Khu Lạc Uyển là biệt thự có cảnh biển sang trọng nhất ở thành phố Hải Phòng.
Xe dừng trước một biệt thự cổ điện theo phong cách Châu Âu, Tô Cẩm Tú và Phong Thần Nam xuống xe, ngoài cửa đã có người làm đứng tiếp đón.
“Cậu chủ, cô Tô, trong nhà đang chuẩn bị bữa tối, nhanh vào thôi.”
“Cảm ơn dì Thẩm”
Tô Cẩm Tú và Phong Thần Nam cùng tiến vào biệt thự, gương mặt cô ta tươi rói, tâm trạng đặc biệt tốt.
“Lâu rồi chưa đến nhà chính, hôm nay còn đặc biệt gọi ba mẹ em đến, không biết là có chuyện gì quan trọng muốn tuyên bố nữa. Anh Thần Nam, anh cảm thấy sẽ nói cái gì?”
Phong Thần Nam không nói gì, cũng tránh khỏi động tác khoác tay của Tô Cẩm Tú, giọng điệu lạnh nhạt.
“Không biết.”
Động tác này khiến Tô Cẩm Tú cứng lại, nhưng rất nhanh đã hồi phục nụ cười.
Trên bàn ăn, người của hai nhà đã ngồi kín.
Người lớn tuổi đang nói chuyện vui vẻ, thấy Phong Thần Nam và Tô Cẩm Tú trở về thì càng vui vẻ hơn.
“Cảnh Thành về rồi, mau dẫn Cẩm Tú đến đây ngồi đi, chúng ta đang thảo luận về hôn lễ của hai đứa đấy”
Tô Cẩm Tú lộ ra vẻ mặt ngượng ngùng.
“Thật ra cháu và anh Cảnh Thành không phải có quan hệ như mọi người nghĩ đâu.”
“Ai, không phải trước kia hai đứa đã từng yêu nhau rồi sao? Bác nhớ lúc đó suýt chút nữa đã bàn đến chuyện kết hôn rồi đúng không?”
Mẹ Phong vừa nói xong, mẹ Tô đã tiếp lời.
“Đúng vậy, đã bao nhiêu năm rồi. Trì hoãn, là cố ý không cho người khác bế cháu sao? Thật sự làm mấy người già chúng ta nóng lòng muốn chết”
“Anh họ anh mau kết hôn đi; nếu không mẹ em không đồng ý cho em lấy đối tượng đã gắn bó ba năm về nhà đâu”
“Từ lúc hai người vừa bắt đầu yêu đương bác đã đợi ngày hai đứa kết hôn rồi. Cẩm Tú người ta cũng đã hai mươi sáu, còn không nắm bắt thời gian mà cưới người ta về nhà đi?”
Người trên bàn ăn mồi người nói một câu, vô cùng vui vẻ.
Sắc mặt Phong Thần Nam càng ngày càng am u.
Một lúc lâu sau, chỉ thấy toàn thân anh phát ra khí lạnh, đôi môi mỏng mín lại, giọng nói tức giận dần dần rơi xuống.
“Mọi người ngồi đây muốn đẩy tôi vào tù vì tội trùng hôn sao?”
Vừa nói xong, sắc mặt mọi người cũng cứng lại.
“Anh Thần Nam”
Tô Cẩm Tú rất ít khi thấy giọng nói của anh lạnh lùng như vậy, khó tránh khỏi sợ hãi.
“Xin lỗi anh Thân Nam, anh đứng trách các bác ấy, là em không tốt, không nói rõ