Chương 326: Dùng cái gì để báo đáp đại ân đại đức này đây
Bà Vương sợ đến mức cong đuôi bỏ chạy.
Phong Thần Nam làm cái trừ tà ở thần rất tốt, cuối cùng được phép vào phòng bệnh rồi.
“Ý cô là, cô muốn giúp tôi giải quyết chuyện con cái đi học? Không, không, không, tôi đã nợ cô một ân huệ rồi, không thể làm phiền cô nữa”
‘Vương Thanh Tâm vừa mở miệng thì đã từ chối sự giúp đỡ của Thời Ngọc Diệp.
“Lẽ nào cô còn muốn nhờ bà Vương giúp sao? Vừa rồi cô cũng đã nhìn thấy thái độ của bà ta rồi đó. Nếu cứu cầu xin bà ta nữa thì chẳng khác nào cô sẽ mất đi con trai. Đây là ý muốn của cô sao?”
Thời Ngọc Diệp vừa nói thì đã chém trúng chỗ đau.
Cô ta im lặng, mặt rối như tơ vò.
“Nhưng mà tôi… tôi không thể nhận sự giúp đỡ của các người như vậy. Tôi biết tôi nghèo, các người cảm thấy tôi đáng thương nhưng tôi thực sự không thể gánh được”
Thời Ngọc Diệp nói đúng, Vương Thanh Tâm quả thực là một người rất ngại nhận sự giúp đỡ của người khác.
Ngay cả khi cô ta muốn cầu xin ai đó thì cô ta phải kèm điều kiện thì mới cầu xin.
Cô ta không muốn nhận sự giúp đỡ vô điều kiện như của Thời Ngọc Diệp và Phong Thần Nam.
Thường thì những ân tình như vậy là khó đền đáp nhất.
“Chúng tôi không giúp cô miễn phí nên cô không cần cảm thấy ngại đâu” Thời Ngọc Diệp nói: “Cô đến công ty chúng tôi làm việc, coi như là trả ơn đi”
“Cái gì?” Vương Thanh Tâm không thể tin vào tai mình.
“Tôi không biết gì cả, tôi cũng không có bãng đại học hay sở trường gì cả… cho đến nay thì tôi đã luôn làm công ở chung quanh.
Với kinh nghiệm và trình độ của mình thì làm sao tôi có thể vào làm việc trong công ty của cô được? Cô đang nói đùa sao?”
Mặc dù cô ta không thông minh, nhưng cô cũng không đến nỗi là không tự biết mình Thời Ngọc Diệp nói rằng cô mi làm để trả ơn, nhưng thực tế thì đây một sự ưu ái còn lớn hơn đối với cô ta.
Phong Thần Nam không nhịn được cắt ngang “Ai nói cô không đủ tư cách để làm việc trong một công ty lớn? Xung quanh tôi có nhiều người thậm chí còn không có bẳng cấp tốt nghiệp tiểu học nhưng mà bây giờ khi tuổi còn trẻ họ đã trở thành tinh anh của xã hội rồi.
Tại sao cô không có một chút tự tin vào bản thân như vậy chứ?”
Khi Thời Ngọc Diệp nghe những lời này thì cô luôn cảm thấy rằng những người anh đang nói đến đó là mấy đứa con trong gia đình Cô muốn cười một chút, nhưng mà thời điểm này có chút không thích hợp lầm.
Bởi vì Vương Thanh Tâm bị lời nói của anh làm cho khiếp sợ.
“Tôi … tôi chưa bao giờ nghĩ về việc mình có thể làm được những điều lớn lao”
“Khi các con trai của tôi còn trong bụng mẹ thì chúng chưa bao giờ nghĩ rằng trước khi chúng đi học mẫu giáo thì chúng là những thần đồng”
Thời Ngọc Diệp giật mạnh góc áo của anh: “Đừng có mà khoe khoang!”
Phong Thần Nam nhếch miệng nói tiếp.
“Ý tôi là trời sinh ra tất sẽ có ích, mỗi người đều có chuyên môn riêng chỉ là cô chưa phát hiện ra nó mà thôi”
Hai mắt Vương Thanh Tâm mở to.
Có vẻ như cô ta đã bị lời nói của Phong Thần Nam làm cho dao động Thời Ngọc Diệp quay đầu liếc nhìn đứa trẻ đang ngồi trên giường ngoan ngoãn ăn trái cây, sau đó nói thêm: “Đứa trẻ đã đến tuổi đi học, cậu bé rất hiểu chuyện, không quấy khóc hay quấy rầy đến ai, thật sự là làm cho người ta bớt lo. Khi tìm được trường tốt thì cậu bé sẽ ít có thời gian ở bên cô hơn, lúc đó cô có nhiều thời gian, rất thích hợp để tìm một công việc ổn định”
“Con tôi… hiện tại muốn tìm được trường học cũng rất khó.”
“Đây không phải là vấn đề”
Thời Ngọc Diệp nói rất chắc chắn: “Chúng tôi đã hứa với ba của cậu bé là chúng tôi nhất định sẽ cho cậu bé học ở một trường học tốt.
Nếu chúng tôi đã nói thì sẽ làm, xin hãy yên tâm đi”
“Văn Lượng? Hai người đã gặp anh ấy sao?”
Đáy mắt của Vương Thanh Tâm đột nhiên có một tia sáng.
“Phải rồi. Chúng tôi cũng không phải là giúp cô không không, chỉ vì chúng tôi đã hứa với anh ta mà thôi.”
“Thì ra là như thế này..
‘Vương Thanh Tâm cúi đầu, tâm trạng có chút phức tạp.
Cô ta đã từng oán hận Văn Lượng, nếu anh ta đi rồi thì cuộc sống của họ đã không khó khăn như vậy.
Nhưng giờ nghĩ lại thì mọi khó khăn của cô ta thì anh ta đều có anh âm thầm giúp đỡ.
Trên thực tế thì anh ta chưa bao giờ rời đi.
“Ba của đứa nhỏ… anh ấy có nói khi nào anh ấy về không?” Vương Thanh Tâm khit khit mũi, nghẹn ngào hỏi: “Đứa nhỏ ngày nào cũng nhớ anh ấy. Nếu anh có cách nào gặp được.
anh ấy thì xin hãy giúp tôi nói với anh