
Thời Ngọc Diệp từ chối cho ý kiến.
“Sao thấy ra được?”
“Điểm đáng nghi đầu tiên là việc Tô Cẩm Tú mất trí nhớ, điểm đáng nghi thứ hai là Cơ Tưởng Thừa chủ động liên hệ Diễn Mạnh Tùng, điểm đáng nghi thứ ba là chip ký ức, điểm đáng nghi thứ tự là chuyện xảy ra hôm nay” .
Phong Thần Nam có nghe mà không hiểu.
“Nói tiếng người please”.
“Ba ngốc”
Bé Hai bĩu môi mỉa mai, xòe ngón tay bắt đầu giải thích cho ba ruột của mình.
“Chỉnh sự kiện này rõ ràng là do người thân thiết cạnh chú Mạnh Tùng làm nha. Ba ngẫm lại xem, ai có thể nắm giữ tiến triển mọi chuyện rành mạch như thế, đồng thời thần không biết quỷ không mà tẩy não bông sen trắng kia” .
“Nếu Cơ Tưởng Thừa không có năng lực này, chắc chắn chú ta sẽ tìm người nằm vùng làm việc thay mình, mà người nằm vùng cũng cần có kỹ năng và khả năng tẩy não mới có thể bảo đảm nhiệm vụ không thất bại.”
Phong Thần Nam cau mày. Anh còn chưa nói gì, bé Tư đã hưng phấn vạch trần đáp án.
“Nằm vùng chính là trợ lý của chú Mạnh Tùng” Phòng thí nghiệm Quận Triền Tây. Rầm…
“A! Khụ..”
Lâm Bảo Tâm ăn một đấm lảo đảo và lưng vào cạnh bàn, khó chịu phun ra một búng máu.
Mặt Diễn Mạnh Tùng tràn đầy phẫn nộ, bước tới trước nắm cổ áo anh. ta, căm giận ngút trời.
“Cậu còn gì để giải thích không?”
“Không phải tôi.”
“Cậu còn không thừa nhận?”. Diễn Mạnh Tùng giơ nắm tay lên cao uy hiếp, Lâm Bảo Tâm gắng sức bổ sung: “Cậu chủ, tôi làm như thế đều vì tốt cho anh!”
Nắm tay Diên Mạnh Tùng vẫn treo cao giữa không trung, bật cười trào phúng.
“Tốt cho tôi? Ha ha, cậu nói xem tốt cho tôi chỗ nào?”
“Nếu cậu chủ vẫn tiếp tục liên thủ với Phong Thần Nam và Thời Ngọc Diệp đối phó Cơ Tưởng Thừa, sớm hay muộn sẽ khiến cả nhà họ Diên gặp nan!”
Diễn Mạnh Tùng nghe xong thì cười khẩy.
“Đây là lý do cậu làm con chó cho Cơ Tưởng Thừa sai bảo à?”
“Tôi… Tôi thật sự vì cậu chủ và nhà họ Diên!” Lâm Bảo Tâm sốt ruột giải thích.
“Cậu có biết vì sao lúc trước nhà họ Diên suýt bị Cơ Tưởng Thừa hại thảm không? Vì anh ta quá thông minh, người đàn ông đó giỏi mưu lược tính kế, chưa từng có người có thể chạy thoát lòng bàn tay anh ta. Hơn nữa, anh ta có chứng cưỡng chế nghiêm trọng, có thù tất báo, còn không có ranh giới, không tiếc uổng mạng người vô