Chương 270: Không rõ sống chết
Lời của Đẳng Dạ Hiên còn chưa nói xong.
“Còn nữa, cùng thời điểm Tổng giám đốc Phong bị tấn công, ba nơi trong công ty đã xảy ra vụ nổ. Hiện tại, 20 nhân viên đã bị thương, tất cả đều đang trong quá trình cứu chữa”
Thời Ngọc Diệp vừa nghe xong đã cảm thấy chóng mặt, sắc mặt trở nên xanh xao, nhưng vẫn đứng vững như cũ Những đứa trẻ đứng bên cạnh, nắm chặt tay cô, đỡ để cô không bị ngã.
Mãi đến khi hai chân đứng vững, cô mới nghe thấy giọng nói run rẩy của chính mình: “Để tôi vào trong xem thử”
“Bác sĩ vẫn ở bên trong, cửa phòng cấp cứu đã bị khóa. Bây giờ không có cách nào vào được”
Thời Ngọc Diệp nghiến răng, trong đầu chợt hiện lên một người có thể cầu cứu, vì vậy cô nhanh chóng cầm điện thoại di động lên để gọi điện “Cô Thời? Sao tự nhiên cô lại gọi điện cho tôi vậy?”
“Viện trưởng Lưu, giờ tôi đang ở ngoài phòng cấp cứu của bệnh viện nhà ông, phiền ông thông báo một tiếng để tôi đi vào cứu người”
“Cái gì? Được được được, bây giờ tôi sẽ lập tức qua đói”
Cô kết thúc cuộc gọi.
Thời Văn Nghĩa đang lôi kéo Đằng Dạ Hiên để hỏi chuyện gì đã xảy ra: “Vụ ám sát này do ai gây ram”
“Nếu tôi đoán không lầm, hẳn là Cơ Tưởng Thừa”
Đăng Dạ Hiên vừa nói vừa lấy điện thoại di động của Phong Thần Nam ra.
“Trên điện thoại di động của anh ấy hiến thị rằng vài giây trước khi vụ tai nạn xảy ra, anh ấy đã nói chuyện điện thoại với mợ Phong”
Thời Ngọc Diệp cầm điện thoại lên, nhìn thấy tên mình được ghi trên nhật ký cuộc gọi, tim đập thình thịch “Nhưng tôi chưa từng gọi cho anh ấy…”
“Tôi đã nhờ người điều tra, có người đã chặn tần số tín hiệu điện thoại di động của cô rồi giả danh cô để gọi cho anh Phong. Tôi vốn muốn cho người tiếp tục theo dõi nhưng đầu dây bên kia đã chặn tín hiệu nên tạm thời tôi chỉ có thể suy đoán đó là Cơ Tưởng Thừa. Bởi vì bây giờ sợ rằng ông 1a là người duy nhất có thể làm ra hàng rào bảo mật nghiêm ngặt đến như vậy”
Điện thoại hiển thị cuộc gọi kéo dài gần chục phút.
Rõ ràng lúc đó Phong Thần Nam đang đàm phán với bên kia Cô nhìn vào điện thoại, chỉ cảm thấy rất ngột ngạt.
Đăng Dạ Hiên cảm thấy bản thân mình nói chuyện cũng bắt đầu trở nên nghẹn ngào rồi.
“Mợ Phong, nếu cô có thể ra tay cứu người thì chắc chắn được mấy phần là sẽ thành công?”
“Tôi cũng không chắc lắm” Cô ngẩng đầu nhìn về phía đèn trong phòng cấp cứu vẫn đang sáng: “Chỉ cần anh ấy còn thở, tôi sẽ cố hết sức cứu anh ấy…”
Nhưng bác sĩ sợ nhất là đối mặt với người thân của mình trên bàn mổ.
Loại áp lực này mạnh hơn gấp mấy lần so với bệnh nhân bình thường, bác sĩ bình thường không thể đối mặt với chuyện này, vì vậy tỷ lệ thành công của ca phẫu thuật chắc chắn sẽ giảm đi một nửa.
Mặc dù các bé cưng cũng rất lo lắng, nhưng vẫn không quên kéo Thời Ngọc Diệp để an ủi cô.
“Mẹ, đừng lo lắng, con sẽ vào cứu ba cùng mẹ”
“Đúng vậy, có Bé Lớn và Bé Sáu ở đây, mẹ đừng quá căng thẳng”
“Ba sẽ không sao đâu!”
Thời Ngọc Diệp mím môi, cố kìm nước mắt, không để lũ trẻ nhìn thấy cô yếu đuối và hoảng sợ.
Không đầy hai phút sau, Lưu Mạnh Hòa vội vàng chạy tới.
“Cô Thời! Chuyện gì xảy ra vậy?”
“Phong Thần Nam đang ở bên trong, bây giờ tôi muốn đi vào cứu người Ông ta sửng sốt.
‘Vì hôm nay làm phẫu thuật cả ngày, không có thời gian xem tin tức nên ông ta hoàn toàn không biết vụ ám sát Phong Thần Nam.
“Được, cô đi qua đây với tôi”
Lưu Mạnh Hòa nói xong, cầm giấy phép lao.
động trước ngực lên, quẹt vào bên cạnh cửa phòng cấp cứu, sau đó cửa phòng mở ra.
“Mẹ đợi đã, con muốn vào cùng!”
Bé Lớn hét lên từ phía sau, vội vàng chạy tới Lưu Mạnh Hòa quay đầu lại nhìn cậu bé, vừa định nói cái gì đó để ngăn cản thì lúc này Thời Ngọc Diệp lại đồng ý: “Bé Lớn, con vào trong cổ vũ cho mẹ.”
Lưu Mạnh Hòa ngạc nhiên.
“Cô Thời, đây là phòng cấp cứu, Phong Thần Nam ở bên trong không rõ sống chết, để trẻ con vào xem không được hay cho lắm đúng không?”
“Không thành vấn đề, cậu bé đi vào để giúp tôi Ông ta còn muốn thuyết phục thêm mấy câu, nhưng Thời Ngọc Diệp lại lạnh lùng nói: “Đừng nói linh tỉnh nữa, dẫn đường đi”
Lưu Mạnh Hòa chỉ có thể bỏ cuộc.
Để cô đưa con trai vào phòng cấp cứu.
Ngay sau đó, ba Phong và mẹ Phong cũng tức tốc đến bệnh viện.
“Chuyện gì đã xảy ra vậy? Tại sao Thần Nam đột nhiên lại bị ám sát? Mau nói rõ cho tôi! Ở thành phố Hải Phòng sao lại có kẻ thù tìm đến tận cửa được?”
‘Vẻ mặt mẹ