Chương 319: Chuẩn bị trước tâm lý.
“Ngọc Diệp!”
Phong Thần Nam lớn tiếng hét to trong công viên Hải Dương Hiện trường hỗn loạn, bóng dáng của Thời Ngọc Diệp không có bên trong.
Anh vội vã tìm kiếm khắp nơi, bước chân càng ngày càng nhanh, cảm giác bất an không.
lòng trở nên mãnh liệt.
Đến khi một bóng dáng quen thuộc xuất hiện trước mắt thì trái tim đang treo ngược lên kia mới thả lỏng được một giây, nhưng ngay sau đó lại bị treo lên!
Chi thấy Thời Ngọc Diệp đang mở công tắc nguồn điện bên cạnh bình chữa cháy, khi nhìn thấy quả bom được đặt trên nguồn điện, Phong Thần Nam chỉ cảm thấy huyệt thái dương giật giật.
“Ngọc Diệp, đừng động đậy!”
Tay của cô đang chuẩn bị đặt lên đấy thì đột nhiên bị người ta hét một tiếng giật bản mình.
Còn chưa kịp quay đầu lại, Phong Thần Nam đã chạy đến kéo cô vào trong lòng Thời Ngọc Diệp ngã vào lồng ngực rắn chắc của anh, ngẩng đầu lên đối diện với đôi mắt tràn đầy giận dữ kia.
“Em điên rồi đúng không! Còn muốn động vào bom? Muốn bị nổ chết ở đây sao?”
Đây là lần đầu tiên Thời Ngọc Diệp bị Phong Thần Nam giận dữ mắng mỏ như thế này, điều này khiến cô không khỏi sững sờ mất mấy giây, muốn mở miệng giải thích: “Em chỉ là..”
“Im miệng, bây giờ lập tức đi theo anh!”
Phong Thần Nam ôm lấy cô đi ra bên ngoài, lửa giận kia cũng chẳng phải làm bộ làm tịch.
Anh thật sự tức giận.
Bom đạn là vật không thể xem thường, một khi bị dẫn nổ, mọi người đều phải bỏ mạng ở đây.
Phong Thần Nam không dám tưởng tượng, nếu như Thời Ngọc Diệp xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì anh nên làm sao mới tốt.
Người con gái này quá không chú ý rồi thật sự khiến anh khó mà không nổi giận.
Dọc đường đi ra ngoài gặp được cảnh sát gỡ bom đang đi vào, Phong Thần Nam chủ động chỉ cho đối phương biết phương hướng mơ hồ của trái bom, sau đó lập tức đưa Thời Ngọc Diệp ra ngoài Lửa giận ngút trời, nhưng lại bình tĩnh đến lạ thường.
Cô đột nhiên có chút sợ hãi Phong Thần Nam như thế này.
“Thân Nam, em…”
“Ra ngoài rồi nói”
Mắt thấy hai người sắp ra đến cửa, ngữ khí của Phong Thần Nam hòa hoãn hơn lúc nãy một chút.
Nhân viên cứu hộ đã khiêng hết những người bị thương và tử vong ra ngoài.
Khi Thời Ngọc Diệp bị đưa ra khỏi công viên Hải Dương, người bên ngoài đã được đưa đi, đâu đâu cũng là vết máu, cảnh tượng vô cùng hỗn độn.
Phong Thần Nam kéo cô đi rất xa.
Khi đến được khoảng cách an toàn mới dừng bước chân lại, kiểm tra xem trên người Thời Ngọc Diệp có bị thương hay không “Em không sao, mấy vết máu này đều là của người khác”
Gả hai bàn tay cô đều là vết máu khô, trên quần áo cũng dính không ít máu.
Lúc nãy ở bên trong bận cứu người, căn bản là không có thời gian để rửa sạch, bây giờ dáng vẻ nhếch nhác của cô thoạt nhìn đúng thật có phần dọa người.
Còn may, cô không sao.
Phong Thần Nam thở một hơi nhẹ nhõm.
Trái tìm bị treo ngược nãy giờ của anh cuối cùng có thể hoàn toàn buông xuống được rồi.
Cánh tay anh dùng lực kéo một cái ôm cô vào lòng, ôm thật chặt, căm dựa trên đỉnh đầu của cô.
Ý nghĩ đáng sợ thiếu chút nữa thì mất đi cô sản sinh khi nấy khiến bây giờ anh càng thêm quý trọng cô.
“Vừa rồi em thật sự dọa chết anh rồi”
Trong ngữ khí đã không còn tức giận, chỉ còn lại thương yêu vô bờ.
“May mà không có gì không kịp… Nếu không anh cũng không biết phải làm sao để đối mặt với những hậu quả đó”
Phong Thần Nam đến nghĩ cũng không dám nghĩ những hậu quả kia sẽ là cái dạng gì Bây giờ trong lòng anh vẫn còn khiếp sợ.
Thời Ngọc Diệp vô cùng xấu hổ “Xin lỗi, vừa rồi em không nên kích động”
“Lần sau đừng làm những việc như thế.
nữa. Cho dù em muốn chết thì cũng chỉ có thể bị anh cưng chiều đến chết, không thể là nổ chết”
Tại sao lời nói ngọt ngào như thế lại bị anh nói thành buồn cười đến thế này?
Thời Ngọc Diệp nhịn không được nở nụ cười, càng ôm lấy anh chặt hơn, chân thành nói một câu: “Xin lỗi. Chỉ là, thật ra vừa rồi em rất nắm chắc”
Nghĩ lại năm đó khi học y v: lo tổ tông, lão tố tông động một chút là thích dùng nhiệm vụ gỡ bom để trừng phạt đám học trò không tiến bộ như bọn họ.
Đối với Thời Ngọc Diệp mà nói, quả thực.
loại bom đơn giản vừa bữa ăn sáng.
Nhưng Phong Thần Nam không biết chuyện nên vô cùng tức giận với hành động mạo hiểm của cô.
“Đừng có nói với anh là nắm chắc hay không nằm chắc, từ nay về sau, bất cứ chuyện nguy hiểm gì anh cũng không để em động tới”
“Được rồi, em sai rồi”
Cô không tranh luận nữa, ngoan ngoãn vùi đầu vào trong lòng anh.
Cái ôm yên lặng này kéo dài đến hơn nửa phút.
Bên trong công viên Hải Dương truyền đến thông báo.
“Trái bom đã được giải quyết xong xuôi!
Không sao nữa rồi!”
Cuối cùng tất cả mọi người cũng có thể thả lỏng Bộ não của Thời Ngọc Diệp bình tĩnh đủ rồi, đột nhiên nghĩ đến chuyện quan trọng, “a” lên một tiếng, vàng nhảy ra khỏi lồng ngực của Phong Thần Nam.
“Xong rồi, thiếu chút nữa thì em quên mất!
Bây giờ Tuyết Nguyệt đang bị thương nặng, chúng ta phải mau chóng qua đó xem thử”
Vinh Sở Lâm không đợi được xe cứu hộ nên tự mình lái xe đưa Mẫn Tuyết Nguyệt đến bệnh viện.
Đến bệnh viện, “thế