Tạ Trí cảm thấy có thứ gì đó đang gãi người anh.
Gãi vai anh từng chút từng chút một tuy không mạnh nhưng lại hơi ngứa, anh xoay người giữ chặt lại, áp đảo người kia, tay anh thoáng lỏng ra, cúi đầu nhìn.
Chu Bùi Cảnh làm chuyện xấu lại bị tóm, đang suy nghĩ bỏ chạy ra ngoài.
Tạ Trí giữ chặt cậu, híp mắt nhìn một lát, thả lỏng tay, đè trên người Chu Bùi Cảnh, Chu Bùi Cảnh cười, hét lên: " Ai da!"
" Tỉnh rồi?" Tạ Trí hỏi cậu: " Hôm qua sao lại nằm ngủ dưới sàn?"
Chu Bùi Cảnh khó hiểu nhìn anh.
Tạ Trí thay đổi cách hỏi khác, vỗ vỗ cái giường, rồi lại chỉ chân giường: " Sao không ngủ trên giường mà lại nằm ở chỗ đó?"
Chu Bùi Cảnh ồ một tiếng, nói: " Không được, A Đức ngủ trên giường, Tiểu Hổ ngủ ở dưới sàn."
Tạ Trí hiểu ra, là do lúc trước, khi ngủ ở phòng trọ dành cho nhân viên làm ở tiệm cơm, Chu Bùi Cảnh bị người ta bắt nạt, không cho cậu ngủ ở trên giường.
" Sau này, Chu Bùi Cảnh ngủ ở trên giường, A Đức ngủ dưới sàn." Tạ Trí nói với cậu.
Chu Bùi Cảnh bị cách nói của Tạ Trí làm cho buồn cười, học theo giọng điệu của anh, lặp lại lần nữa: " Chu Bùi Cảnh ngủ ở trên giường."
Tạ Trí đẩy Chu Bùi Cảnh vào phòng vệ sinh để cậu rửa mặt, anh đứng ở cửa nhìn một lát, tiếng chuông chợt vang lên.
Anh đi xuống mở cửa thấy nam trợ lý của mình hơi ngại mà cầm túi lớn, túi nhỏ màu hồng nhạt đứng ở cửa vừa thấy Tạ Trí mở, cậu ta liền muốn nhón mũi chân nhìn qua thân hình cao lớn của Tạ Trí nhòm tình huống bên trong, nhưng mà ngay sau đó, cậu ta thấy sắc mặt của sếp mình chợt đen sì.
Tạ Trí chỉ vào hai cái túi, hỏi cậu ta: " Đây là gì?"
" Quần áo ạ...!1m75?" Trợ lý trả lời.
Tạ Trí duỗi tay lấy ra một cái váy liền tay áo ren, lạnh nhạt mà nói: " Tôi kêu cậu lấy đồ nam."
Trợ lý sinh hoạt ngây ra, cậu ta vừa nãy còn phấn khởi mà nghĩ mình nhất định là người đầu tiên trong công ty nhìn thấy chân dung của bà chủ, nháy mắt đã lại lung lay đứng bên bờ vực sắp bị đuổi việc rồi.
Bên người Tạ Trí đột nhiên có một cái đầu thò ra, cười tủm tỉm nhìn cậu ta: " Chào mừng anh đã đến!"
Tạ Trí lập tức chắn Chu Bùi Cảnh không cho cậu ra, Chu Bùi Cảnh không chịu rời đi, cậu thấy cái túi liền hỏi: " Đây là cái gì thế ạ?"
Hai người cũng chẳng biết nên trả lời ra sao, trợ lý cũng không dám nhìn Chu Bùi Cảnh, cúi đầu mở miệng bổ sung: " Hiện tại tôi lập tức đi mua, nữa tiếng nữa sẽ có."
Trợ lý mới vừa bước chân đi, túi đã bị Chu Bùi Cảnh tóm lấy từ dưới cánh tay Tạ Trí, Chu Bùi Cảnh nghiêm túc nói với anh: " Cho tôi xem nhé."
Trợ lí bất lực dùng ánh mắt cầu cứu Tạ Trí, người bạn này của sếp hình như không được bình thường cho lắm, Tạ Trí đột nhiên tốt bụng giải vây cho cậu ta: " Cái này không xem được, xem rồi sẽ thành con gái đấy."
" Con gái?" Chu Bùi Cảnh quay đầu nhìn Tạ Trí.
" Đúng vậy, nhìn rồi gà nhỏ * sẽ bay mất." Tạ Trí vừa nói còn chuyển tay đóng cửa quay qua đối mặt với Chu Bùi Cảnh rồi nhìn lướt qua nửa người dưới của cậu.
Chu Bùi Cảnh nghe thế thu tay cầm túi lại còn ghét bỏ mà nhìn thoáng qua đi vào phòng.
Tạ Trí đóng cửa lại bảo Chu Bùi Cảnh ngồi im bên bàn ăn, làm cho cậu một bữa sáng đơn giản còn mình đi pha một ly cà phê.
Anh đưa sandwich cho Chu Bùi Cảnh, lại đưa cho cậu một ly sữa bò nóng, đến bên bàn ăn cúi đầu gửi tin nhắn cho đặc trợ *, kêu cậu ta tìm phương thức liên lạc của một nữ chuyên viên tên là Chu Diễm của Văn phòng Kế Toán Tín Hợp ở Hàng Châu, rồi gửi lại cho anh.
Chu Diễm là mẹ của Chu Bùi Cảnh, cũng là chuyên viên cao cấp của Văn Phòng kia, vốn dĩ bà làm ở một chi nhánh khác nhưng sau khi Chu Bùi Cảnh mất tích thì bà liền về Hàng Châu.
Có lẽ bà cũng lo rằng nếu ngày nào đó Chu Bùi Cảnh quay về lại không tìm thấy mình, cho dù chỉ là một tia hy vọng xa vời nhưng bà vẫn ở lại chỗ đó ít nhất còn có một tia hy vọng.
Đặc trợ làm việc hiệu quả cao hơn hẳn so với trợ lý sinh hoạt, Tạ Trí gửi tin chưa được nửa phút đã nhận được tin nhắn, nói rằng đã nhận được tin vẫn còn đang tra.
Cà phê của Tạ Trí đã đun xong, anh đổ ra ly rồi ngồi xuống đối diện Chu Bùi Cảnh.
Chu Bùi Cảnh ăn rất ngoan, cái miệng nhỏ nhắn cắn từng miếng từng miếng im lặng ăn rồi nuốt khiến cho Tạ Trí nhớ tới lần đầu tiên đưa Chu Bùi Cảnh ra ngoài ăn cơm tối, hôm đó là trong mùa thu, lúc đi về taxi vẫn chưa đến đón, từng cơn gió đêm thổi tới chỗ bọn họ, Tạ Trí đã quên lúc ấy mình đang nghĩ gì, hình như có ôm Chu Bùi Cảnh một chút cũng hình như không có, bởi vì đó quả thật là một chuyện quá lâu, quá lâu rồi.
Anh không nghĩ nữa theo thói quen mà gõ gõ cái bàn, Chu Bùi Cảnh ngẩng đầu nhìn anh, Tạ Trí nói: " Hôm nay muốn làm gì không?"
" Đến giờ làm việc rồi" Chu Bùi Cảnh nói " Phải rửa rau."
Tạ Trí nói: " Hôm nay không rửa, đi làm cái khác."
Chu Bùi Cảnh lắc đầu: " Mỗi ngày đều phải rửa rau."
Tạ Trí nói tận nửa ngày rằng sau này không cần rửa rau cũng không cần đi làm chỗ tiệm cơm nữa thì mới có thể thuyết phục được cậu, Chu Bùi Cảnh đồng ý với Tạ Trí cố gắng đem câu vừa học được mà nói ra: " Trở thành Chu Bùi Cảnh, phải làm chuyện lớn, không rửa rau nữa."
Đúng lúc, trợ lí sinh hoạt cũng đưa quần áo đến, là đồ dành cho thanh niên của nhãn hiệu Tạ Trí hay mặc kiểu dáng rất đơn giản, Tạ Trí dẫn Chu Bùi Cảnh lên tầng bảo cậu tự thay đồ.
Đứng ở ngoài cửa chờ, di động của Tạ Trí chợt vang lên là đặc trợ gọi đến.
" Thưa sếp, phương thức liên lạc của bà Chu, em đã gửi cho sếp rồi nhưng em có tìm hiểu một chút tình huống hiện tại của văn phòng làm việc mà bà làm, gần đây bà đang làm kiểm toán cho một tiểu quốc ở Châu Phi, sóng ở đó lúc được lúc mất khó có thể lập tức liên lạc được với bà ấy." Đặc trợ nói khái quát tình huống.
" Châu Phi?"
" Vốn là bà Chu không cần phải đi nhưng bên kia lại tương đối gấp mà người phụ trách của văn phòng thì lại chỉ có mỗi bà Chu có thời gian nên thứ tư vừa rồi đã bay qua đó."
Tạ Trí ngẫm nghĩ một hồi, nói: " Tôi sẽ gọi cho dì ấy, cậu giúp tôi viết một cái mail..."
Đặc trợ ghi lại nội dung mail, nói khi nào viết xong sẽ gửi cho Tạ Trí xem qua.
Tạ Trí nhìn tin nhắn rồi ấn số quả nhiên là không thể gọi được.
Anh lại thử vài lần vẫn không kết nối được, Chu Bùi Cảnh ở bên trong ngây người tận hai mươi phút, cuối cùng cũng ra.
Cậu đoan đoan chính chính đứng ở đó, ngại ngùng nhìn Tạ Trí: " Quần áo đẹp."
Chu Bùi Cảnh như vậy càng thành thục, xinh đẹp hơn so với lúc mười một tuổi, giống như một cây trúc xanh tươi sống ở trong rừng, khiến cho Tạ Trí vô số lần ở trong mơ hoặc trong tưởng tượng ảo tưởng rằng nhóc con kia hóa thành người thật.
Thậm chí Chu Bùi Cảnh luôn có thể mang đến càng nhiều điều bất ngờ tới cho mọi người, cậu cực kì, cực kì đáng yêu cho dù là bây giờ hay là trước đây thì cậu vẫn luôn đơn thuần khiến cho Tạ Trí cảm thấy trên thế giới này vẫn còn thứ tốt đẹp và thú vị khiến anh có thể lưu luyến.
Tạ Trí kéo lại nếp nhăn áo thun cho cậu, nói: " Bùi Cảnh mới đẹp."
Buổi sáng Tạ Trí đã hứa hẹn sẽ đưa một cuốn album khác cho Bùi Cảnh xem, còn bản thân anh thì lại ngồi ở bên cạnh cậu cầm máy tính xử lí một số công việc.
Vốn dĩ, anh muốn đưa Chu Bùi Cảnh đến Hương Đảo để kiểm tra, ông ngoại anh ở bên đó có mở một khoa não vô cùng chuyên nghiệp trong bệnh viện.
Nhưng mà không biết lúc nào thì mới liên hệ được với mẹ của Chu Bùi Cảnh nên không dám tự tiện dẫn cậu đi xa.
Vẫn nên để bác sĩ tư nhân của mình khám qua cho cậu rồi đến bệnh viện kiểm tra toàn thân vậy, anh định sáng mai sẽ đưa cậu qua đó.
Bà chủ tiệm cơm thu dọn đồ cá nhân của Chu Bùi Cảnh rồi đưa cho tài xế của Tạ Trí, Tạ Trí kéo khóa túi, lấy ra một số thứ chứng minh mười năm sinh sống của Chu Bùi Cảnh.
Chu Bùi Cảnh thế mà lại còn có chứng minh thư, chỗ phần tên viết là Lý Tiểu Hổ, còn có ngày tháng sinh và cả số chứng minh thư, ảnh chụp là lúc Chu Bùi Cảnh 15, 16 tuổi biểu cảm nghiêm túc, có lẽ là lúc điều tra dân cư của thôn nên mới nhập hộ tịch cho cậu.
" Bùi Cảnh" Tạ Trí lắc lư chứng minh thư " Em có biết mình có thể trùng hôn không hả?"
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Chú thích:
Gà nhỏ: Chính là cái đó đó của con trai ấy mọi người
Đặc trợ: là trợ lý đặc biệt
- ------
Chu Bùi Cảnh không hiểu cũng không nói gì nữa, cậu bị căn phòng lớn này làm cho mê hoặc tới choáng váng, cậu ngồi ở cửa sổ sát đất nhìn dòng xe lui tới lui đi, lao nhanh như nước sông cảm thấy vừa sợ vừa thích.
" Chu Bùi Cảnh sau này ở chỗ này sao ạ?" Cậu thích dùng từ Chu Bùi Cảnh để chỉ mình, chơi đến vô cùng vui vẻ.
Tạ Trí lật sổ hộ khẩu của cậu, nói: " Nếu như em thích thì có thể ở lại."
Chu Bùi Cảnh vui vẻ vỗ cửa sổ, nghe thấy Tạ Trí lại nói thêm: " Phải có sự đồng ý của mẹ em."
"....!Mẹ đã mất rồi." Chu Bùi Cảnh ngẫm lại rồi nói, thật ra cậu hơi mông lung, cậu cũng không hiểu cái gì gọi là chết nhưng cậu biết người chết không thể nói được, làm sao có thể đồng ý chứ " Đã không còn nữa ạ."
Tạ Trí trầm mặc một hồi đi tới kéo Chu Bùi Cảnh: " Còn có một người mẹ khác, tôi cũng ở đây."
Chu Bùi Cảnh giật nhẹ góc áo mình.
" Trưa sẽ dẫn em ra ngoài ăn, còn có thể chơi đai an toàn đó." Tạ Trí dùng ngón tay búng búng ngực Chu Bùi Cảnh " Em rất thích cái đó."
" Thật ạ?" Chu Bùi Cảnh rất kích động " Chu Bùi Cảnh muốn chơi dây dây!"
Tạ Trí nhìn đồng hồ cũng gần 11 giờ rồi, liền dẫn Chu Bùi Cảnh đến một trung tâm thương mại ăn cơm trưa, lúc ngồi ở trên xe Chu Bùi Cảnh xoắn tới xoắn lui, tò mò muốn chết, một chốc lại mở ngăn ở ghế phụ một lúc lại kéo tấm che nắng xuống.
Tạ Trí vừa lái xe lại phải phân thân chăm sóc cậu, đến trung tâm thương mại cũng đã muộn vốn dĩ anh định đi ăn đồ Trung nhưng Chu Bùi Cảnh lại ngồi xổm không chịu đi ở trước một nhà hàng trang trí theo chủ để rừng rậm.
Bởi vì cửa tiệm này có một con nai con bằng gỗ rất lớn.
Chu Bùi Cảnh quý trọng vuốt ve nai con nhút nhát, sợ sệt nhìn Tạ Trí, cầu anh: " Thích nó."
Tạ Trí không chịu được loại ánh mắt này của Chu Bùi Cảnh, đừng nói là nai con cho dù cậu muốn anh lấy sao lấy trăng thì anh cảm thấy chính mình cũng sẽ tạo tên lửa để lấy cho cậu.
Vừa vặn, nhân viên đang phát số chờ đứng ở đó Tạ Trí liền chỉ vào nai con, hỏi cô: " Xin hỏi, cái này có bán không?"
Nhân viên vừa nãy có nghe thấy Chu Bùi Cảnh nói liền cười cười với Tạ Trí, nói rằng thưa ngài, cái này chúng ta không bán, nhưng mà bởi vì chúng ta mới khai trương nhà hàng nên người vào ăn thì đều được tặng một thú bông hình nai con đó, giống y như vậy.
Cô đi vào trong, cầm một con thú bông to bằng bàn tay, tuy nói là đồ tặng nhưng được làm rất tinh xảo, Chu Bùi Cảnh trông mong nhìn nai con lại nhìn Tạ Trí.
Nữ nhân viên tri kỉ mà đưa số cho Tạ Trí, nói trước mắt còn 13 bàn, chắc phải đợi tầm nửa tiếng, lại bảo Tạ Trí để số điện thoại lại, còn thừa ba bàn thì sẽ có tin nhắn nhắc nhở.
Tạ Trí liền dẫn Chu Bùi Cảnh đi dạo khắp nơi.
Trung tâm này là trung tâm thương mại nghệ thuật, gần đây đang trưng bày các tác phẩm hiện đại, Tạ Trí nghĩ Chu Bùi Cảnh hồi trước thích mấy thứ này nên mới dẫn cậu tới đây.
Khắp tường và hành lang đều là những bức điêu khắc phái trừu tượng và tranh chiếu.
Tầng dưới chót còn có triển lãm nhiếp ảnh, nhưng mà rất đông người, Tạ Trí không dẫn cậu tới đó mà ngược lại dẫn cậu đến tầng hai, muốn bảo cậu chọn một bức tranh treo trong thư phòng.
Chu Bùi Cảnh do dự hồi lâu ở hai bức tranh cuối cùng mới chỉ vào một bức.
Người phụ trách phòng trưng bày ở đây liền ra tiếp đãi bọn họ, bức mà Chu Bùi Cảnh chọn là bức đắt tiền nhất trong bộ sưu tập, đã được trưng bày tầm hơn ba năm rồi.
Đúng lúc thanh toán thì tin nhắn nhắc nhở của nhà hàng nai con kia cũng tới, hai người liền đi lên tầng.
Tạ Trí cao ráo, lại mặc vest đi giày da, còn Chu Bùi Cảnh thì như một sinh viên, hai người tay cầm tay mà đi thật sự rất gây chú ý.
Người phong kiến nhìn thấy lại cảm thán thói đời hiện nay, phần đông lại cảm thấy đây là một bức tranh đẹp đẽ nhưng mà Triệu Mậu vừa thấy liền bị dọa sợ.
Gần đây Triệu Mậu rất bối rối.
Cậu ta là người duy nhất còn liên lạc với Lý Hạo Nhiên.
Thứ nhất là do sự việc mười năm trước, tuy rằng bởi vì không đủ chứng cứ nên Lý Hạo Nhiên không phải chịu bất cứ hình phạt nào nhưng mọi người vẫn cảm thấy Lý Hạo Nhiên làm chuyện này cũng quá cầm thú.
Quan trọng chính là khi Lý Hạo Nhiên đang là sinh viên năm nhất thì cha gã có nhận hối lộ một khoản tiền cực lớn, do tính chất lại nhạy cảm mà trong giới lại toàn là người kinh doanh coi trọng tiền bạc, nên tránh gã như tránh rắn vậy.
Lý Hạo Nhiên đã nhập quốc tịch Anh từ lâu rồi nên sau khi cha gã xảy ra chuyện thì hầu như chưa từng trở về nước, mấy năm nay mọi chuyện cũng chìm xuống mới dần trở về nhiều hơn.
Nhưng mà Triệu Mậu học cùng trường cấp ba với Lý Hạo Nhiên ở Anh, mà đại học cũng ở cùng London, ngẩng đầu không thấy thì cúi đầu cũng gặp nên gặp nhau còn có thể ngẫu nhiên uống một chén rượu mà trò chuyện.
Triệu Mậu còn có anh trai nắm quyền mà cậu ta cũng chẳng biết cố gắng, chỉ có thể xin tiền tiêu vặt nên vẫn luôn cảm thấy không cam tâm.
Năm ngoái, Lý Hạo Nhiên tìm cậu ta cùng nhau xin quyền đại lí của một thương hiệu Thụy Điển ở Trung Quốc, cậu ta nhìn con số trong thẻ liền đồng ý.
Sau khi cửa hàng mở ra ở trong nước, kiếm được kha khá nên Lý Hạo Nhiên quyết định mở một chi nhánh ở thành Phố Hải.
Mở thêm chi nhánh là chuyện tốt nhưng mà chọn mở ở thành phố Hải lại khiến cho Triệu Mậu hơi lùi bước, ở chỗ khác thì không sao, mở một cửa hàng cũng chẳng ai biết, hiện tại lại công khai mở ở thành phố Hải cùng Lý Hạo Nhiên, nếu như để Tạ Trí biết được hoặc là tin tức lại bị truyền đến chỗ anh trai và cha hắn thì không những bị Tạ Trí tìm người phá mà còn bị đánh gãy chân kéo về nhà, giam trong lồng luôn.
Lý Hạo Nhiên kêu người làm một bảng báo cáo lợi nhuận dự kiến, Triệu Mậu liền bị cám dỗ, không thì đi khảo sát cửa hàng cùng Lý Hạo Nhiên xem thử