Trên một chiếc xe Rolls-Royce màu đen.
Thời Ngọc Diệp ngồi thẳng lưng, rất mất tự nhiên, nhất là khi cô vừa lên xe đã thấy tấm lót trắng dưới chân khiến cô khó xử, cô sợ sẽ làm bẩn xe người ta thì cô phải bồi thường.
Phong Thân Nam lên xe liên câm máy tính bảng xem tin tức.
Trong xe rất yên tĩnh, ngay cả âm nhạc cũng không có.
Nhiều lần Thời Ngọc Diệp mở miệng rồi lại ngậm lại.
Phong Thần Nam thoáng thấy cô muốn nói nhưng lại thôi, khẽ nhướng mi rồi lại rũ xuống.
“Cô muốn nói gì?”
Cô mím môi ngập ngừng hỏi: “Tại sao anh lại chọn tôi phụ trách lần hợp tác này?”
Người đàn ông nghe thấy âm thanh, nhướng mày bất ngờ.
“Chỉ như vậy?”
Thời Ngọc Diệp ngơ ngác nhìn anh: “Hả?”
Phong Thần Nam có chút bất đắc dĩ.
Hóa ra khiến cô nghẹn cả buổi không mở miệng lại chính vấn đề này.
Anh hỏi lại bằng một giọng trâm thấp, từ tính.
“Cô được trụ sở chính bên Pháp cử sang đúng không?”
Thời Ngọc Diệp ngẩn người, gật đầu: “Xem như vậy.’ “Vậy thì cô hẳn là biết có một nhà thiết kế tên là Wy ở trụ sở chính nước Pháp.”
Cô không ngờ sẽ mình sẽ nghe thấy cái tên này ở thành phố Hải Phòng, hơn nữa còn là thốt ra từ miệng người đàn ông này.
“Anh hỏi cái này làm gì?”
“Tôi hy vọng cô có thể mời cô ấy cùng cô phụ trách lần hợp tác này.’ Phong Thần Nam nói thẳng.
“Dự án này rất quan trọng. Tôi vốn dĩ muốn tìm cô ấy, nhưng đã thử nhiều cách mà không tìm được người. Vừa vặn nghe tin cô được chuyển từ trụ sở chính nên tôi muốn bắt đầu từ cô”
Thời Uyển Ngon đã hiểu.
Hóa ra chỉ vì chuyện này, cô còn tưởng rằng…
Quả nhiên cô xem nhiều phim truyền hình nên não bổ quá, toàn suy nghĩ lung tung.
“Cô có còn câu hỏi nào không?”
Phong Thân Nam cắt ngang dòng suy nghĩ của cô.
“Không, không có gì nữa.”
“Tôi đã nói mọi chuyện với cô, mong cô thực hiện nó thật tốt”
“Cái đó… Tôi sợ là không giúp được anh”
Thời Ngọc Diệp cười một cách không tự nhiên.
Mặt anh không chút thay đổi: “Tại sao?”
“Bởi vì người anh muốn gặp…”
Cô dừng một chút, không biết đang do dự cái gì, liền nói tiếp: “Tổng giám đốc Phong cứ yên tâm, một mình tôi cũng có thể làm tốt lần hợp tác này.
Phong Thần Nam không bỏ sót hành động nhỏ vừa rồi của cô.
“Cô đang giấu giếm cái gì đấy?”
“Tôi không có gì phải giấu diễm. Tôi rất tin vào lần hợp tác này”
Anh thu hồi ánh mắt và im lặng.
Không thể nhìn chằm chằm nữa.
Trong mắt người phụ nữ này có một ma lực kỳ lạ, nhìn lâu sẽ chìm trong vô thức, khiến người ta muốn mở đầu ra xem bên trong có chuyện gì.
Quả thực nó chính là độc dược.
Thời Ngọc Diệp thấy Phong Thần Nam không nói thêm nữa, cô cho rằng đó là sự đồng ý ngầm, trong lòng cô thầm cảm thấy nhẹ nhõm.
Ý định rút khỏi vụ hợp tác đã bị loại bỏ hoàn toàn.
Chỉ cần-anh ấy có thể ngừng nhắc đến cái tên ‘Wy, thì bảo cô làm nhiều việc gấp mấy lần cũng không vấn đề.
Mãi cho đến khi Đằng Dạ Hiên lái xe đến căn hộ Hải Lâm, Thời Ngọc Diệp mới nhớ ra rằng cô hoàn toàn không nói địa chỉ.
Làm thế nào mà người trợ lý này thần thông quảng đại như vậy?
Nghỉ ngờ thì nghỉ ngờ,nhưng cô vẫn giữ trong lòng.
“Cảm ơn tổng giám đốc Phong, tạm biệt.”
Cô lịch sự cảm ơn rồi cẩn thận bước xuống xe.
Không thể làm bẩn sàn hoặc làm xước xe.
Cô tiếc tiền bồi thường.
Nhìn thấy thân ảnh Thời Ngọc Diệp biến mất khỏi tầm mắt, Đằng Dạ Hiên mới hỏi người đàn ông ngồi ở ghế sau.
“Tổng giám đốc Phong, anh thực sự định để cô ấy một mình chịu trách nhiệm dự án này sao?”
“Có vấn đề gì?”
“Dù gì thì vụ hợp tác này cũng rất quan trọng.
Cô ấy vừa làm việc ở chỉ nhánh Bảo Thắng không lâu.
“Nếu anh có bản lĩnh thì tự đi tìm Wy đi”
Xin lỗi, anh ta đã nói quá nhiều.
Đăng Dạ Hiên ủy khuất lái xe bỏ đi.
Đột nhiên, Phong Thần Nam từ ghế sau phân phó.
“Chuyện phát sinh đêm nay, cậu biết nên xử lý thế nào chứ?”
Anh ta sững sờ, nhìn thấy ánh mắt nghiêm nghị của Phong Thần Nam trong gương, liền nhớ tới chuyện vừa xảy ra trong khách sạn.
“Vâng, lát nữa tôi sẽ thu xếp.”
Cùng lúc đó, trước cửa sổ trên tầng cao nhất của căn hộ Hải Lâm, mấy cậu