Mọi người nghe xong, ngược lại càng thêm hoang mang.
“Vì sao lại không có tư cách dự thí?”
“Uyến Hân, cô giải thích một chút đi?”
Ngay cả Phó Uyển Hân cũng lắc đầu: “Tôi cũng không biết”
Lúc này, Lý Mạn Như cũng mỉm cười truy hỏi: “Điều kiện tham gia cuộc thi thiết kế Giải Vàng không cao, tại sao cô lại không có đủ tư cách?”
“Việc này tạm thời còn đang trong giai đoạn bí mật, nhưng qua một thời gian nữa mọi người nhất định sẽ được biết thôi”
Thời Ngọc Diệp không có nói láo, cuộc thi thiết kế Giải Vàng vì muốn thật công bằng cho nên trước trận chung kết cũng không công khai danh sách ban giám khảo, để cho mọi người từ bỏ những suy nghĩ sẽ được đi cửa sau.
Lần trước không biết đã xảy ra chuyện gì mà có người bóng gió tiết lộ ra bên ngoài, nói cho bọn họ biết Wy cũng là một trong những ban giám khảo của cuộc thi lân này. Đó cũng là lý do Thời Ngọc Diệp hỏi thăm nguồn gốc của tin tức nội bộ này, sau đó thông báo cho Mãn Tuyết Nguyệt, bảo bọn họ sau này nhất định phải cẩn thận làm tốt công tác bảo mật và phòng ngừa.
Sau khi nghe được câu trả lời này, tất nhiên mọi người đều không hài lòng.
Những người vẫn có thành kiến đối với Thời Ngọc Diệp không nhịn được cười khẩy một tiếng, Lâm Gia Thanh thì len lén trợn mắt.
Nhưng nụ cười của Lý Mạn Như cũng không giảm bớt.
“Được rồi, tôi cũng rất mong chờ rốt cuộc là nguyên nhân gì. Tôi hy vọng đến lúc đó cô sẽ không che giấu chúng tôi nữa”
Thời Ngọc Diệp thản nhiên ừ một tiếng, lại tiếp tục ăn thịt.
Chuyện này cứ như vậy bị lướt qua.
Mọi người tiếp tục nói chuyện phiểm, từ những chuyện ở công ty đến chuyện của gia đình, lại nói chuyện tình yêu, sau khi ăn lẩu xong, lúc mọi người thanh toán chuẩn bị rời đi, đột nhiên có người dừng lại ở trước cửa quán lẩu, không hiểu sao lại đem sự chú ý đặt lên trên người của Thời Ngọc Diệp.
“Ngọc Diệp, sao nãy giờ vẫn không nghe cô nói chuyện? Cô đã yêu đương lần nào chưa?”
Câu hỏi này được hỏi ra một cách trắng trợn.
Mọi người đều biết rõ, Thời Ngọc Diệp do đi cửa sau nên mới vào được công ty, hơn nữa đối với quan hệ của cô ấy và tổng giám đốc Trịnh mọi người đều tin tưởng không hề có một chút nghi ngờ nào.
Cũng không biết là ai cố ý hỏi ra một vấn đề như vậy, vào lúc tất cả mọi người đang chờ mong được nhìn thấy bộ dạng bẻ mặt của Thời Ngọc Diệp, nhưng vẻ mặt của cô vẫn luôn duy trì sự lạnh nhạt.
“Đã từng yêu đương rồi, nhưng hiện tại tôi vẫn còn độc thân.
“Làm sao có thể như vậy được? Điều kiện của cô cũng khá tốt, sao lại không có ai theo đuổi cô được chứ? Có phải vì cô đã yêu câu quá cao hay không?”
Thời Ngọc Diệp mỉm cười: “Quá xuất sắc cũng là một loại phiền não”
Đương nhiên câu này là cô đang nói về bản thân và con trai của cô.
“Ha ha ha, cô thật hài hước.”
Mọi người chỉ cảm thấy cô ấy quá kiêu ngạo, lời nói đùa này có hơi xấu hổ, bỗng nhiên Lý Mạn Như lại hỏi cô: “Vậy điều kiện của cô về mẫu người đàn ông mà cô thích là gì?”
“Tôi cũng chưa từng nghĩ tới vấn đề này.”
Sáu đứa con trai trong nhà, ai nấy cũng đều là tỉnh anh trong xã hội, cô thật sự là coi thường bất kỳ người đàn ông nào trên cuộc đời này.
“Hay là để chúng tôi đoán thử xem, cô thích loại người như tổng giám đốc Trịnh sao?”
Câu hỏi của Lý Mạn Như đã thành công khiến cho những người khác cũng rục rịch nhiều chuyện theo. Dù sao chuyện này từ trước tới giờ cũng đều là suy đoán riêng của bọn họ mà thôi, chưa từng được xác nhận chính thức, lần này rốt cuộc cũng có cơ hội, nhất định phải nghiêm túc lắng nghe.
Thời Ngọc Diệp suy nghĩ nửa ngày mới nhớ tới bộ dáng của tổng giám đốc Trịnh.
“Tổng giám đốc Trịnh hả… Anh ta thuộc loại người nào? Tôi chưa bao giờ nghĩ tới anh ta”
Mọi người đều lộ ra một loại ánh mắt sâu xa, nhìn nhau.
Nói như vậy, chỗ dựa sau lưng cô ấy không phải là tổng giám đốc Trịnh? Hay là do cô ấy cố tình diễn trò, để cho mọi người loại bỏ nghi ngờ?
Phó Uyển Hân có chút khẩn trương, đang nghĩ phải nên làm như thế nào để giải vây giúp Thời Ngọc Diệp, không để cho mọi người tiếp tục đào bới cuộc sống riêng tư của cô, thì lúc này Lý Mạn Như lại bám chặt không tha hỏi tiếp.
“Còn tổng giám đốc Phong thì sao? Cô chắc là sẽ thích mẫu người như vậy, có đúng không?”
Bỗng nhiên lại có người nhắc tới Phong Thần Nam, làm cho mọi người có chút kinh ngạc.
Phó Uyển Hân nghe thấy câu hỏi này, chân cũng sắp mềm nhũn.
Thần sắc của cô ấy kinh hoảng, vội vàng mở miệng nói giúp cho Thời Ngọc Diệp: “Tổng giám đốc Phong ưu tú như vậy, có ai mà không thích cơ chứ? Không phải cô cũng coi anh ấy là ông chồng quốc dân hay sao?”
“Chúng ta chỉ muốn nghe thử ý kiến của Thời Ngọc Diệp mà thôi.”
“Thật là, có cái gì cần nghe đâu chứ, các người đều không muốn về nhà hay sao?”
“Uyển