Chương 273: Lão tổ tông sẽ đến
Ngay sau khi nghe thấy những lời này thì phản ứng đầu tiên của bé lớn chính là chạy lại thay mẹ bắt lại mạch cho Phong Thần Nam.
Quả nhiên tình trạng của Phong Thần Nam giống như những gì mà Thời Ngọc Diệp đã nói, anh đã bị trúng độc.
Ngay khi nghe những lời mà bé lớn nói thì những đứa trẻ khác ngay lập tức cũng có biểu lộ ngưng trọng, cũng có thể đoán được tính nghiêm trọng của sự việc.
“Độc này có phải là rất khó để có thể giải được phải không?”
“Rất phức tạp” Thời Ngọc Diệp đảm chìm trong vài giây suy nghĩ.
Trên người của Phong Thần Nam có chất độc này, lúc trước khi bắt mạch cho anh tại phòng mổ thì căn bản là không thể phát hiện được.
“Đây giống với dấu hiệu của việc thuốc độc hiện giờ mới bắt đầu khuếch tán, phát huy tác dụng. Nếu như con đoán không sai thì nếu như càng kéo dài thời gian thì độc tính trên người của ba sẽ ngày càng phát huy mãnh liệt hơn”
Bé Hai có chút sợ hãi hỏi: “Vậy bây giờ giải độc thì có kịp không?”
“Không phải vấn đề là có kịp hay không mà vấn đề ở đây chính là căn bản không thể biết được đây chính là loại độc gì.”
‘Sau khi nghe xong thì tất cả mọi người đều lộ ra gương mặt mang cảm xúc kinh ngạc.
Nhìn nhìn Thời Ngọc Diệp nói, nhưng mà cô lại từ chối cho ý kiến, điều này càng khiến cho mọi người có cảm giác giống như đang bị một tảng đá đè nặng vậy.
Ngẫm nghĩ trong giây lát, ngay cả mẹ và bé lớn đều không thể nhận biết đây là độc gì sao?
“Anh cả lúc trước thường luyện chế thuốc đặc hiệu chuyên giải bách độc, mà bây giờ cũng không thể dùng được sao?”
“Việc giải độc tuyệt đối không thế thử như vậy được nếu không cẩn thận thì rất có khả năng sẽ khiến độc tính tăng mạnh lan tràn khắp cơ thế nhanh hơn”
“Vậy thì còn có cách nào khác không?”
Bé Lớn lại rơi vào trầm mặc.
Cho dù từ trước đến nay cậu bé vấn luôn là người anh cả trầm ổn có thể giải quyết được hầu hết mọi vấn đề nhưng bây giờ cũng khó có thể †ìm được cách giải quyết.
Tất cả những bé cưng đều không khỏi quay đầu lại nhìn về phía Thời Ngọc Diệp.
“Mẹ ơi, chắc mẹ sẽ có biện pháp giải quyết phải không?”
Đôi mắt của cô rủ xuống: “Chỉ còn cách chờ lão tổ tông đến cứu người mà thôi”
“Hả?”
Tất cả những bé cưng đều trợn to đôi mắt, hai mặt nhìn nhau.
Trong ánh mắt của bọn trẻ xen lẫn tia khiếp sợ và sợ hãi, phẳng phát giống như khi Thời Ngọc Diệp nhắc đến người này thì tất cả bọn trẻ đều sợ hãi.
“Lão tổ tông… sẽ tới đây sao?”
“Ừ. Ông ngoại của các con đã đi đến đón rồi, nếu không có chuyện gì xảy ra thì ông ấy rất nhanh sẽ đưa lão tổ tông tới đây thôi.”
Có thể nói việc này so với việc ba của bọn trẻ hôn mê còn trông đáng sợ hơn rất nhiều.
‘Sáu đứa trẻ hít vào một hơi thật sâu.
‘Sau nửa ngày, bọn trẻ trăm miệng mà như một lời nói: “Mẹ ơi, chúng con về nhà làm bài tập trước đậy!”
Ở trên xe.
Thời Văn Nghĩa liếc nhìn một lúc lâu, một người mà rất lâu rồi ông không gặp, đó chính là Công Tôn Thanh, cảm thấy vô cùng xúc động.
‘Đã nhiều năm không gặp rồi mà dung nhan của Tôn Thanh bà vẫn không hề thay đổi một chút nào, thoạt nhìn vẫn trẻ như ngày xưa”
Công Tôn Thanh đang mặc một bộ váy màu trắng khuôn mặt xinh đẹp như được vẽ ra, không trang điểm một chút phấn son nào.
Với dung nhan như vậy thì nhìn thật giống với nhan sắc của một người phụ nữ mới ba mươi tuổi, vô cùng ưu nhã, cao quý. Mặc kệ cho ai liếc nhìn, thì đều khó có thể tin được là bà đã sống qua trăm năm.
Công Tôn Thanh liếc nhìn Thời Văn Nghĩa, khóe miệng giật giật “Con gái của ông bị làm sao vậy? Tính mạng đang thoi thóp ở hơi thở cuối cùng sao?”
“Không phải là con gái tôi, mà là con rể. Cậu ấy bị người ta ám sát, vừa mới được cứu trở về, nhưng vẫn còn hôn mê đến bây giờ vẫn chưa tỉnh”
“Là ai vậy, dám động đến cả người nhà của ông?”
“Cơ Tưởng Thừa”
Nghe đến cái tên này, con mắt của Công Tôn Thanh híp lại, từ trong chóp mũi hừ ra một tiếng.
“Thằng nhãi đó vẫn còn chưa có chết sao?”
“Xác thực là vẫn chưa có chết… Hôm này còn đến tìm hậu bối để trả thù, cái tên điên đó vẫn còn canh cánh trong lòng vì chuyện trước kia”
“Lúc trước đáng lẽ ra nên tăng thêm số lượng chất hóa học cực độc khiến cho cậu ta chết vểnh lên vềnh xuống, thì hiện tại cậu ta cũng không có.
khả năng để mà tiếp tục bay nhảy như bây giờ.”
“Nói thật thì tôi cũng không thể hiểu tại sao cậu ta lại có thể tiếp tục sống đến tận bây giờ”
“Còn có thể tiếp tục sống nhờ cái gì được nữa, chính là do năm đó người phụ nữ trong lòng của ông vẫn còn quá nhân từ nên đã nương tay với ông ta!”
Công Tôn Thanh lạnh lùng nói hết, sau đó quay đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ để ngắm phong cảnh.
Thời Văn Nghĩa có chút giật mình, nhưng khi nghĩ lại cũng hiểu được chuyện này không phải là không có khả năng.
‘Vào năm đó Thiện Cầm vô cùng coi trọng Cơ Tưởng Thừa, đương nhiên sẽ không đành lòng để một hạt giống có thiên phú tốt như vậy chết ở trong tay của lão tổ tông gia tộc Công Tôn.
Nếu thật sự là do Thiện Cầm cứu Cơ Tưởng Thừa, mà hôm nay trái lại ông ta còn cố tình nhiều lần tấn công đối phó với con gái của mình như vậy thì cũng thật sự là một kẻ vong ân bội nghĩa Thời điểm khi bọn họ đến bệnh viện, chỉ còn lại một người chính là Thời Ngọc Diệp đang ngồi ở trong phòng bệnh chờ.
Thời Văn Nghĩa nhìn nhìn xung quanh hỏi: “Bọn nhỏ đâu hết rồi?”
“Ngày mai bọn trẻ còn phải đến trường cho nên chúng đã về nhà để làm bài tập rồi ạ.
“Bây giờ chỉ mới đi lớp nhà trẻ mà thôi, vậy mà lại chăm chỉ như vậy sao?”
Thời Văn Nghĩa cảm thấy không hiểu rõ cho lắm.
Thiên tài thần đồng muốn giải bài tập của trẻ mẫu