“Vậy anh còn nhớ mình là tổ trưởng không?
Có trách nhiệm dẫn đầu nói xấu đồng nghiệp?
Nếu có năng lực thì nâng cao khả năng và bán hàng của mình, hãy chứng tỏ với chúng tôi là một ví dụ tốt!”
“Cô!”
Lâm Gia Thanh bị Phó Uyển Hân làm cho tức giận.
Các đồng nghiệp khác tình cờ đi vào bên ngoài, và khi họ nghe thấy tiếng tranh cãi trong phòng trà, họ bắt đầu thuyết phục họ.
“Được rồi được rồi, hai người nói ít đi vài câu, đồng nghiệp hòa thuận”
“Đúng vậy, tôi nghĩ Ngọc Diệp có khả năng nghiệp vụ tốt.
Trong tháng qua, cô ấy đã nghiêm túc làm việc, ai cũng có thể nhận thấy điều đó.
Thay vì dành thời gian nhắm vào cô ấy, tốt hơn hết anh nên nghĩ xem làm thế nào để hoàn thành tốt công việc của mình “
“Luôn luôn nhằm vào cô ấy, điều đó không có lợi cho chúng ta, tốt hơn là nên hòa hợp với mọi người.
Đây là lý do?”
Phó Uyển Hân thấy có người đứng cùng chiến tuyến với mình, trong lòng càng tin tưởng hơn một chút, nhanh chóng gật đầu đồng ý: “Đúng vậy, chị Ngọc Diệp rất tốt, không như lời các người nói.
Chỉ cần các người hòa hợp là được, chắc chắn sẽ thích cô ấy nhiều hơn và nhiều hơn nữa”
Lâm Gia Thanh không ngờ đồng nghiệp lại thay đổi thái độ nhanh như vậy, trước đây còn vui vẻ cùng nhau nói chuyện xấu, nhưng bây giờ lại còn đang giúp đỡ người khác.
“Tôi coi thường các người.”
Cuối cùng, anh ta thẹn quá hóa giận, chỉ có thể đem những người tùy tùng theo anh ta rời đi.
Mặt khác.
Thời Ngọc Diệp hôm nay xin nghỉ phép và không đi làm vì sắp làm giám khảo cho cuộc thi thiết kế đoạt giải vàng.
Tại nhà hàng cao cấp do gia đình họ Mẫn điều hành, Mẫn Tuyết Nguyệt đích thân bước ra đón cô.
“Ngọc Diệp, hôm nay có vài nhân vật lớn ở đây, đợi lát nữa khi có cơ hội, tớ sẽ giới thiệu với các cậu.”
“Tốt”
“Không ai ở công ty của cậu nghỉ ngờ cậu ăn cấp bản quyền nữa, phải không?”
“Đúng vậy, cảm ơn vì sự giúp đỡ của cậu”
“Dù sao thì cũng nên, chuyện này đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến uy tín của người tổ chức là tớ”
Mẫn Tuyết Nguyệt tạm thời đưa Thời Ngọc Diệp đến hội trường, nơi này có rất nhiêu chuyên gia thiết kế nổi tiếng ở nước ngoài.
Một trong những cô gái tóc vàng nhìn thấy Thời Ngọc Diệp đi cùng Mẫn Tuyết Nguyệt, lập tức ngừng nói chuyện với những người khác, và nhiệt tình bước tới chào hỏi.
“Đã lâu rồi không gặp cô, cục cưng, cô đã trở nên xinh đẹp hơn”
Thời Ngọc Diệp mỉm cười và ôm cô ấy và bắt đầu nói bằng tiếng Pháp trôi chảy.
“Em ngày càng nữ tính hơn, Kim Nữ.
Tôi rất tiếc vì lần trước không có cơ hội tham dự lễ cưới của cô.
Chúc cô có một cuộc hôn nhân hạnh phúc”
“Trời ạ, tôi rất vui khi được gặp em và Tera ở đây”
Tera là tên nước ngoài mà Mẫn Tuyết Nguyệt đặt cho mình khi cô du học ở Pháp, và đó cũng là bí danh mà cô sử dụng trong giới thiết kế.
Ba người họ đã từng giành giải thưởng cuộc thi và sau đó làm việc cùng nhau trong ba tháng và tổ chức một buổi trình diễn tại tuần lễ thời trang ở Milan, mối quan hệ của họ đặc biệt tốt.
Các bậc thầy thiết kế khác có mặt cũng nhận thấy tình hình ở đây.
Không lâu sau, một người đàn ông để râu bước tới và nét mặt của anh ta trông giống như người Nga.
“Cô là Vy? Xin chào, tôi hâm mộ tên tuổi của cô đã lâu, tôi là fan cứng của cô.”
Mãn Tuyết Nguyệt giới thiệu: “Ngọc Diệp, đây là Jack.
Anh ấy là tổng biên tập của Tạp chí Thời trang New York và luôn muốn gặp cậu”
Sau khi Thời Ngọc Diệp bắt tay và chào hỏi anh ta, những người giám khảo khác cũng theo sau Mãn Tuyết Nguyệt lần lượt giới thiệu, bao.
gồm không chỉ các nhà thiết kế thời trang và biên tập viên của các tạp chí thời trang từ nhiều quốc gia khác nhau, mà còn là tổng giám đốc của các công ty có thương hiệu lớn.
Mọi người đều rất nhiệt tình với Thời Ngọc Diệp, họ nói chuyện và đưa ra nhiều lời khen ngợi.
“Tôi đã theo dõi cô kể từ lần đầu tiên bạn giành được giải thưởng.
Tôi không ngờ cô sẽ phát triển sự nghiệp của mình tốt như vậy chỉ trong vài năm ngắn ngủi”
“Nếu có cơ hội, chúng ta nhất định phải hợp tác.
Công ty của tôi đặc biệt cần một thiên tài thiết kế như cô”
“Lời khuyên mà cô cho tôi lần trước thực sự rất hữu ích.
Chiếc váy đó đã trở thành tác phẩm đại diện hàng năm của công ty chúng tôi.
Cảm ơn cô rất nhiều!”
Khoảng 15 vị giám khảo đã được đến đông đủ và họ cũng biết nhau.
Một người trong số họ là một người đàn ông da ngăm tên là Tiêu Xiển, khuôn mặt dài và thân hình dài, ăn nói sắc sảo và gầy guộc, cổ quàng một chiếc khăn lụa màu xanh, tính tình cao ngạo, khi bắt tay với Thời Ngọc Diệp, anh ta nở một nụ cười khinh bỉ.
“Tôi cứ tưởng Wy là một cô gái tóc vàng kiểu Pháp, nhưng không ngờ lại là người Ngọc Hạ.
Thật sự rất thất vọng”
Thời Ngọc