Chương 321: Xin hãy cứu cô ấy
Hiện tại các bác sĩ và y tá đều đang rất bận rộn.
Đã vậy lại còn bị anh ta làm phiền, mọi thứ chồng chất lên nhau, đã bận bây giờ càng bận hơn.
“Con anh không có chứng minh nhân dân và hộ khẩu ở đây cho nên bệnh viện chúng tôi không thể làm thủ tục tiến hành phẫu thuật được!”
“Đứa nhỏ sắp không qua khỏi rồi, chúng ta nói về thủ tục sau được không? Bây giờ các anh cứu đứa nhỏ trước, tôi có thể trả tiền, bao nhiêu tôi cũng trả được!”
“Xin lỗi anh, nơi này còn có rất nhiều bệnh nhân cần được chữa trị. Anh không thể trì hoãn tính mạng của người khác được’“
Bác sĩ thẳng thừng từ chối anh ta, sau đó dứt khoát bỏ tay Lâm Bảo Tâm ra, xoay người rời đi tiếp tục làm việc.
‘Y tá cũng chỉ biết khuyên bảo anh ta một câu “Trước tiên anh nên đi tìm cách để làm thủ tục nhập viện đi, sau đó chúng tôi sẽ làm theo quy trình của bệnh viện.”
Lâm Bảo Tâm bị hai bên cự tuyệt thì bất lực đến nỗi ngã ra đất.
Anh ta nhìn thấy trước hay sau, ai cũng đều bận rộn cả.
Các nhân viên cứu hộ không ngừng đưa những người bị thương đến phòng cấp cứu, trong khi anh ta, Vương Thanh Tâm và đứa con thì bị đặt ở hành lang bên cạnh. Anh ta sẽ ghi nhớ giây phút này.
Đứa nhỏ hấp hối do vết thương trên cổ mất máu quá nhiều, miệng thì nỉ non vì đau đớn, nước mắt lại càng không ngừng chảy.
xuống hai gò má hòa cùng máu trên giường bệnh.
Lâm Bảo Tâm đi đến bên cạnh giường bệnh, nghẹn ngào an ủi đứa nhỏ: “Đừng sợ, bác sĩ sẽ nhanh đến đây đế cứu con thôi, con phải cố gắng lên”
“Đau…”
“Đừng nghĩ về nó, ba biết con đang rất đau, nhưng con đừng sợ, ba sẽ luôn ở đây với con.
Đứa nhỏ khó khăn cất lời, kêu một tiếng: “Ba…
“Ba ở đây, ba ở đây, không sao, không sao cả.”
Ngoài những lời này, anh ta không còn gì để nói với đứa con của mình.
Nếu không hoàn thành các thủ tục thì không thể tiến hành phẫu thuật.
Lâm Bảo Tâm cảm thấy như cả bầu trời sắp sụp đổ.
Nhìn đứa nhỏ dần dần rơi vào hôn mê, rốt cuộc anh ta cũng không kìm được, ngã xuống đất, gục đầu mà gào khóc.
Thời Ngọc Diệp và Phong Thần Nam nhìn thấy bộ dạng của anh ta.
Hai người liếc nhìn nhau, sau đó ăn ý mà cùng đi vào.
Không lâu sau khi Lâm Bảo Tâm khóc, đột nhiên anh ta phát hiện có người đang tới gần, còn tưởng rằng là bác sĩ tới để chữa trị cho con mình, anh †a mới giật mình ngẩng đầu nhìn lên.
Kết quả lại là ánh nhìn từ Thời Ngọc Diệp và Phong Thần Nam.
Mặt anh ta cứng đờ lại “Là các người…”
“Mẹ của đứa nhỏ này đã đi đâu vậy?”
Thời Ngọc Diệp chủ động hỏi một câu.
Vừa rồi cô vẫn đang ở trong thủy cung, cũng không nhìn thấy Vương Thanh Tâm vì vậy cô không biết răng Vương Thanh Tâm cũng bị hại.
“Trong cuộc giải cứu…”
Lâm Bảo Tâm nghẹn ngào nói, đột nhiên nhớ tới Thời Ngọc Diệp cũng là một bác sĩ, anh ta như nhìn thấy một tia sáng, vội vàng quỳ xuống, nằm lấy tay Thời Ngọc Diệp.
“Xin hãy cứu lấy đứa nhỏ! Đứa nhỏ thực sự đang rất nguy kịch. Đứa nhỏ là bảo bối của.
‘Vương Thanh Tâm, và cô ấy không thể sống thiếu đứa nhỏ được! Làm ơn, chỉ cần cô sẵn lòng cứu đứa nhỏ, tôi có thể làm bất cứ điều gì cô muốn!”
Cả Thời Ngọc Diệp và Phong Thần Nam đều chưa thấy Lâm Bảo Tâm như thế này bao giờ cả.
Lần đầu tiên gặp người đàn ông này, cô chỉ cảm thấy anh ta là một trợ lý hay cần nhằn nhưng rất biết quan tâm.
Sau này, khi biết anh ta là một sát thủ chuyên nghiệp, cô mới cảm nhận được sát khí xuyên thấu xương tủy từ anh ta.
Bây giờ, để cứu sống con mình, anh ta không màng đến cái danh của người đàn ông, cũng chẳng để ý đến tôn nghiêm cũng như những thù hận.
Anh ta một lòng chỉ muốn đứa nhỏ sống thật tốt.
“Anh đứng lên đi.”
Thời Ngọc Diệp nhẹ nhàng đáp lại “Đứa nhỏ đó..”
“Tôi sẽ sắp xếp để đứa nhỏ vào phòng phẫu thuật ngay bây giờ”
Lâm Bảo Tâm sững sờ, anh ta mừng rỡ: “Thật sao? Cô thực sự nguyện ý cứu đứa nhỏ sao?”
“Tôi có thể cứu đứa nhỏ, nhưng anh phải nhớ lời hứa vừa rồi”
Thời Ngọc Diệp thừa nhận rằng cô đã rất cảm động trước tấm lòng của anh ta.
Đứa nhỏ đó vô tội, người phạm tội là Lâm Bảo Tâm, những lỗi lầm của Lâm Bảo Tâm nên do anh ta gánh chịu.
Lúc này Thời Ngọc Diệp chỉ coi mình như một bác sĩ, cứu những người bị thương đang gặp khó khăn, không phải đồng tình, cảm thông với Lâm Bảo Tâm mà quay đầu giúp đỡ anh ta.
Sau khi đã hạ quyết tâm, cô quay đầu ra hiệu với Phong Thần Nam.
“Anh ở đây với anh ta đi, em đi tìm viện trưởng”
“Được.”
Phong Thần Nam tôn trọng mọi quyết định của cô.
Viện trưởng không ngờ rằng Thời Ngọc.
Diệp sẽ liên lạc với mình sớm như vậy, nghe thấy lời yêu cầu