Chương 338: Tại sao con không khóc?
Cô giáo Diệp liếc nhìn Bé Ba qua gương, nụ cười ấm áp vẫn ở trên khuôn mặt.
“Làm sao vậy? Đau bụng sao? Cô giáo sắp lái đến bệnh viện rồi.”
Đồng tử của Bé Ba run lên.
Đây chắc chắn không phải là đường đến bệnh viện. Trí nhớ của cậu bé rất mạnh, đặc biệt là những thứ liên quan đến toán học cùng phương hướng, cậu bé đều có thể nhớ rõ mồn một, hiện tại cô giáo Diệp lựa chọn con đường này chính là phương hướng càng ngày càng xa bệnh viện.
Sau khi suy nghĩ về nó thì đúng là có điều gì đó không ổn.
Cả hai viên kẹo đều do cô giáo Diệp tặng.
Cậu bé và Đường Ngọc Nhi đều bị tiêu chảy sau khi ăn kẹo, mà cô giáo Diệp có lẽ đang giả và gọi mẹ của Đường Ngọc Nhi và giả vờ nói mình sẽ đưa đứa trẻ đến bệnh viện trước.
Nếu đúng như vậy thì cô giáo Diệp đúng là rất khả nghi.
“Cô giáo, con đau bụng quá, còn đau đầu”
Đường Ngọc Nhi cuối cùng cũng bắt đầu cảm thấy hơi mệt vì khóc quá nhiều, cô bé dựa vào ghế sau, ngữ khí yếu ớt, điều này thu hút sự chú ý của Bé Ba.
Cậu bé đưa tay để kiểm tra nhiệt độ của cô bé, sau đó tự mình kiểm tra nhiệt độ của mình, dường như cả hai đều bị sốt.
Cô giáo Diệp tiếp tục an ủi cậu bé.
“Ráng chịu thêm chút nữa đi, chúng ta sắp đến rồi, Ngọc Nhi cứ đi ngủ trước đi.”
Đường Ngọc Nhi sững sờ nhìn Bé Ba, bĩu môi.
“Cậu không đau sao?”
“Đau chứ”
“Vậy thì tại sao cậu không khóc?”
“Mình không phải là một đứa trẻ”
“Chúng ta đều là trẻ con, mới năm tuổi, còn chưa vào lớp sáu tuổi!”
Bé Ba thực sự không có năng lượng để thảo luận vấn đề này với cô bé.
Tuy nhiên, thể chất của cậu bé quả thực tốt hơn Đường Ngọc Nhi, dù sao thì cậu bé cũng đã hòa mình vào gia đình thiên tài từ khi còn nhỏ, việc rèn luyện là một phần thói quen hàng ngày đối với họ.
Thường thì Bé Lớn thỉnh thoảng sẽ kiểm tra mạch đập của anh em mình để xác nhận tình trạng sức khỏe của họ và sau đó sẽ điều chỉnh sức khỏe của họ.
Bây giờ thì cậu bé không quá lo lắng về vấn đề thể chất của mình.
Nhưng mà cậu bé lại lo lắng về an toàn cá nhân.
Bé Ba liếc nhìn cô giáo Diệp, người đang lái xe rất nghiêm túc, cậu bé cũng không thể nhìn thấy điều gì khác lạ trên khuôn mặt cô ta.
Nếu không, cứ dò xét một lần nữa.
“Cô giáo, hình như cô đi nhầm đường” Bé Ba lại nói: “Lần trước ba con lái xe đến bệnh viện là một con đường khác, không phải con đường này”.
Cô giáo Diệp sửng sốt, không ngờ đứa nhỏ lại nhận ra đường đi, sau đó cô ta nở một nụ cười mất tự nhiên.
“Tất cả đều giống nhau, nhưng mà cô giáo quen với con đường này hơn”
Được rồi.
Có vẻ như cô giáo Diệp thực sự có vấn đề.
Bé Ba ồ lên một tiếng, sau đó nhắm mắt lại một cách thản nhiên, sau khi chắc chắn rằng cô giáo Diệp không còn lén lút để ý đến hành vi của mình nữa thì ngón tay của cậu bé từ từ chạm vào chiếc đồng hồ trên cổ tay trái của mình.
Mặt sau đồng hồ giấu một chiếc nút nhỏ rất kín đáo, cậu bé lặng lẽ ấn nút, hy vọng Bé Hai sẽ nhận được thông báo khẩn cấp này.
Đường Ngọc Nhi đã đi ngủ.
Bé Ba không biết mình đã ngủ quên lúc nào.
Khi tỉnh dậy và thấy mình đang ở trong một căn phòng nhỏ bừa bộn, giống như một kho chứa đồ, Bé Ba càng chắc chắn hơn về tình hình của mình.
Hai tay và chân đều bị dây thừng trói chặt, không thể nới lỏng chút nào, có chút khó khăn khi di chuyển.
Quả nhiên là như thế.
Cậu bé và Đường Ngọc Nhi đã bị bắt cóc.
Cái đầu nặng nề khiến Bé Ba khó nghĩ một lúc.
Có vẻ như thuốc của cô giáo Diệp cho hai người uống không hề nhẹ.
Tình hình của Đường Ngọc Nhi có vẻ còn tệ hơn cậu bé, cô bé vẫn hôn mê, hai mắt nhắm nghiền, lông mày nhíu chặt, trong miệng không ngừng lẩm bẩm.
“Mẹ… à, con sợ… đau quá…”
Trái tim Bé Ba hơi thắt lại, và đầu cậu bé lại chìm trong suy nghĩ.
Theo phân tích hoàn cảnh gia đình gần đây thì rất có thể vụ án bắt cóc này là nhằm vào cậu bé.
Đường Ngọc Nhi chỉ là bị mình liên lụy, điều này khiến cậu bé có chút áy náy.
Nếu sáng nay cậu bé không giúp cô bé làm bài tập thì cô giáo sẽ không khen ngợi cô bé, cũng không kiếm cớ cho kẹo khiến cả hai bị trúng độc và bị bắt cóc…
Rắc rối nhất bây giờ là tác dụng của thuốc vẫn còn, bụng cậu bé vẫn đau kinh khủng, đầu óc choáng váng, rất khó chịu. Kẽo kẹt.
Cánh cửa đột ngột được mở ra.
Ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào khiến đôi mắt của Bé Ba